Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

290 6683

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

502 1599

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

399 6623

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

35 286

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

173 2529

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

136 2578

Vol 6 - Chương 178: Hồi Kết

Pakin, pakin, những tiếng nứt vỡ khô khốc vang lên khi khung cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ.

“Vì chủ nhân của ma thuật đã bị đánh bại nên không gian này cũng đang tan rã rồi đấy.”

“Chứ còn gì nữa, đòn Hôi Ma Thần Nha của ta đã đục thủng nó như tổ ong rồi còn đâu.”

Tôi đã dùng chuỗi niệm chú liên hoàn mà tấn công tới tấp như mưa.

Nếu để sót thì kẻ địch lại hồi sinh, nên dù có tối ưu đến đâu thì cũng vẫn là một trận đánh quy mô quá lớn.

Nếu cứ kéo dài nữa thì có khi tôi cạn sạch ma lực mất.

Ma quân tứ thiên vương à?

Quả là đối thủ khó nhằn đấy.

“À, L-Lloyd-sama… thiệt tình, tôi xin lỗi ngài! Không biết phải tạ lỗi thế nào cho phải…”

“Gì cơ? Ta bảo là không cần bận tâm rồi mà.”

Grimo vốn là một thể ma lực, nên khi bị luồng ma lực khủng khiếp ấy tác động thì phản ứng theo bản năng là điều không thể tránh khỏi.

Nhìn từ góc độ đó thì hắn cũng đâu có lỗi gì.

“Không! Tôi đã phản bội ngài! Tôi không thể cứ mặt dày mà ở lại được. Xin ngài hãy ban cho tôi một hình phạt!”

Nói xong, Grimo liền phóng ra khỏi tay tôi, quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cách nghiêm túc.

“Ta nói rồi, ta không để tâm.”

“Không được ạ, Lloyd-sama! Đã phản bội thì phải chịu phán xét, không thì thiên hạ sẽ dị nghị mất!”

Giọng Jihriel đột nhiên nghiêm túc, hơi thở dồn dập.

…Ừm, nói vậy cũng đúng.

Là người trong hoàng tộc, tôi từng được Albert dạy rằng “đã là người ở vị trí cao thì phải nêu gương cho kẻ dưới”.

Dù có lý do chính đáng đi nữa, nhưng nếu tha thứ hoàn toàn cho Grimo thì lại thành tiền lệ xấu mất.

“…Hiểu rồi. Nhưng nhờ ngươi phản lại Vilfrey vào phút chót mà chúng ta mới thắng được. Tính luôn cả công trạng đó, ta sẽ đưa ra hình phạt như sau.”

Tôi búng ngón tay cái vào ngón giữa một cú “cốc đầu kiểu hoàng gia”.

Mức phạt này là hợp lý rồi.

“C-Cái này là hình phạt á…? Nhưng mà…”

“Lằng nhằng gì nữa. Nào, chịu phạt đi.”

Tôi dùng lực đã dồn, cốc một phát vào trán Grimo.

Pạch!

Một tiếng khô vang lên, Grimo bay văng ra phía sau.

“Obuhfuuuuh!”

Hắn lăn lộn khắp sân, bật nảy như banh bóng, rồi đập thẳng vào bức tường phía vườn, làm nó rạn một đường dài mới chịu dừng lại.

Trán Grimo sưng một cục to tướng, gục xuống không nhúc nhích.

…A, chắc còn chút dư âm từ Hôi Ma Thần Nha dính lại trên tay rồi.

“――Ồ, dùng dư lực đã giảm sức mạnh hàng nghìn lần của Hôi Ma Thần Nha làm hình phạt, đúng là hợp tình hợp lý. Một án phạt xứng đáng với kẻ phản bội nhưng đã quay đầu đúng lúc. Quả là quyết định tuyệt vời, Lloyd-sama.”

“…Đau quá, tưởng đầu nứt làm đôi luôn rồi chứ. Nhưng chỉ phạt chừng đó, đúng là may mắn thật. Lẽ ra tôi có bị giết cũng chẳng oan. Lloyd-sama vẫn tốt bụng như mọi khi. …Nhưng chính vì vậy, tôi mới muốn đứng về phía ngài.”

Grimo và Jihriel cứ lẩm bẩm gì đó bên cạnh.

Thấy cả 2 đều chấp nhận rồi thì chắc không có gì đáng lo nữa.

Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ nhìn không gian xung quanh tan biến từng mảng.

“Vậy thìnđể bù cho lần trước, chị tuyên bố mở lại buổi tiệc trà! Cạn ly~!”

Kang!

Âm thanh ly chạm nhau giòn tan vang vọng khắp khu vườn.

Ở trung tâm buổi tiệc là đệ nhị công chúa, Birgit.

Không chỉ Sylpha và Albert, mà cả hàng chục người từ học viện cũng có mặt.

“…Ờm, sao lại thành ra thế này nhỉ?”

Buổi tiệc trà lần trước bị Vilfrey phá rối giữa chừng, và khi tôi kể lại với Albert, ngay ngày hôm sau anh ấy đã kéo tôi ra đây.

Giờ thì mọi chuyện đã vượt xa một buổi tiệc trà bình thường với đồ ăn sang trọng, đồ cổ quý giá bày biện khắp nơi.

“Thì em trai dễ thương của chị gây họa, thì chị đây phải dọn dẹp hậu quả chứ sao.”

Birgit chen vào, trả lời luôn câu lẩm bẩm của tôi.

“Buổi tiệc trước dù do em tổ chức, nhưng về mặt danh nghĩa vẫn là một sự kiện của hoàng gia Saloum. Để xảy ra thất bại như vậy thì ảnh hưởng danh dự hoàng tộc lắm đó. Nên chị và Albert mới tổ chức lại hoành tráng như vầy để xoá tan ấn tượng xấu. Mà thằng nhỏ đó lại máu me lắm, gọi bạn bè khắp nơi đến, thành ra mới thành chuyện lớn như vầy. Đã thế thì chị cũng phải ra tay hỗ trợ chứ.”

Vậy là Albert đứng ra kêu gọi người, còn Birgit thì lo chuẩn bị mọi thứ…

Nghĩ lại thì đúng thật, dù do tôi tổ chức thì cũng không thể để nó thành trò cười cho hoàng tộc được.

Lẽ ra họ có thể ngăn cản hoặc ép tôi theo khuôn mẫu hoàng tộc, nhưng Albert lại âm thầm ủng hộ, giúp tôi không bị căng thẳng.

Mà giờ còn đứng ra thu dọn hậu quả thế này nữa…

Thật sự biết ơn.

“…Mà, Albert chắc cũng chẳng thấy phiền phức gì đâu. Hôm bữa nghe em nhờ vả, nó cười tủm tỉm rồi nói ‘Đã là anh thì phải giúp đỡ em chứ’. Đúng là tên ngốc siêu cấp. Nhưng mà nè, dù chúng ta có hậu thuẫn bao nhiêu đi nữa, nếu bản thân em không có sức hút thì cũng chẳng ai đến dự đâu. Chị đây tự hào về em lắm đó. …Mà cũng là cơ hội kiếm tiền nữa. Làm cái bảng quảng cáo sống, sau này tung hàng loạt phim, đồ chơi, buôn bán đủ thứ. Với chị thì cái này chỉ là đầu tư dài hạn thôi nha. Nishishi…”

Birgit lại lẩm bẩm điều gì đó chẳng lành.

Với quy mô thế này, chắc chị ấy bỏ ra một khoản khổng lồ rồi.

Tôi nên biết ơn mới phải…

Dù cái cười đó hơi rợn tóc gáy, thì thôi, cứ tạm cho qua vậy.

“Chào Lloyd-kun.”

“Ồ, hôm trước cảm ơn nhiều nhé.”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên, là Noah.

Cạnh anh ta là Gazelle.

Tôi đi theo cái ngoắc tay của họ, rẽ vào chỗ khuất ít người.

“May là cậu không bị thương gì.”

“Nhờ cậu cả đấy. Nhưng mà, không ngờ cậu giấu giếm sức mạnh ghê gớm vậy, thiệt là bí hiểm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Biết là cậu không thích nổi bật, nhưng thế này thì quá đáng rồi đó? …À mà yên tâm, tụi tôi không hé lộ gì đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Sau trận chiến, tôi đã đáp xuống trước mặt 2 người đang ngây người nhìn trời.

Lúc tưởng sẽ bị hỏi tới tấp thì may thay, Jihriel đã ra tay cứu viện kịp lúc.

Còn Grimo thì đứng đó khoanh tay, mặt ngẩng cao đầy tự hào.

Thật sự biết ơn bọn họ.

“Mà nè, cảm ơn cậu vì đã tổ chức một buổi tiệc hoành tráng như vậy. Tôi thật lòng cảm kích.”

“Chắc định kết nối tụi tôi lại đúng không? Mà này, chỉ để tụi tôi làm bạn với nhau thôi mà kéo luôn cái hội lớn cỡ này, đúng là chịu cậu luôn đó.”

…Giờ nhắc mới nhớ, ban đầu đúng là tôi muốn họ làm thân với nhau, rồi qua đó tiếp cận các tổ chức mà tìm thông tin về ma thuật cổ đại.

Mà tôi quên bén luôn rồi.

Thực ra thì, tôi đã xem qua ma thuật phong ấn mà mình nhắm đến, nên buổi tiệc trà này giờ chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa.

Ngược lại, vì tham gia hội học sinh nên thời gian tự do của tôi còn ít đi.

Mà giờ lại chẳng tiện từ chối.

Biết né kiểu gì đây ta…

“Mà theo đúng kế hoạch của cậu thì tụi tôi cũng làm hoà rồi đấy. …Này, anh à, hình như tụi mình từng tranh nhau kéo Lloyd vào tổ chức, đúng không?”

“Phải, đã từng cãi nhau vì không biết để cậu ấy gia nhập bên nào đấy.”

“Phải rồi, đúng là thế đấy.”

“Khụ… ký ức đó lại ùa về rồi.”

Không còn cách nào khác, lần này đành phải cúi đầu xin tha thôi.

“À… ờm, thật ra là…”

“Xin lỗi!”

Ngay trước khi tôi kịp mở lời, cả 2 người họ đã đồng loạt cúi đầu.

Gì vậy trời?

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Trong khi tôi còn đang lúng túng, 2 người họ tiếp tục nói:

“Từ sau hôm đó, bọn tôi đã bàn bạc rất nhiều. Và đi đến kết luận rằng, cả 2 đều không đủ bản lĩnh để dẫn dắt cậu.”

“Thật sự nhận ra bản thân còn non kém lắm. Cũng từng nghĩ tới chuyện rút lui, nhưng với địa vị hiện tại, chuyện đó không dễ dàng gì.”

“Chính vì vậy, chúng tôi quyết định như thế này.”

2 người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi.

“Hở!? 2 người làm gì thế!?”

“Noah Bordeaux, từ giờ phút này, chúng tôi xin thề sẽ trung thành dưới trướng ngài.”

“Tôi, Gazelle Bordeaux, cũng vậy. Có chuyện gì cần, cứ ra lệnh cho tôi!”

Khi tôi còn đang ngơ ngác trước hành động bất ngờ ấy, Grimo và Jihriel từ phía sau bước ra.

“Sau khi chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa đó, phản ứng của họ cũng là điều dễ hiểu thôi. Không phải là quá hợp lý sao, thưa ngài Lloyd?”

“Dù gì 2 người họ cũng có tiếng nói ở học viện, có họ hỗ trợ thì sau này mọi chuyện cũng trơn tru hơn nhiều đấy, ngài Lloyd.”

…Hừm, có vẻ Grimo và Jihriel nói cũng không sai.

Tôi vẫn còn nhiều điều cần học ở học viện này, và nếu có 2 người họ giúp sức thì sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Hơn nữa… nghĩ kỹ lại, cũng có vài việc chỉ có 2 người họ mới xử lý được.

“Được rồi. Nếu 2 người đã quyết vậy, tôi xin nhờ cậy. …À mà này, tôi muốn các cậu xem một thứ.”

Khi tôi nói vậy, 2 người nghiêng đầu tò mò.

“Oo! Thật không thể tin được! Hóa ra thuật phong ấn ấy lại dùng cấu trúc thuật pháp kiểu này sao! Ý tưởng quá đỗi độc đáo! Đúng là bậc thầy khai sáng ma thuật mà!”

Tôi hào hứng lật từng trang sách, tay đang cầm một quyển ma thư ghi lại thuật phong ấn do chính William để lại.

Tôi đang đọc nguyên bản, tổng cộng hơn chục cuốn, trong căn phòng này.

“Nhưng mà, chẳng phải ngài Lloyd cũng đã có thể dùng thuật phong ấn từ trước rồi sao? Giờ đọc mấy thứ này có ích gì không?”

“Ngươi nói gì thế. Thuật của ta phần lớn là do tưởng tượng mà tạo ra, gần như là bản gốc tự chế. Dù trông giống nhau, nhưng về bản chất lại khác hoàn toàn.”

“Thế thì cũng quá phi thường rồi còn gì…”

Dù hiệu quả có tương đương, nhưng đọc bản gốc sẽ đem lại nhiều phát hiện hơn.

Cảm giác khám phá đó mới là điều thú vị.

Thật may là 2 người họ đã đồng ý cho mượn.

“Không phải họ đồng ý dễ dàng đâu…”

“Là bị ngài Lloyd ép mãi nên mới chịu đấy…”

Vậy à?

Tôi chẳng nhớ gì cả.

Ký ức xa quá rồi mà.

Dù đã trải qua bao thế kỷ, thuật pháp của William vẫn không hề lỗi thời.

Đúng là tuyệt tác có thể đánh bại cả Vilfrey.

“…Mà này, nói mới nhớ, gã đó từng được gọi là một trong Tứ Thiên Vương Ma Quân nhỉ? Vậy tức là còn 3 tên khác?”

“Phải đấy. Ganjit Jilgardi màu lục, Sheraha Baleblue màu lam, và Zen Deecrow màu đen… toàn là những cái tên làm cả ma giới phải khiếp sợ. Nếu Vilfrey đã hồi sinh thì khả năng cao mấy tên kia cũng đang lẩn trốn đâu đó. Có khi chẳng bao lâu nữa là đụng độ thật.”

“Không sao! Với ngài Lloyd thì chẳng có gì đáng lo cả! Cái chiêu ‘Hôi Ma Thần Nha’ ngài sáng tạo ấy, uy lực khủng khiếp thật sự! Có nó thì chẳng phải sợ ai cả!”

“Phì, đúng là lạc quan hết thuốc chữa, thằng thiên thần ngốc.”

“Còn cái đồ ma nhân hèn nhát như ngươi thì biết gì.”

2 người lại bắt đầu cãi nhau…

Nhưng mà, nếu 3 kẻ đó thực sự còn sống, thì cũng có nghĩa là tôi sẽ có cơ hội dùng lại ‘Hôi Ma Thần Nha’.

Công sức tạo ra nó chẳng lẽ lại bỏ xó cho bụi bám à?

“…Nhưng nếu thật sự bọn chúng đã sống lại, tại sao lại ẩn thân chứ? Dù có cảnh giác với hậu nhân nhà William, thì cũng quá im hơi lặng tiếng. Hay là có âm mưu gì khác? Không lẽ…”

Grimo lầm bầm điều gì đó, nhưng tôi thì lại thấy… nếu thật sự sẽ được giao đấu với họ, thì tôi hoàn toàn hoan nghênh.

Người ta bảo ‘cần thiết là mẹ của phát minh’ mà.

Biết đâu lại nghĩ ra được loại ma thuật mới thì sao.

Và để làm được điều đó, tôi còn cần thêm một thứ nữa.

“Lloyd ơi—! Có khách nè~!”

Đột nhiên, Ren gõ cửa phòng tôi.

“Xin phép vào.”

Người đi cùng cô ấy là Connie.

Tôi đã gọi cô đến.

“Cảm ơn cô đã đến. Thật ra tôi vừa có được một quyển sách rất thú vị. Muốn rủ cô cùng đọc thử.”

“Ôi trời… đ-đây chẳng phải là… Ma thư của William Bordeaux!? Mà lại còn là bản gốc nhiều cuốn như thế này!? Cậu kiếm đâu ra vậy!?”

“Xin lỗi, nhưng nguồn gốc thì tôi không được phép tiết lộ. Nhưng… cô muốn đọc chứ?”

“Dĩ nhiên rồi!!”

Connie gật đầu lia lịa, rồi ngồi vào ghế theo lời tôi mời và bắt đầu say mê đọc như bị cuốn vào thế giới riêng.

Phải, thứ tôi cần thêm, chính là những người bạn cùng chia sẻ kiến thức.

Chia sẻ tri thức không chỉ giúp mọi người phát triển mà còn khơi dậy nhiều ý tưởng mới.

Connie rất am hiểu về chế tạo pháp cụ và thuật pháp.

Khi đọc quyển sách này, chắc chắn cô ấy sẽ có cách nhìn khác tôi.

Nếu có thể trao đổi ý kiến với một người như vậy, tôi sẽ tiếp cận được tri thức sâu rộng hơn nữa.

“Con bé chìm hẳn vào thế giới sách rồi kìa. Lloyd, để tôi pha trà nhé?”

“Cảm ơn nhé. Mà Ren, cô không đọc thử sao?”

“Ahaha… tôi thử rồi, nhưng thấy khó hiểu quá…”

Ren nói vậy rồi rời khỏi phòng.

Hừm… tôi cũng muốn nghe góc nhìn của người không phải pháp sư như cô ấy chứ.

Nhưng không sao.

Ren rất thông minh, nếu tôi chỉ dạy kỹ thì sẽ hiểu thôi.

Hôm nào phải bắt cô ấy đọc thật kỹ mới được.

Dù sao thì… cuộc sống học viện của tôi mới chỉ bắt đầu.

Và tôi sẽ còn tận hưởng nó dài dài.

Thời gian quay ngược lại một chút.

Trận chiến giữa Lloyd và Vilfrey đã được 3 người, 2 nam, 1 nữ quan sát qua một quả cầu pha lê.

Chứng kiến kết cục và cảnh Vilfrey tan biến, cả 3 đều lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

“Không thể tin nổi… Hắn lại thua một con người, mà còn là một đứa nhóc?”

“Ừ, Vilfrey dù xuất thân quý tộc hạng thấp, nhưng sức mạnh chẳng kém gì bọn mình. Hắn hay tự xưng là kẻ yếu nhất trong Tứ Thiên Vương, nhưng… để bị đánh bại dễ dàng đến thế thì thật quá bất ngờ.”

“Đứa nhóc ấy… đúng là sự tái sinh của William Bordeaux, không chừng còn hơn thế nữa. Cả 3 chúng ta cùng liên thủ e rằng cũng không địch lại. Chắc phải giương cờ trắng đầu hàng thôi, hahaha…”

Dù cười, nhưng không ai thật sự thấy buồn cười.

“…Nói nghiêm túc thì, ta cũng chẳng muốn dây dưa với tên nhóc đó. Nhưng đầu hàng là điều không thể. Con người và ma tộc vốn không thể cùng tồn tại.”

“Vậy thì, trước khi bị hắn phát hiện, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ.”

“Phải rồi. Chính là… đánh thức chủ nhân chúng ta, Ma Vương.”

Người đàn ông đưa tay lên mặt nước pha lê, và khung cảnh bên trong liền chuyển đổi.

Hiện lên trong làn ánh sáng mờ ảo là hình ảnh một cô gái, sinh viên của học viện chính là Connie.