Lẽ dĩ nhiên, buổi tiệc trà hôm ấy lập tức tan rã.
Tất cả đều đồng lòng truy tìm kẻ đã đầu độc 2 người.
Noah và Gazelle cũng hạ quyết tâm sẽ vạch mặt kẻ nào dám nhắm vào họ.
Ít nhất thì nhờ vậy, quan hệ giữa 2 người đã có chút cải thiện, cũng xem như chuyện không hoàn toàn xấu.
“Dù vậy... lại là Grimo sao.”
Tôi quay về phòng, lắng nghe lời kể của Jihriel.
“Vâng! Lúc đang chuẩn bị cho tiệc trà, tôi đã trông thấy hắn lén lút làm điều mờ ám. Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do hắn. Bằng chứng là đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả!”
Jihriel nghiến răng đầy tức giận.
Quả thật, giờ đây tôi không cảm nhận được chút khí tức nào của Grimo.
Nghĩ kỹ lại, từ sáng sớm nay, luồng ma lực trên tay tôi, nơi Grimo trú ngụ đã yếu đi rõ rệt.
Hẳn là hắn chỉ để lại một phần nhỏ bản thân trong tôi trong lúc tôi ngủ say, còn “thân chính” thì đã lén chuồn ra ngoài.
Giọng nói tôi nghe thấy trong buổi tiệc cũng có cảm giác như vọng đến từ nơi xa xôi nào đó.
“Nhưng cho dù thế, tại sao Grimo lại đầu độc 2 người họ chứ? Hắn đâu có lý do gì.”
Grimo vốn mới gặp Noah và Gazelle lần đầu.
Hơn nữa, phản ứng của họ với “Grimo bản thay thế tôi” cũng chẳng tệ.
Có vẻ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Vậy thì tại sao?
Hắn có động cơ gì để hạ sát họ chứ?
“…Thật ra, mấy đêm trước, tôi từng thấy Grimo rời khỏi cơ thể ngài Lloyd. Nghĩ bụng không biết hắn định làm gì lúc nửa đêm, tôi đã lén bám theo. Và rồi… tôi tận mắt chứng kiến hắn đang bí mật gặp gỡ một gã đàn ông lạ mặt.”
Jihriel nuốt khan một cái.
Vai hắn run lên thấy rõ.
“Gã đàn ông ấy rất nguy hiểm! Trời khi ấy khá tối, tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể chắc chắn hắn sở hữu một nguồn ma lực cực kỳ khủng khiếp và tà ác! Không thể nhầm được, đó là một ma tộc! Và còn là một kẻ thuộc tầng lớp thượng đẳng nữa!”
――Ma tộc.
Một giống loài thuộc tầng lớp quý tộc sống trong Ma giới.
Chúng là kẻ đứng đầu, thống trị toàn bộ ma nhân và sức mạnh của chúng vượt xa cả trăm ma nhân hợp lực.
Tôi từng đụng độ một tên trước đây và thực sự nhớ rõ sức mạnh áp đảo của hắn.
“Nhiều khả năng tên ma tộc đó đang ẩn mình trong học viện này. Hắn đã ra lệnh cho Grimo phải quy phục. Mà một ma nhân tầm thường như Grimo thì sao có thể chống lại ma tộc cơ chứ? Vì thế, khi bị ép buộc, hắn đành phản bội ngài Lloyd và bỏ thuốc độc vào trà của 2 người họ… Nếu khi đó tôi mạnh dạn lên tiếng can ngăn thì chuyện đã chẳng đến nước này…”
Jihriel nghiến răng đầy hối hận.
Dù có hay không thừa nhận, giữa hắn và Grimo cũng có một mối quan hệ thân thiết.
Hẳn trong lòng hắn vẫn hy vọng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Nhớ lại lần chạm trán ma tộc trước kia, Grimo cũng hoảng loạn tột độ.
Có lẽ đó là bản năng khắc sâu trong máu của ma nhân.
Nếu bị uy hiếp, hắn chắc chắn sẽ vâng lời không một chút do dự.
“Ta hiểu rồi. Vậy thì ta chỉ cần làm một việc: đánh bại tên ma tộc đứng sau mọi chuyện.”
Dạo này tôi cũng đã nghiên cứu thêm kha khá loại ma thuật mới.
Đối đầu với một kẻ bền bỉ như ma tộc cũng là cơ hội tốt để thử nghiệm.
Thế nhưng lời tuyên bố của tôi khiến Jihriel im bặt.
Trên trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, dần dần càng lúc càng nhiều hơn.
Sau một hồi im lặng nặng nề, cuối cùng hắn mới lên tiếng:
“Còn một lý do nữa khiến tôi không dám can thiệp. Nguồn ma lực của tên ma tộc đó… nhiều hơn ngài Lloyd rất nhiều. Tôi e rằng ngay cả ngài cũng sẽ gặp nguy hiểm…”
◆
Cùng lúc đó, nơi sân sau tối tăm
“Ê ê ê, tao bảo mày là phải bỏ độc chết người vào tách trà của 2 đứa nó, đúng không hả!?”
Một giọng nam trầm đục vang lên giữa bóng đêm.
Người đàn ông với mái tóc đỏ rực như lửa, khoác trên mình chiếc áo choàng đen tuyền.
Đôi mắt sắc lẻm vì giận dữ, ánh lên ánh nhìn sắc như liềm nguyệt, lạnh đến rợn người.
“Có nghe tao nói không đấy, thằng rác rưởi Grimo!!”
Hắn giơ chân, dẫm thẳng lên cái thân hình đang rạp mình dưới đất, là một con dê đen.
Grimo từng là bạn đồng hành của Lloyd rên lên khẽ một tiếng, đầu vẫn chạm đất, không dám ngẩng lên.
“Thưa… thưa ngài Vilfrey! Tôi… tôi có bỏ thuốc độc thật mà…!”
“Mẹ kiếp, bảo bỏ độc nghĩa là đầu độc chết người! Mày tưởng chơi trò rắc muối lên bánh cho vui chắc!? Còn định bào chữa à!?”
“Aaa đau quá!!!”
Gã tên Vilfrey dộng liên tiếp gót giày xuống đầu Grimo.
“Là hậu duệ của cái dòng tộc từng đánh bật quân đội Ma vương, chúng nó đáng lẽ phải chết từ lâu rồi! Vậy mà tao còn cẩn thận, sợ rắc rối nên mới nghĩ ra cái cách phiền phức này… Thế mà mày dám làm hỏng cả công sức của tao hả!!”
RẦM!
Một cú đá mạnh hất Grimo bay đi, đập vào tường rồi rơi xuống đất như cái giẻ rách.
Vilfrey nhìn xuống hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Tao không lạ. Mày từ xưa đã là một thằng vô dụng. Từ khi được tao, một trong Tứ thiên vương của Ma quân nhặt về nuôi dưỡng mấy trăm năm nay, vậy mà chẳng tiến bộ nổi chút nào.”
Vilfrey cười khinh bỉ, khóe môi nhếch lên méo mó:
“Nhớ lúc mới gặp mày yếu đến thảm, khóc nhè suốt ngày. Cũng nhờ cái vẻ đáng thương đó mà tao mới nuôi mày tới giờ đấy. Ha, mà thiệt không ngờ lần này gặp lại, mày lại đang làm… sử ma cho một tên nhân loại ranh con!? Mày có còn là ma nhân không vậy? Đã yếu còn đánh thua nữa. Nhục đến thế là cùng. Không thấy nhục khi sống à? Hyahah!”
Trận đấu với Lloyd vài ngày trước cũng là do Vilfrey ép Grimo phải thực hiện.
“Chiến đấu nghiêm túc, không thì chết.”
Chỉ đơn giản vậy.
“Mà… thằng nhóc đó, ma lực cũng kha khá đấy. Trông có vẻ cũng thuộc dòng dõi cao quý. Có khi dùng nó làm thân thể mới cho tao cũng được nhỉ?”
“Ngài… ngài Vilfrey! Chúng ta đã có giao ước…”
Grimo hốt hoảng. Vilfrey lại cười khoái trá.
“Phì, mày tưởng tao nói thật à Grimo-chan? Mày nghĩ tao sẽ giao linh thể quý giá của tao cho cái thứ nhân loại hèn kém đó sao? Tao chỉ đùa thôi. Thấy mày phản ứng hài hước quá nên trêu tí ấy mà.”
“À… v-vậy thì tốt rồi…”
“Dù sao với mấy việc tao cần làm, giữ mày ở dạng này vẫn tiện hơn. Tao chẳng hứng thú với cái thân thể ranh con đó đâu.”
Giọng Vilfrey chợt trầm xuống.
“Nhưng này, mày vừa mới thở phào đấy hả? Mày giờ thân thiết với thằng người kia đến thế rồi à? Hử?”
Hắn bước lại gần, túm cổ Grimo nhấc bổng lên bằng một tay.
Đôi mắt đỏ thẫm găm chặt vào đối phương.
Lạnh.
Sắc.
Như băng.
“Nhớ kỹ, thằng rác rưởi. Trên đời này, chủ nhân của mày chỉ có thể là Vilfrey đại nhân mà thôi. Tao hiền nên cho qua lần này. Nhưng nếu còn dám phản lại tao thêm lần nữa... thì mày sẽ biến mất hoàn toàn, rõ chưa?”
Dưới uy lực của hắn, Grimo chỉ biết gật đầu lia lịa.
Mồ hôi vã ra như tắm, nước dãi chảy dài từ miệng mà chẳng kịp nuốt.
Vilfrey nhìn hắn giây lát rồi thô bạo ném xuống đất, quay lưng bước đi.
Grimo nằm thở hổn hển, dõi theo bóng hắn dần tan vào màn đêm.
“Haa… haa… haha, đúng là Vilfrey-sama, ma lực của ngài đúng là khủng khiếp… Không ai so nổi. Đây mới chính là sức mạnh của thượng đẳng ma tộc. Ai mà dám chống lại chứ… Hehe… Mình biết mà. Biết rõ là vậy… Thế mà tại sao, tại sao mình lại đi phục vụ cho một thằng nhân loại? Một thằng ngạo mạn chỉ biết đắm chìm trong mấy trò ma thuật vớ vẩn… Mình đúng là thằng ngu mà… hehe… hehehe…”
Tiếng cười khô khốc của Grimo vang lên trong bóng tối.
Nó giống như thể hắn đang tự trấn an chính mình hơn là nói cho ai nghe.
“…Mà thôi, chắc cũng chẳng bao giờ gặp lại nó nữa đâu. Kết giới mà ngài Vilfrey bày ra ở mặt trái này là loại đặc biệt, ngay cả trong số ma tộc cũng chỉ có vài kẻ hiếm hoi có thể tạo ra. Dù thằng nhóc đó có giỏi đến mấy, cũng đừng mơ mà lần ra nổi nơi này. Mà nếu kế hoạch của ngài Vilfrey thành công thì lũ người đó cũng tiêu đời thôi. Kukuh, đáng đời lắm. Dám phong ấn ta cơ đấy. Đã thế còn tự tiện phá phong ấn, nhét ta vào lòng bàn tay, sai bảo như một con hầu, hết kéo ta vào rắc rối này đến hiểm nguy khác…”
Trong tâm trí Grimo dần hiện về những ký ức với Lloyd, vô vàn kỷ niệm ùa đến rồi lại tan biến như khói sương.
Lúc nhận ra, mắt hắn đã ngân ngấn nước.
Giọt lệ nóng hổi lặng lẽ lăn dài trên má.
“Khốn thật… Thế là… không thể gặp lại nữa rồi…”
Một lời thì thầm bé như gió thoảng, và rồi Grimo cũng dần tan biến vào bóng đêm.