Rời hầm ngục, bọn tôi mang theo kho báu vừa kiếm được, thẳng tiến về phòng của Noah.
Căn phòng gọn gàng, rộng rãi, đến mức dù cả nhóm kéo vào vẫn còn dư chỗ, quả là địa điểm lý tưởng để bày đồ ra xem.
“Được rồi, đến giờ thưởng thức nào.”
Noah bắt đầu lấy ra những cuốn cấm thư và các món cấm cụ cất kỹ, xếp ngay ngắn trên sàn.
“Nhưng… giờ mới hỏi thì hơi muộn, nhưng liệu có ổn không? Chẳng phải đây là bí bảo của nhà Bordeaux sao? Cho bọn ta xem thế này… có ổn không vậy?”
Albert hơi nhíu mày.
Noah mỉm cười đáp:
“Xin ngài đừng bận tâm, ngài Albert. Mọi người đã giúp tôi rất nhiều. Hơn nữa, biết đâu khi ma tộc tấn công, tôi lại cần đến sức lực của các vị. Những di sản này, xin cứ tùy ý sử dụng.”
Đã nói thế rồi thì việc gì phải khách sáo.
“Quả là tuyệt vời… đủ loại ma thư, mà cuốn nào tôi cũng chưa từng thấy qua.”
“Ồ, đây là sách ghi chú về trận pháp gia tăng ma lực. Chỉ cần đọc thôi là các mạch ma lực trong cơ thể sẽ được tái cấu trúc và tăng cường… mà mấy cuốn khác cũng cùng loại hiệu quả cả. Xem ra cái gì cũng bắt đầu từ nền tảng.”
Noah và Gazelle lật giở từng trang, hứng khởi ra mặt.
Còn tôi thì… thật ra đã liếc qua một vòng, đại khái nắm hết nội dung rồi.
“Hừm, đây chính là di sản của Tổ sư ma thuật sao. Quả thực cuốn nào cũng là báu vật. Nhưng… nếu quá dễ để nâng cấp năng lực pháp sư, lọt vào tay kẻ xấu thì nguy hiểm vô cùng. Đúng là cấm thư không sai.”
Albert tỏ ra lo lắng.
Riêng tôi thì lại thấy nếu pháp sư ai cũng mạnh lên, trình độ chung được nâng cao, cũng đâu có gì xấu.
Chỉ là…
“Hình như ngài Lloyd không mấy hứng thú với mấy quyển này.”
“Đúng vậy, ngài ấy chỉ lướt qua thôi. Mà ma lực của ngài ấy chẳng thay đổi gì cả.”
“Thì tại đã đạt đến giới hạn rồi chứ sao.”
Đúng vậy, các cấm thư này chứa trận pháp tăng cường mạch ma lực bên trong cơ thể.
Tôi chẳng thấy thay đổi gì vì bản thân đã gần như xây dựng và gia tăng tất cả mạch ma lực có thể.
Ma thuật mạnh yếu phụ thuộc vào hai yếu tố:
Lượng ma lực và mức độ am hiểu trận pháp.
Ma lực có thể rèn luyện qua tu hành, còn kiến thức trận pháp thì tích lũy qua nghiên cứu sách vở.
Nhưng cuối cùng, đạt đến đâu còn tùy vào thiên phú mỗi người.
Những cuốn cấm thư này đơn giản là giúp người đọc tự động xây dựng mạch ma lực, rất tiện, nhưng với tôi thì chẳng tác dụng gì.
“Từ xưa đã có câu: công cụ tăng sức mạnh nhanh chóng thì với pháp sư đã đạt đỉnh sẽ chẳng mấy tác dụng. Nhưng mà hoàn toàn vô hiệu như ngài thì… rốt cuộc ngài đã rèn luyện đến mức nào vậy?”
“Hơn nữa, mấy dạng tăng cường này thường dễ bị lệch, yếu hoặc dư thừa. Những pháp sư để lại tên trong sử sách đều là người kiên trì khổ luyện. Ngài Lloyd hiểu rõ điều đó nên mới chuyên tâm vào căn bản. Quả là đáng khâm phục.”
Grimo và Jihriel lẩm bẩm bình luận.
Còn tôi thì… thật ra vẫn hơi tiếc, muốn thử cảm giác ma lực tăng lên khi đọc cấm thư một lần cho biết.
“Còn bên đó thế nào, Sylpha?”
Tôi quay sang hỏi nhóm đang kiểm tra cấm cụ.
“Rất tuyệt vời.”
Sylpha rút thanh kiếm đang cầm, lưỡi kiếm trong suốt, đến mức có thể thấy rõ khung cảnh phía sau.
“Cái gì vậy? Kiếm thủy tinh à?”
“Không, là lưỡi kiếm được dệt từ trận pháp. Hơn nữa, đó là loại ma thuật phong ấn cực mạnh. Quả thực là tuyệt kỹ.”
Noah và Gazelle trầm trồ.
Sylpha nheo mắt quan sát kỹ, rồi khẽ khua nhẹ vào vỏ kiếm:
“Có khảm tên ‘Bạch Nhất Văn’. Dù không bằng ‘Ma Nhân Sát’ mà ngài Lloyd tặng tôi, nhưng cũng là một tuyệt phẩm.”
‘Ma Nhân Sát’ là thanh kiếm tôi tự tay chế tạo, kết hợp thép và trận pháp, chú trọng độ bền.
Còn ‘Bạch Nhất Văn’ này lại là dạng biến thái hơn, hoàn toàn được kết cấu bằng trận pháp, gần như không có độ dày thực tế, vì thế cũng cực kỳ mong manh.
Ngay cả Sylpha dùng cũng khó, chỉ cần sơ suất là trận pháp sụp đổ ngay.
“Này… này, Lloyd, cái này… nguy hiểm lắm phải không?”
Ren đang cầm một con dao găm kỳ quái.
Chuôi dao gắn một ống thủy tinh, từ đó tỏa ra ba nhánh lưỡi, một trong số đó còn mọc thêm những chiếc gai nhọn.
Nhìn hình dạng đáng ngờ ấy, tôi gật đầu:
“Ra thế… có thể gọi nó là bộ khuếch đại độc.”
Độc của Ren vốn được tạo ra bằng cách biến đổi ma lực thành độc tố rồi đưa vào vũ khí.
Người ta có nhiều cách chống lại:
Giữ khoảng cách, dùng lá chắn, tiêm vắc-xin, giải độc hoặc ma thuật chữa trị.
Nhưng đó là với lượng độc nhỏ.
Một khi độc nhiều và nồng độ cao, nó sẽ trở thành vũ khí hủy diệt.
Con dao này khảm trận pháp giúp tăng cường và cô đặc độc đưa vào.
Tên khảm trên lưỡi là “Luyện Độc Đao”, nghe đã đủ biết tính chất.
“Nguy hiểm quá… chỉ cần sơ suất thôi là thảm họa liền!”
Ren hoảng hốt, giọng run run.
Tôi đặt tay lên đầu cô bé:
“Ren… nếu cô hiểu được điều đó, cô sẽ biết cách dùng cho đúng. Độc và thuốc chỉ khác nhau ở cách sử dụng, cô nhớ chứ?”
“… Nhớ. Nhưng…”
Ngày trước, tôi từng nói với Ren như thế, để cô thôi sợ chính sức mạnh của mình.
Giờ đây, qua rèn luyện, cô đã làm chủ được nhiều loại độc và dược.
“Nên đừng lo. Có tôi ở đây, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ ổn.”
“Lloyd… Ừm!”
Ren nở nụ cười rạng rỡ, ôm chặt “Luyện Độc Đao” vào ngực.
Với kiến thức và kỹ năng hiện tại, cô có thể sáng tạo ra vô số biến thể mới mà thành quả ấy cuối cùng sẽ quay lại có lợi cho tôi.
Tốt cả đôi đường.
“Nhìn cái mặt ngài kìa, chỉ nghĩ đến lợi mình thôi.”
“Fuh, nhưng Ren-tan hiểu rõ điều đó và vẫn vui vẻ. Quả thật đáng quý.”
Grimo và Jihriel nói gì thì nói, sự chú ý của tôi đã dồn hết vào Connie.
Cô đang ôm một chiếc hộp nhỏ, ánh mắt như bị thôi miên.
Từ chiếc hộp ấy, tôi cũng cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ len lỏi ra.
“Cái ma cụ đó… có gì đó rất lạ.”
“Ừ, hình như nó có khả năng phong ấn ma lực. Hơn nữa… sức mạnh còn rất lớn.”
Ma cụ phong ấn ma lực sao?
Tôi nhận chiếc hộp từ tay Connie, và đúng là có thể cảm nhận rõ rệt, tại tâm điểm của nó, ma lực bị triệt tiêu hoàn toàn.
“Ồ… đây là ‘Phản Chuyển Thuật Thức’ sao?”
Vốn dĩ, thuật thức là thứ dùng để khuếch đại và hiện thực hóa ma lực.
Còn phản chuyển, đúng như tên gọi, là nghịch đảo hoàn toàn thay vì khuếch đại, nó xóa bỏ ma lực ngay từ gốc.
Vấn đề là:
Loại thuật này cũng tác động lên chính người thi triển.
Khi phát động, nguồn cung cấp ma lực cho thuật thức sẽ bị cắt đứt, khiến nó tự sập ngay lập tức.
Nói cách khác, đó là ma thuật dùng để xóa ma lực… nhưng bản thân hiệu ứng cũng bị xóa theo, một nghịch lý hoàn hảo.
Tôi nhớ đã từng đọc ở đâu đó rằng, từng có giai đoạn người ta thử nghiệm dùng ma cụ để khắc phục nghịch lý này.
Nhưng kết quả là… chẳng thu được tác dụng gì đáng kể.
“Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tôi thấy phản chuyển thuật thức thật sự. Phạm vi tuy nhỏ, nhưng hiệu quả đúng là không thể chối cãi.”
“Ừ, tôi cũng lần đầu thấy. …Mà này, mấy ký hiệu khắc trên ma cụ này có lẽ là một loại ‘ngôn ngữ ma thuật’ nguyên bản thì phải.”
Tôi không đọc được thứ chữ đó, nhưng phỏng đoán rằng nó không dùng ma lực của con người làm nguồn năng lượng.
Thay vào đó… khả năng cao là dùng ma lực của đại địa.
Ma lực đại địa vốn nuôi dưỡng hầm ngục, sinh trưởng ma vật, và có bước sóng hoàn toàn khác với ma lực của con người.
Vậy nên, dùng nó để xóa bỏ ma lực phát ra từ con người thì hoàn toàn hợp lý.
Điều khiến tôi kinh ngạc là, loại ma lực này vốn ít được nghiên cứu, vậy mà Tổ sư Ma thuật lại hiểu sâu đến mức chế tác ra ma cụ như thế, quả thật đáng nể.
“Gọi nó là… ‘Phong Ma Khí’ chẳng hạn. Nếu dùng nó thì biết đâu…”
Connie đưa tay lên môi, ánh mắt chìm vào suy nghĩ.
Tôi hiểu ngay.
Đây chính là thứ Connie tìm kiếm bấy lâu.
Cô bắt đầu chế tạo ma cụ vì muốn cứu ngôi làng của mình.
Làng cô nằm giữa vùng đất tràn ngập ma lực đại địa mạnh mẽ, đến mức dân làng mắc phải chứng loạn ma lực, thân thể suy yếu, sinh hoạt cực kỳ khó khăn.
Connie đã cố gắng tạo ra ma cụ có thể hút bớt lượng ma lực dư thừa ấy.
Và giờ đây, nếu có được vật này…
“A, nếu thuận lợi thì làng của Connie có thể được cứu rồi.”
Cô gật đầu mạnh mẽ.
Ngay cả ở đây, nơi ma lực đại địa không quá đậm đặc, nó vẫn có thể xóa sạch ma lực của tôi.
Vậy nên, ở một nơi mà ma lực đại địa dày đặc đến mức gây bệnh, nó chắc chắn có thể hút và triệt tiêu lượng ma lực đó, trả lại môi trường sống lành mạnh cho dân làng.
“Noah, Gazelle… 2 người có thể cho tôi mượn ma cụ này được không?”
Connie cúi đầu khẩn khoản.
Tôi cũng lên tiếng:
“Tôi xin nhờ 2 người. Xem như giúp một việc thiện.”
“…Ma cụ vốn sinh ra là để giúp ích cho con người. Nếu là để cứu người, tất nhiên chúng tôi sẵn sàng cho mượn.”
“Với lại, tôi vốn định cho mượn từ đầu rồi, phải không hả ‘anh trai’?”
Gazelle nhếch môi trêu, còn Noah chỉ mỉm cười.
Được sự đồng ý, Connie mừng rỡ khom người cảm tạ.
Nhưng thật ra… người thấy vui nhất lúc này lại là tôi.
Bởi tôi sẽ được tận mắt chứng kiến hiện tượng ma lực bị triệt tiêu và cả quá trình nó được vận dụng thực tế.
“Haizz, Lloyd, em tốt bụng thật đấy. Nhưng đừng làm ra vẻ mập mờ quá, kẻo sau này khó xử. Mà thôi, cũng là kinh nghiệm sống… fufu, fufufufufu…”
Albert lẩm bẩm, ném cho tôi ánh nhìn nửa trêu nửa dò xét.
Nhưng mặc kệ anh ấy, điều tôi muốn bây giờ là… nhanh chóng thử nghiệm ma cụ này.
Lúc đầu tôi còn tưởng món đồ này vô dụng, ai ngờ lại là một thứ thú vị đến vậy.
Quả là mong được dùng ngay lập tức!