Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 191

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Kẹo giả kim của Gisele

(Tạm ngưng)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

103 417

Vol 6 - Chương 166: Tôi nghĩ mình đã che giấu hoàn hảo rồi cơ mà...

“Uooo! Cậu làm tốt lắm! Quá đỉnh luôn đó, Ro… Roger!”

Vừa đáp xuống, tôi liền bị Gazelle nhiệt liệt chào đón.

Tất nhiên, cái tên “Roger” chỉ là biệt danh tôi dùng để che giấu thân phận.

Nếu lỡ bị gọi nhầm tên thật, thì cái vỏ bọc của tôi coi như tiêu đời.

“Phải, đúng là bất ngờ đấy. Không nghĩ cậu lại có thể làm được đến mức đó, Rodeo.”

Tôi cũng đã dặn kỹ Noah gọi tôi bằng tên giả, và cả những người khác nữa.

“Không thể tin nổi thật đấy. Hai người liên tục tung ra những đại ma thuật ghê gớm như thế, mà cuối cùng cả 2 vẫn không hề hấn gì!”

“Ừm, đúng vậy. Cả 2 đều là những pháp sư xuất chúng. Hội học sinh thực sự rất tự hào vì có cậu trong hàng ngũ.”

Đám đông tụm lại quanh tôi và Grimo, tán thưởng không ngớt, như thể sắp nhấc bổng tụi tôi lên tới trời.

“Nhưng mà kết quả hòa thì cũng hơi chán nhỉ. Nếu đánh tiếp thì chắc Roger đã thắng rồi đó!”

“Không đồng ý! Rõ ràng Rodeo đang chiếm ưu thế cơ mà.”

“Gì cơ?”

“Cậu nói gì?”

“Thôi thôi, bình tĩnh nào cả 2 người.”

Tôi vội chen vào giữa Noah và Gazelle, 2 người cứ như nước với lửa, gặp là muốn gây gổ ngay.

May mà lần này cả 2 đều không thật sự nghiêm túc nên mọi chuyện vẫn ổn.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì Gazelle đột nhiên đưa tay đặt lên đầu hình nhân bằng gỗ, thứ Grimo đang điều khiển.

“Nhưng mà nhìn kỹ mới thấy 2 người giống nhau thật đấy. Tên cũng na ná nữa. Chắc không phải là anh em sinh đôi đấy chứ? Hahah!”

Ngay lúc đó, cậu ta vỗ bốp một cái lên đầu hình nhân, làm cái đầu... rơi cái bịch xuống đất.

“Ááááーーー!?”

Cả đám cùng há hốc mồm.

Hỏng rồi!

Có vẻ hình nhân đã bị tổn hại trong trận chiến ban nãy.

Mà cũng đúng thôi, Grimo đã cố gắng quá sức để theo kịp tôi.

“Gâu!”

Ngay lúc đó, Shiro từ đâu lao tới, nhảy vút lên và nhanh chóng giấu cái hình nhân vào trong bộ lông của nó.

Tuyệt lắm, Shiro!

Nhân cơ hội ấy, tôi kích hoạt ảo thuật hệ ảo ảnh, “Huyễn thị thiên cái”, rồi lập tức hủy bỏ.

Chỉ một thoáng rung động trong không gian, nhưng đủ khiến mọi người nhận ra điều gì đó bất thường.

“Cảm giác này… là ảo thuật?”

Quả không hổ danh Noah.

Nhạy bén thật.

“Huyễn thị thiên cái” cho phép tạo ảo ảnh trong phạm vi kết giới.

Nói cách khác, tôi đang cố khiến mọi người tin rằng trận đấu giữa tôi và Grimo chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Như vậy, nếu tôi giả vờ là người duy nhất chiến đấu, thì sai sót của Grimo cũng sẽ được che giấu.

Nhưng đây thực sự là biện pháp bất đắc dĩ.

Vì như thế, lại khiến tôi bị nghi ngờ là… diễn kịch.

“…Ra là vậy. Trận chiến nãy giờ chỉ là ảo ảnh… Một ảo thuật rất ấn tượng. Nhưng cậu lại bất cẩn ở phút cuối, để chúng tôi phát hiện.”

“Thực ra, ngay từ đầu tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ rồi. Mà khoan… nếu vậy thì chẳng phải cậu vừa làm đàn em của tôi, vừa tham gia hội học sinh à?”

Cặp mắt sắc bén của Noah và Gazelle đồng loạt hướng về tôi.

“Đúng là nội quy không cấm tham gia nhiều câu lạc bộ hay tổ chức cùng lúc… nhưng hành động như vậy cũng chẳng thể gọi là hay ho gì.”

“Cậu biết rõ tôi và thằng anh đáng ghét này không đội trời chung mà vẫn dám chen chân vào cả hai bên? Lá gan không nhỏ đâu, nhóc!”

“Ây dà, cậu quá khen…”

“…Tôi không có khen cậu đâu nhé.”

2 người đồng loạt lườm tôi bằng ánh mắt lạnh tanh.

“Mặc dù cậu không nói ra, nhưng giữa tôi và cái tên ngốc này đúng là như chó với mèo. Nên tốt nhất là cậu nên rút khỏi bên kia đi.”

“Phải đấy. Dù tôi đánh giá cao năng lực của cậu, nhưng không thể chấp nhận việc cậu ở cùng phe với tên khốn này. Rút khỏi hội học sinh đi, rồi qua bên tôi.”

Ánh mắt 2 người lại tóe lửa, cứ như muốn thiêu rụi tôi giữa trận địa.

Khó xử thật…

Tuy đã tạm thời lấp liếm được vụ Grimo, nhưng nếu cứ thế này thì tôi lại bị đá khỏi cả hai tổ chức.

Vậy thì phiền to quá.

“Cậu tính làm gì đây, Lloyd?”

“Đừng mong chối quanh nữa đấy?”

“Thế nào?”

“Thế nào?”

Cả 2 cùng ép sát lại, khiến tôi phải lùi từng bước.

Ughhh…

Làm sao bây giờ?

“À, ờm… Có thể… cho tôi 1 tuần được không? Chỉ 1 tuần thôi, làm ơn?”

Cả 2 nhìn nhau với vẻ khó chịu, rồi sau một hồi suy nghĩ, cũng đành gật đầu miễn cưỡng.

“Haizz, rắc rối thật…”

Tôi lại thở dài một lần nữa.

Dù tạm thời thoát được tình huống oái oăm kia, nhưng chẳng thể nào trong vòng 1 tuần lại nảy ra được kế hoạch gì hay ho.

Mà tôi cũng không giỏi mấy vụ giao thiệp kiểu này nữa.

Dẫu vậy, tôi cũng chưa thể rút lui.

Vẫn chưa nhìn thấy tận cùng sức mạnh thật sự của 2 người đó.

Mỗi lần họ "gây gổ", cũng chỉ là cãi vặt vãnh thôi.

Ma thuật họ dùng thì luôn bị che chắn bởi lớp bảo vệ rất mạnh, đến cả “Giám định” cũng chẳng đọc được thông tin gì.

Chưa kể, họ không có vẻ gì là đang dùng những ma thư đặc biệt.

Có lẽ, đó là dạng ma thuật huyết thống, một dạng năng lực bẩm sinh được ghi sâu trong máu của họ…

Quả thật, càng nghĩ càng thấy kích thích trí tò mò.

Đến lúc này rồi mà từ bỏ thì đúng là không thể tha thứ cho bản thân.

Nhưng trước mắt vẫn cần lấy thêm lòng tin từ cả 2 đã…

Chỉ tiếc là mọi thứ lại trở nên rối rắm thế này.

Đang vắt óc suy nghĩ, thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Lloyd, em có ở đó không?”

“Anh Albert!”

Người bước vào là anh trai tôi, Albert.

Tay cầm theo 2 tách trà.

“Lúc ăn tối anh đã thấy em trông có vẻ u sầu rồi. Sylpha thì lo đến sốt ruột luôn đấy.”

“Haha…”

Tôi có thể hình dung ra cảnh đó rõ mồn một.

Albert đặt tách trà lên bàn, rồi tự ngồi xuống mép giường tôi.

“Có chuyện gì khiến em phải đau đầu sao? Cứ nói thử cho anh nghe xem nào, biết đâu anh giúp được.”

…Ừm, nói ra với anh Albert đúng là một ý hay.

Anh ấy rất giỏi hòa giải các cuộc tranh chấp giữa các đại thần.

Trước khi mọi chuyện leo thang, anh luôn khéo léo lắng nghe và khiến các bên đồng thuận.

Tôi từng nhiều lần phải khâm phục khả năng đó.

Nếu là anh Albert, có lẽ sẽ tìm được cách khiến Noah và Gazelle làm hòa với nhau.

“À… thật ra là em có 2 người bạn cùng lớp… họ không hợp nhau lắm, em đang nghĩ cách để họ làm lành…”

“Hmm, chẳng lẽ em đang nói đến… anh em nhà William sao?”

“! Sao anh biết?!”

"Hahaha, ra là vậy. Giờ thì anh hiểu rồi. Lloyd, em cùng lúc gia nhập hai tổ chức khác nhau đúng không? Và giờ thì bị phát hiện, bị họ truy vấn tới tấp. Cho nên em mới tìm cách cải thiện mối quan hệ của 2 người họ để cứu vãn tình hình."

Trời ạ, không ngờ anh ấy lại nắm bắt được toàn bộ mọi chuyện như thế.

"Ngạc nhiên gì chứ? Kết hợp mạng lưới thông tin của anh và tính cách của em, thì suy luận ra chuyện này đâu có khó."

"…Em chịu thua rồi. Anh đoán trúng hết đấy. Vậy anh có ý tưởng gì không ạ?"

Nghe tôi hỏi, Albert chống cằm, trầm ngâm một lúc rồi đáp:

"Ừm… nếu là anh, trước tiên anh sẽ lắng nghe cặn kẽ tâm sự của từng người, để họ giãi bày hết suy nghĩ về nhau. Sau đó, anh sẽ ‘chế biến’ đôi chút rồi truyền đạt lại với một chút biến tấu có lợi. Làm vài lần như vậy, rồi cuối cùng tổ chức một buổi trà chiều cho cả 3."

"! Trà chiều sao!?"

Giờ nghĩ lại thì đúng là Albert thường xuyên mời người đến tham dự trà chiều.

Những lá trà hảo hạng có tác dụng giúp tinh thần thư giãn, nhờ vậy người ta dễ mở lòng hơn.

Có trà ngon bên cạnh, mọi người sẽ dễ trò chuyện hơn thay vì căng thẳng cãi vã.

"Đúng là anh Albert, đúng là một ý kiến tuyệt vời! Em cảm ơn anh!"

"À, chuyện nhỏ thôi mà... Nhưng này Lloyd, đừng quên, trà chiều chỉ là một phương tiện. Quan trọng là em phải lắng nghe 2 người họ thật kỹ càng. Em cũng biết đấy, tiếng đồn về sự bất hòa của 2 anh em nhà William lan sang cả các khoa khác rồi. Trong tình hình đó mà mời họ dự trà chiều trực tiếp thì... À không, với Lloyd thông minh như em, anh tin là em đã lường trước cả rồi. Chắc chắn em đã có kế hoạch riêng. Thật không ngờ một người chỉ quan tâm đến ma thuật như em lại đi làm chuyện ‘đứng giữa giảng hòa’ thế này. Làm anh trai như anh, có lẽ nên lùi lại, không xen vào nữa... để xem em trưởng thành đến đâu. Hừm hừm."

Albert vừa nói vừa lẩm bẩm cười, còn tôi thì đang hoàn toàn đắm chìm trong kế hoạch tổ chức buổi trà chiều sắp tới.

Tưởng tượng ra từng bước, từng chi tiết... tôi thấy hứng khởi vô cùng.

"Này, ma nhân."

Khi đêm buông xuống, cả ký túc xá chìm vào giấc ngủ, giọng nói của Jihriel bất ngờ vang lên.

"Hử? Gì đấy, thiên thần chết tiệt?"

"Chuyện lúc ban ngày ấy… Ngươi rõ ràng là định giết Lloyd-sama còn gì. Ngươi lợi dụng tính cách của ngài ấy, rồi còn cố tình tạo ra tình huống khiến ngài ấy không thể chiến đấu hết sức. Chưa hết, ngươi còn giăng bẫy rất tỉ mỉ. Đừng có chối là ngươi không có ý định đó."

Giọng Jihriel đầy nghiêm túc.

Grimo trầm mặc một lát rồi mới trả lời.

"...Thì sao nào. Từ đầu tao đã luôn chờ thời cơ để chiếm lấy cơ thể thằng nhóc đó. Chẳng phải mày cũng thế sao?"

"T-Tất nhiên ban đầu ta cũng vậy. Nhưng giờ thì khác rồi! Ta đã bị sức mạnh của Lloyd-sama thuyết phục, và giờ ta xem việc phục vụ ngài ấy là một niềm vinh dự! Ta tưởng ngươi cũng nghĩ thế chứ! Cứ tưởng một tên ác quỷ như ngươi cũng có chút giá trị…"

"Im đi. Chủ nhân yêu quý của mày sắp tỉnh giấc đấy."

Giọng Grimo sắc lạnh khiến Jihriel im bặt.

"Ưm… m… mmm…"

Lloyd trở mình trong giấc ngủ, khiến cả 2 nhìn theo.

Jihriel vẫn giữ ánh mắt trách móc, như thể muốn chất vấn tiếp, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng nữa.

"Không cần lo. Tao không thay đổi đâu. Mãi mãi như thế."

Grimo khẽ cười khẩy.

…Câu nói đó mang ý nghĩa gì?

Jihriel định hỏi, nhưng hắn biết dù có hỏi cũng chẳng khai thác được gì từ Grimo.

"Ma nhân đáng ghét…"

Lời thì thầm của Jihriel tan vào trong bóng đêm tĩnh mịch.