Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 195

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Kẹo giả kim của Gisele

(Tạm ngưng)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

103 418

Vol 6 - Chương 173: Ma Quân Tứ Thiên Vương vs Hậu Duệ Thủy Tổ

“Đau thật đấy… chuyện quái gì vừa xảy ra thế…?”

“Noah, hình như ta vừa bị ném sang một không gian khác rồi,” Gazelle vừa quan sát xung quanh vừa đáp.

Khung cảnh trước mắt là một cầu thang xoắn ốc bao quanh họ, nhìn qua có vẻ là bên trong tháp học viện nhưng rõ ràng là thứ gì đó không bình thường.

“Khỉ thật, cảm giác chẳng lành chút nào…”

“Chắc đây là ‘kết giới phản chiếu’. Trình độ này thì chắc chắn kẻ tạo ra nó là một ma tộc cấp rất cao.”

Dòng tộc William vốn nổi danh từ xưa với vai trò phong ấn ma nhân, ma tộc qua nhiều thế hệ, nên tất nhiên họ cũng có vô vàn kiến thức về những sinh vật này.

Trong số đó, các loại ma tộc có khả năng hòa mình vào không gian để dựng kết giới là cực kỳ nguy hiểm đến mức tổ tiên từng căn dặn hậu nhân rằng:

"Nếu gặp chúng, tuyệt đối không được giao chiến."

“Lúc nãy thấy Lloyd lao vào, em mới liều mình đuổi theo. Giờ mới thấy, đúng là sai lầm rồi.”

“Cũng chẳng còn cách nào khác. Chẳng thể để một thanh niên đầy triển vọng như cậu ta bỏ mạng ở chốn quỷ quái này. Phải hội quân bằng mọi giá…”

“…Tệ rồi, hình như chúng ta bị phát hiện rồi đấy.”

Trước ánh mắt cảnh giác của cả hai là một gã đàn ông tóc đỏ, đang ngồi chễm chệ trên một vật thể đen kịt, Vilfrey.

Gã chỉ liếc nhìn họ, rồi khịt mũi đầy khinh miệt.

“Hừm, tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là đám hậu duệ nhãi nhép của cái nhà William thối nát. Ma lực yếu xìu như lũ ruồi muỗi, ban đầu ta còn tưởng có con côn trùng nào bay vào chứ.”

Dứt lời, Vilfrey đứng dậy.

Trước thái độ ngạo mạn và đầy khinh thường đó, Noah và Gazelle lập tức hiểu:

Những kẻ xem thường con người luôn để lộ sơ hở.

Có lẽ mình có thể đánh lừa hắn rồi tìm cơ hội thoát thân...

Nhưng như thể đọc được suy nghĩ của họ, Vilfrey bật cười khẩy.

“Cái bản mặt các ngươi, đúng là đang rình sơ hở nhỉ? Nhưng ta không ngu đâu. Đã từng coi thường con người rồi bị chơi đau một lần từ mấy trăm năm trước, nên giờ cẩn trọng hơn nhiều đấy. Đừng hòng ta lơ là, lũ hậu duệ rác rưởi!”

“Khốn kiếp… không thể nào bỏ qua cho chúng ta sao…?”

“Còn nói gì nữa, chuẩn bị chiến thôi, thằng em ngu ngốc!”

Noah giơ tay tung ma thuật băng, đồng thời tạo ra một cây cung ánh sáng trong tay kia.

Hàng loạt mảnh băng lao tới như bão tuyết, nhưng Vilfrey vẫn đứng yên bất động, không thèm né tránh, không mảy may phản ứng.

Băng đập thẳng vào người hắn, tan ra thành vô số mảnh vỡ lấp lánh, nhưng gã thậm chí còn không chớp mắt.

Noah định lợi dụng khoảnh khắc đó để bắn Phong Ma Cung, nhưng không tài nào nhấc được ngón tay.

Một sát khí nặng nề khiến anh không thể cử động nổi.

“Tránh ra, đồ anh trai vô dụng!”

Trong khi đó, Gazelle đã vòng ra phía sau.

Cậu ta búng ngón tay, tạo nên một biển lửa bao phủ toàn bộ khu vực trước mặt.

Chiêu tối thượng hệ hỏa, Tiêu Nhiệt Viêm Nha, được vận dụng với lượng ma lực cực lớn.

Tuy biết ma thuật không dễ tác động tới ma tộc, nhưng ít nhất nó cũng có thể dùng làm mồi nhử để tạo sơ hở.

“Cháy kiểu này thì dù có là ma tộc cũng phải tránh. Chỉ cần hắn né đi hoặc dựng rào chắn thì…”

“…là cơ hội để nhắm bắn ta sao?”

Tiếng nói vang lên ngay sát bên tai Gazelle.

Ngay khi ngọn lửa chuẩn bị nuốt trọn Vilfrey, hắn đã lướt tới, xuất hiện bên cạnh Gazelle như thể không tốn chút sức lực nào.

“Khốn nạn!”

Gazelle vội giương cung, nhưng khuôn mặt đã méo mó vì đau đớn.

Nắm đấm của Vilfrey đã giáng thẳng vào người cậu từ trước đó rồi.

“Ga… ha…!”

“Ồ? Kịp dựng kết giới cục bộ à? Đáng tiếc… chẳng ích gì đâu.”

Cú đấm dễ dàng xuyên thủng kết giới, gây ra vết thương sâu hoắm.

Gazelle chao đảo.

“Gazelle!”

Noah bắn mũi tên phong ấn vào Vilfrey đang chuẩn bị tung đòn kết liễu.

Vilfrey híp mắt, giơ 1 ngón tay ra trước, rồi búng nhẹ.

Pinh—

Mũi tên ánh sáng vỡ đôi giữa không trung, rồi tan biến thành làn sương mờ.

“Cái… gì cơ? Hắn búng tay… đánh bật được cả Phong Ma Cung…?”

“Có gì lạ đâu. Ma thuật phong ấn của tụi bay đúng là khó chịu thật, nhưng chỉ cần nén ma lực đủ thì vẫn chặn được như thường. Đáng ra các ngươi phải biết điều này rồi chứ?”

“Dù vậy… nếu không trúng ngay thì cứ bắn thêm lần nữa!”

Noah nạp thêm một mũi tên ánh sáng, nhưng vẫn bị Vilfrey chặn lại chỉ bằng 1 ngón tay.

“Ta bảo là vô ích rồi mà. Nếu muốn làm ta bị thương, ít nhất cũng phải dùng tới Phong Ma Diệt Cung hay chí ít là Phong Ma Trọng Cung. Chẳng lẽ đám hậu duệ thối nát các ngươi không biết cái đó sao?”

“…Cái gì cơ? Đó là ma thuật gì?”

Những kiến thức đó chưa từng được truyền lại.

Dòng họ William từng tạo ra rất nhiều thuật phong ấn, nhưng đến thời đại hiện tại chỉ còn mỗi Phong Ma Cung là còn sử dụng.

Những ma thuật mạnh hơn thì dần mai một vì không có đối thủ tương xứng để thực hành.

“Khốn kiếp… chết tiệt thậtttt!!”

Dù bị thương, Gazelle vẫn gắng gượng tung thêm một mũi tên, nhưng Vilfrey chỉ cần thổi nhẹ là nó đã tan biến.

Phong Ma Cung đủ để đối phó ma tộc cấp thường, nhưng với những kẻ cấp cao như Vilfrey thì hoàn toàn vô dụng.

Chỉ một cử chỉ nhẹ của hắn cũng mang đầy ma lực.

Lớp phòng thủ tự động tạo ra từ ma lực đặc dày khiến mọi thuật phong ấn không thể xâm nhập.

Cần đến những kỹ năng có sức công phá vượt trội mới mong phá vỡ được lớp chắn đó.

“Chẳng lẽ… thứ duy nhất các ngươi biết chỉ là trò trẻ con đó thôi à?”

Vilfrey nhìn 2 anh em đang thở dốc dưới chân mình, lẩm bẩm với vẻ chán chường.

“Haa… haa… k-không thể tin được…”

“Chết tiệt…!”

Cả 2 gục xuống, khuôn mặt nhuộm đầy tuyệt vọng.

Trông thấy vậy, môi Vilfrey cong lên thành một nụ cười méo mó.

“Hyahah! Không thể tin nổi! Lũ hậu duệ của cái nhà William từng khiến bọn ta kinh hồn khiếp vía, giờ lại thảm hại đến mức này sao? Ngày xưa chỉ cần một vết xước từ mấy ma thuật phong ấn của William cũng đủ để phong ấn cả đám chúng ta! Vì thế nên ta mới phải lẩn trốn bấy lâu, chờ thời cơ. Vậy mà giờ đây… cái này đúng là hài hước thật đấy!”

Nụ cười biến thành tràng cười sằng sặc đầy giễu cợt.

“Hyahyahya! Trời đất ơi, đúng là trò hề thế kỷ! Thiên tài đời trước mà để lại đám con cháu như vầy à? Thời đại đúng là đáng sợ thật. Rồi, chuẩn bị chết đi là vừa, các ngươi muốn chết kiểu gì? Nướng chín vừa? Nửa sống nửa chín? Hay cháy đen thui thùi lùi hả?”

Ngón tay của Vilfrey búng ra một đốm lửa nhỏ, nhưng luồng ma lực khủng khiếp ẩn chứa trong đó khiến cả 2 ngập tràn trong tuyệt vọng.

Noah siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm.

“…Ta sẽ cố cầm chân hắn. Cậu hãy tranh thủ thoát đi.”

“Gì chứ!? Anh điên rồi à, đồ anh trai ngu! Đối đầu với con quái vật đó một mình, anh tưởng mình sống nổi sao!?”

"Cho dù là vậy đi nữa, ta với tư cách người anh có trách nhiệm phải bảo vệ em."

"Đừng nói nhảm! Giữ mạng cho anh, ứng cử viên gia chủ mới là điều quan trọng nhất! Nếu phải chọn, thì để em ở lại!"

Nhìn 2 anh em tranh cãi gay gắt, Vilfrey nở nụ cười nham hiểm.

"Kukuh, đúng là tình cảm anh em khiến người ta lạnh cả sống lưng. Được lắm, mấy người vừa cho ta xem một màn kịch hay, nên ta sẽ tặng các ngươi một lựa chọn... đầy hấp dẫn."

Vừa nói, Vilfrey vừa giơ 1 ngón tay lên, tiếp tục:

"—Chỉ 1 trong 2 đứa được sống. Kẻ được chọn, ta sẽ mở đường thoát ra ngoài cho. Nhìn kia, ta đã tạo một lối mở trong kết giới đấy, chỉ đủ cho một người chui qua thôi."

Bên cạnh Vilfrey, một khe hở hiện ra trong không gian, vừa khít cho 1 người.

Có vẻ đúng là thông với thế giới bên ngoài.

Cả 2 người đều chăm chăm nhìn vào đó.

"Sau khi thoát ra, ta sẽ không đụng đến kẻ đó nữa, ta hứa danh dự. Nhưng kẻ ở lại thì... hihih, sẽ phải chết một cái chết khốn khổ nhất. Bị thiêu cháy từ từ, hành hạ từng chút một, lóc thịt từng mảng. Cái tên trước kia cũng cầu xin ta giết nhanh còn hơn, nhưng tất nhiên là ta không đồng ý rồi."

Nụ cười thỏa mãn của Vilfrey khiến mồ hôi lạnh túa ra trên trán 2 anh em.

Họ từ từ quay sang nhìn nhau.

Nhìn thật lâu.

Rồi đồng thời nuốt khan 1 cái.

"…Thật sự, một người sẽ được sống chứ?"

"Chắc chắn. Ta giữ lời mà. Cứ yên tâm mà chỉ ra đi, chỉ cần nói câu ấy thôi, 'Xin hãy cứu tôi thay vì tên vô dụng kia'."

Nét cười độc ác càng hiện rõ trên mặt Vilfrey.

"Khoan đã! Nghe cái gã anh trai khốn nạn kia hoài cũng chán lắm rồi, cho ta nói vài câu chứ!"

Thấy vậy, Gazelle bước tới, chen ngang.

"Im đi thằng em vô dụng! Lúc này là lúc ta đang nói chuyện!"

"Anh nói gì hảả!?"

2 người lại cãi nhau ầm ĩ, khiến Vilfrey bật cười lớn, miệng méo xệch vì thích thú.

"Được đấy, cứ tiếp tục đi. Quý hóa quá kuhahahahah!"

Giữa lúc 2 người giằng co, bước chân loạng choạng, mất đà...

Chớp lấy cơ hội, cả 2 đồng thời tung ra chiếc cung phong ấn giấu kín từ nãy giờ.

"Uooh!?"

Bất ngờ bị tấn công, Vilfrey bật lùi lại và ngã ngửa.

Ngay lập tức, Gazelle và Noah phóng về phía lối thoát vừa mở.

"Hể, anh đoán được ý em luôn à, đồ anh trai khó ưa?"

"Hử, đừng xem thường ta. Ý định của cậu, ta đọc như sách mở."

Chính là màn diễn tranh cãi giả để đánh lừa kẻ địch.

2 người đập tay nhau, bật cười khoái chí.

"Nhớ đấy thằng ác quỷ! Sau này ta sẽ quay lại xé xác ngươi!"

"Ít nhất cũng nói một câu cho ra dáng người văn minh chứ. Ví dụ như: 'chúng ta chỉ đang rút lui có chiến lược', chẳng hạn."

Vừa nói vừa cười, cả hai lao về phía lối thoát chỉ còn cách 1 bước chân...

Thì…

ĐOÀNG!!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, ngọn lửa dữ dội bùng lên chắn trước mặt.

Sức ép thôi cũng đã đánh bật cả 2 văng ra phía sau, khiến kết giới họ dựng lên cũng bị phá hủy.

"...Cái trò vặt vãnh này mà cũng dám dùng với ta à? Hửm?"

Một giọng trầm tĩnh vang lên sau lưng họ.

Khi cả 2 quay lại, thứ đập vào mắt họ là ánh nhìn ngập tràn sát khí của Vilfrey.

Lúc này, luồng ma lực bao quanh hắn còn mạnh mẽ hơn trước bội phần.

"Nguy hiểm thật. Phải công nhận là ta đã xem thường bọn ngươi. Dù gì thì cũng là hậu duệ của thằng khốn William kia… Xin lỗi nhé, ta đã quá chủ quan rồi."

Không còn là kẻ ngạo mạn khinh thường như trước, thứ họ đang đối mặt là một luồng sát ý dày đặc, nghiêm túc và nặng nề.

Lúc này, cả 2 mới thực sự nhận ra:

Vilfrey đã bắt đầu nghiêm túc.

Và cơ hội sống sót của họ giờ đã bằng không.

"…Thật không ngờ, tổ tiên chúng ta đã có thể phong ấn một con quái vật như thế này. Thật đáng tự hào."

"Hể… với cái thằng vô dụng như em thì chỉ thấy sợ thôi."

"Ta thì không nghĩ vậy."

Noah thì thầm.

Trong khi đó, đầu ngón tay Vilfrey đã tích tụ lửa đỏ rực.

Một loại hỏa thuật đủ mạnh để thiêu rụi mọi kết giới.

Ngọn lửa được phóng ra.

"Ma lực của em, tài năng về ma thuật, đều vượt qua ta. Hơn nữa, chuyện em đứng đầu nhóm vô lại, quy tụ toàn bọn rắc rối, thực chất cũng chỉ là cách để kiểm soát cái ác ngoài tầm với của hội học sinh, phải không? Có một người em như em, ta thấy tự hào lắm đấy, Gazelle."

"Bậ… bậy nào! Phải là em mới đúng chứ! Anh là người giỏi nhất, học đủ mọi loại thuật, lại được ai ai cũng kính trọng… Nên em mới cố không để bản thân bị coi thường!"

"Hừ, đến nước này rồi mới dám nói thật à?"

Ngọn lửa khủng khiếp áp sát, chuẩn bị nuốt chửng 2 người.

Gương mặt họ, dưới ánh lửa bừng cháy, lại ánh lên nét nhẹ nhõm kỳ lạ.

Và rồi…

“……?”

Cả 2 tròn mắt kinh ngạc khi ngọn lửa đột ngột bị dập tắt.

Ngay khoảnh khắc chạm đến họ, luồng lửa ấy đã bị một “thứ gì đó” chứa ma lực khủng khiếp đánh bay.

Ngay cả Vilfrey cũng ngỡ ngàng.

"Phong ma trọng cung… không, là Diệt Cung…?"

Thứ ma thuật cấm kỵ từng khiến hắn khốn đốn trong quá khứ, vừa rồi, thứ ánh sáng ấy mang cùng một khí tức.

Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía phát ra đòn đó.

Trên cao, nơi không gian bị xé rách, một bóng người hiện ra cùng ánh sáng chói lòa từ cây cung thần thánh.

"Không thể nào..."

"Là… Lloyd sao?"

Đúng như họ nói, người xuất hiện chính là cậu thiếu niên tóc đen:

Lloyd.