Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 97

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5948

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Vol 7 - Chương 184: Bọn tôi đã đến được ngôi làng

“Thế nhé, từ giờ chúng ta sẽ đến làng của Connie…”

Nghe tôi nói, cả Sylpha, Ren và Shiro đều đồng loạt gật đầu.

“Tất nhiên bọn tôi cũng sẽ đi cùng, ngài Lloyd.”

“Phải mau giúp dân làng thôi, Connie!”

“Gâu!”

Bình thường mà nói thì mấy người này nhiều lúc còn vướng víu, nhưng nếu Phong Ma Khí hoạt động thì tôi sẽ không thể dùng ma thuật được, nên có họ bên cạnh vẫn hơn.

Nghe nói làng cách đây hơn trăm cây số, nhưng cưỡi Shiro thì tầm 1 ngày là tới.

“Vậy trông cậy vào cậu nhé, Shiro.”

“Gâu!”

Shiro chở mọi người, hăng hái lao đi.

Nhưng… hình như hôm nay tốc độ nó chậm hơn mọi khi thì phải.

“... ku~un…”

Shiro kêu yếu ớt, có vẻ không khỏe lắm.

“À, xin lỗi, chắc tại tôi nặng quá.”

Connie vừa nói vừa nhảy xuống khỏi Shiro.

Ngay khi chân chạm đất, bịch một cái, mặt đất lõm hẳn xuống.

Ren tròn mắt:

“C-cái balo đó… trông nặng khủng khiếp. Cô mang gì trong đó vậy?”

“Ma cụ, dụng cụ, máy đo… đủ thứ.”

Phải rồi, trước khi xuất phát, tôi thấy Connie nhét không biết bao nhiêu thứ vào đó.

Nhìn thì nhẹ nhàng vác trên lưng, nhưng chắc phải trên trăm ký.

Với thể chất đặc biệt của Connie thì không sao, chứ Shiro mà chở thì đúng là cực hình.

“Nhưng nếu không ngồi lên Shiro thì cô theo kịp kiểu gì? Nó chạy nhanh lắm đấy.”

“Không sao, tôi có cái này.”

Connie lôi ra một tấm bảng từ trong balo, tung lên không.

Nó lập tức lơ lửng.

“Đây là ma cụ tôi chế, Air Jetter. Tôi dùng nó để đến đây. Tốc độ cũng ổn, đủ theo kịp cậu ấy.”

“Ồ, ma cụ khảm thuật thức bay à.”

Nhớ lại lần đầu gặp, cô ấy còn đến thị trấn trước cả bọn tôi.

Connie đặt chân lên Air Jetter, tấm bảng hơi lún xuống nhưng vẫn giữ được độ nổi.

Cô đạp vài cái, rồi nhanh chóng tăng tốc, lướt đi vù vù.

Phải nói là kỹ thuật chế tác ma cụ của Connie thật ấn tượng.

Chở được trọng lượng của cô ấy mà vẫn bay nhanh thế cơ mà.

“Gâu! Gâu!”

Thấy thế, Shiro cũng hăng máu, lao theo Connie.

Sau khi chạy liên tục, đến ngày thứ 2, từ sau dãy núi đá, bóng dáng ngôi làng đã hiện ra.

“Kia là làng của tôi.”

“Ồ, cuối cùng cũng tới.”

Đáng lẽ chỉ mất nửa ngày, nhưng đường đi bị quái vật chặn vài lần nên mất hẳn 2 ngày.

“Cậu nói nghe dễ ghê. Rõ ràng là vì cậu cứ dừng lại làm thí nghiệm dọc đường…”

“Có… vậy không nhỉ…?”

Tôi tránh ánh mắt nửa lườm nửa trách của Ren.

Thật ra đúng là tôi đã tranh thủ mỗi lần nghỉ để thử nghiệm Phong Ma Khí, cách nó hoạt động khi bỏ giới hạn, tác dụng lên người không có ma lực, hiệu quả với quái vật, khả năng triệt tiêu ma lực đến đâu, ngoài ma lực đất thì có thể dùng gì làm năng lượng…

Muốn thử thì còn khối cái để thử.

Nếu không phải vì mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo thì tôi đã kéo dài thêm vài ngày nữa rồi.

“Dù sao thì, nhờ vậy chúng ta cũng biết nó an toàn khi dùng lên người.”

“Dù là ma cụ Thủy Tổ, nhưng ngài vẫn kiểm chứng kỹ lưỡng… quả đúng là Lloyd-sama.”

Connie lên tiếng bênh, còn Sylpha thì gật gù tán thành.

Ờ thì… tôi cũng không phủ nhận có chút sở thích cá nhân trong đó.

Nhưng thí nghiệm là thí nghiệm, cuối cùng vẫn là đánh thật mới biết.

Càng nghĩ càng thấy háo hức.

“Ồ, Connie-chan kìa! Từ học viện về rồi à?”

Một người đàn ông, chắc là gác cổng, cất tiếng gọi khi chúng tôi đến gần làng.

“Cháu chào chú Duncan, cháu về rồi.”

“Chào mừng về nhà. Còn mấy người này là bạn cháu ở học viện hả?”

“Vâng. …Mẹ cháu dạo này sao rồi ạ?”

“À, hiện giờ tình trạng đã ổn định. Cháu mau vào gặp đi.”

“Cảm ơn chú.”

Connie cúi đầu rồi chạy vụt đi.

Hẳn là lo cho mẹ lắm.

“Haha~ Thấy chưa? Connie-chan là đứa bé ngoan lắm.”

Người đàn ông, Duncan vừa tiễn mắt theo vừa nói với chúng tôi.

“Từ nhỏ con bé đã rất giỏi. Vì cứu ngôi làng bị bệnh tật hành hạ bao năm, nó luôn miệt mài học hành. Nhờ thế mới vào được Học viện William danh tiếng. Học hành bận rộn, thành phố thì vui thế… vậy mà vẫn vội vã về chỉ vì mẹ bị bệnh… hức… Connie-chan thật là đứa con hiếu thảo…”

Đang nói, ông ta bỗng rưng rưng khóc.

Đúng là người… cảm xúc thất thường thật.

Tôi định lờ đi mà đi theo Connie, nhưng bị ông chộp vai giữ lại.

“Khoan đã. Lâu lắm rồi mới có dịp mẹ con họ ở bên nhau, cứ để họ yên. Ta sẽ dẫn các cậu đi tham quan làng, không để bạn của Connie-chan rảnh rỗi được.”

“... Ừ, cũng hay.”

Hơn nữa, tôi cũng muốn tìm hiểu ngôi làng này.

Đất ở đây tràn ngập ma lực, lại toát ra một sức ép mạnh mẽ khó tả.

Tình trạng bệnh của dân làng cũng khiến tôi tò mò.

Có khi đi cùng Duncan khám phá làng sẽ thú vị hơn.

“Vậy nhờ chú nhé, Duncan-san.”

“Ừ! Để ta lo! …Nhưng nghĩ lại, có khi các cậu không đi nổi đâu. Làng này nằm trên núi đá, khắp nơi là bậc thang, vốn là tường thành tự nhiên chống quái vật. Người ngoài đi lại sẽ mệt lắm. Chi bằng ngồi nghỉ còn hơn.”

Ông ta nhìn cả bọn rồi nói.

Cũng đúng thôi, đường dốc khó đi, mà nhóm tôi toàn phụ nữ, trẻ con và một con chó.

Nghĩ cũng hợp lý… nhưng mà—

"Không sao đâu."

"Gâu!"

Shiro đáp lại đầy hăng hái, như muốn nói rằng nếu tôi mệt thì cứ leo lên lưng nó.

"Vậy à? Thế thì tốt."

Duncan vẫn nhìn tôi với vẻ nghi hoặc nhưng rồi cũng bắt đầu bước đi.

Chúng tôi đi được chừng gần 1 tiếng.

Ngôi làng tuy nhỏ nhưng kéo dài theo chiều dọc, đường đi lại toàn những bậc thang đá xếp thô sơ như được đục thẳng vào vách núi, lên xuống liên tục nên đúng là khá vất vả.

Chẳng trách Duncan cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này.

"…Thật bất ngờ. Không ngờ cậu theo kịp dễ dàng như vậy."

Sylpha thì vẫn khỏe re, còn Shiro thì đang cõng Ren đã kiệt sức trên lưng.

Riêng tôi thì dùng “Phù Du” để lơ lửng nên chẳng mất tí sức nào.

"Thế mà dân làng ở đây trông vẫn khỏe mạnh nhỉ. Tôi cứ tưởng ai cũng bệnh tật khổ sở cơ."

Nghe Grimo nói, tôi để ý thật, đúng là dọc đường vẫn thấy lác đác vài người đi lại.

Cứ tưởng ít hơn chứ.

"Những nơi có địa mạch mạnh thì kiểu bệnh do ma lực gây ra thế này thường không ảnh hưởng nhiều lúc còn trẻ. Nhưng sống lâu ngày dưới nguồn ma lực quá lớn sẽ rút ngắn tuổi thọ."

"Giờ mới để ý, đúng là toàn người trẻ. Ngươi biết rõ nhỉ, Jihriel."

"Vâng. Ở những vùng như thế này, tín ngưỡng thường rất sâu đậm, nên chúng tôi hay để mắt tới."

Nơi dồi dào ma lực của đất thường là chỗ địa mạch chảy mạnh, hoặc có hài cốt của bậc vĩ nhân từng sở hữu ma lực lớn, hay thậm chí là nơi chôn giấu báu vật truyền thuyết.

Những vùng đất như thế, người dân tất nhiên càng thêm sùng kính.

Là thiên sứ, Jihriel hẳn đã nhiều lần tiếp xúc với họ.

"…Nhưng nơi này thì ngay cả ở Thiên giới cũng ít ai biết. Dù đây vốn thuộc phạm vi tôi quản lý, tôi cũng không có ký ức gì."

"Chắc đâu phải chỗ nào cũng toàn người sùng đạo. Với lại, ngôi làng này… tôi lại thấy khí tức gần giống bọn Ma tộc tụi tôi hơn. Như… cái thứ kia kìa."

Theo hướng Grimo nhìn, sâu trong hẻm núi có một tấm bia đá.

Từ nó phát ra một luồng khí rất lạ, quả thật có gì đó tương đồng với Ma tộc.

"Này chú Duncan, cái đó là gì thế?"

"À, cái bia đó đã ở đây từ trước khi làng được lập. Nghe nói quanh đó quái vật không dám lại gần… Hả? Không được! Tuyệt đối không được tới đó. Ngay cả dân làng cũng bị cấm. Đừng có làm cái mặt tiếc nuối đó, không có cửa đâu!"

Hừm, bị từ chối thẳng thừng.

Tiếc thật.

Thôi, tối nay mọi người ngủ hết thì lén ra xem vậy.

"Có vẻ xong rồi kìa."

Từ hướng Sylpha chỉ, Connie đang vẫy tay bước lại, bên cạnh là một lão già lưng còng.

"Trưởng làng! Ngài dậy được sao?"

"Hoho, Connie về rồi, sao ta nằm yên được."

Ông đập tay vào ngực một cái nhưng chân lại loạng choạng, nhìn chẳng khỏe chút nào.

"Connie, tình trạng của mẹ cô thế nào?"

"Không tệ lắm… nhưng chắc cũng chẳng còn nhiều thời gian. Nên tôi đã xin trưởng làng cho phép dùng Phong Ma Khí."

Ra là vậy, nên mới đi cùng ông.

Mà lạ nhỉ, định làm trò mờ ám vậy mà dân làng chẳng ai phản đối.

"Hoho, ta nói thật là nghe giải thích cũng chả hiểu gì, nhưng Connie làm vì chúng ta thì đương nhiên tin rồi!"

Ông lại đập ngực lần nữa và lại suýt ngã.

Thật khổ.

"Nhỏ đó được tin tưởng ghê nhỉ, chắc được cưng chiều lắm."

"Hừm, có gì lạ đâu. Ngay cả ngài Lloyd đây, bao lần gây họa mà vẫn được cưng đến nỗi ‘bỏ vào mắt cũng không đau’. Không phải ai cũng làm được đâu."

Grimo và Jihriel gật gù đầy cảm khái.

Tôi thì nghĩ, khen vậy cũng chẳng để làm gì…

Mà khoan, sao cả 2 lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng thế kia?

"Dù sao, để khởi động ma cụ đó thì ở trung tâm làng là tốt nhất. Nào, ra chỗ bia đá thôi."

"Vâng, trưởng làng."

Chúng tôi theo sau ông già đang lảo đảo trên đường núi.

"—Lloyd-sama."

Sylpha đi ngay sau, ghé sát tai tôi thì thầm:

"Tôi cảm nhận được một sát khí rất mờ nhạt. Đương nhiên, chúng tôi sẽ không để kẻ đó chạm được vào ngài, nhưng… xin hãy chuẩn bị tinh thần."

Giọng cô nghiêm túc.

Tôi thì chẳng cảm thấy gì, nhưng nếu đến Sylpha, một cao thủ võ nghệ còn phải cảnh giác, thì hẳn đối phương rất giỏi che giấu.

Một kẻ có thể khiến cô dè chừng… rốt cuộc là ai?

Thật phiền nếu có kẻ phá ngang thí nghiệm này.

"—Bắt đầu nhé."

Ngay bên cạnh bia đá, ở trung tâm làng, Connie khởi động Phong Ma Khí.

Tiếng máy rền lên, đồng thời nó hút lấy ma lực của đất, và phản chuyển thuật thức làm tan biến ma lực bắt đầu phát huy.

Ma lực xung quanh dần loãng đi—

"Ô… ôôô…! Tuyệt quá!"

"Ma lực hành hạ chúng ta đang tan biến…"

Tôi có thể thấy ma lực trong cơ thể trưởng làng và mọi người mờ dần.

Tầm ảnh hưởng cũng chuẩn như dự tính, bao trùm cả làng mà không làm suy giảm quá nhiều ma lực đất.

Nói cách khác, Phong Ma Khí đang hoạt động rất tốt.

Chỉ cần thỉnh thoảng điều chỉnh, nơi này sẽ được yên ổn.

Ừm, và ma lực trong người tôi cũng đang giảm mạnh.

Cảm giác này khá thú vị, luồng ma lực bao quanh tan ra như khói hòa vào không khí.

"Ồ, món ma cụ này không ảnh hưởng tới bọn tôi nhé. Giờ ma lực của Lloyd-sama còn ít hơn cả chúng tôi."

"Hừm… giờ mà chiếm lấy thân thể ngài Lloyd thì… không không! Sao lại nghĩ thế… nhưng mà…"

Grimo và Jihriel thì thầm gì đó, và ngay khoảnh khắc ấy—

Keng!

Một tiếng kim loại chát chúa vang lên.

Phía sau tôi, một mũi thương đang bị Sylpha dùng kiếm chặn lại.

Người cầm thương là Duncan.

"Du… Duncan! Ngươi đang làm cái gì vậy!"

"Ngươi phát điên rồi sao! Hạ thương xuống mau!"

Thấy cảnh đó, dân làng bắt đầu xôn xao.

Duncan, với ánh mắt đục ngầu, nở một nụ cười đầy nham hiểm nhìn chằm chằm vào tôi.

“Kuhaha… không ngờ đòn này lại bị chặn. Quả là hiếm có, với một con người mà lại làm được thế.”

Giọng điệu hắn lúc này hoàn toàn khác hẳn so với vừa nãy.

Sylpha gạt phăng ngọn giáo, lập tức thủ thế lại, đôi mắt hẹp dần.

“…Quả nhiên là ngươi. Không, phải nói chính xác hơn… là thứ đang ẩn trong cơ thể ngươi.”

“Ồ? Ngươi đã nhìn thấu đến vậy sao. Ta cứ tưởng chỉ cần để mắt đến thằng nhãi kia là đủ rồi chứ.”

Duncan nhếch mép, đồng thời rút thanh kiếm bên hông ra.

“L…Lloyd… đó là…!”

“Ừ. Bị chiếm đoạt thân xác rồi.”

Ma tộc vốn là thể tồn tại bằng ma lực, có khả năng xâm nhập và điều khiển thân thể con người.

Trước đây, tên Jade, thủ lĩnh Hội Sát Thủ cũng từng bị một con ma tộc đoạt xác.

Giờ thì Duncan cũng chung số phận.

“Nhưng mà, một ma tộc nhằm vào ta ngay lúc này sao… Vậy thì chắc là… bọn Ma Quân gì gì đó…”

“Là Ma Quân Tứ Thiên Vương! Có ai bình thường mà lại quên được chứ!?”

À, đúng rồi, là cái đó.

Biết sao được, lúc đó tôi bận đủ thứ việc, với lại cũng chẳng mấy hứng thú.

Nghe Jihriel nói, tôi chỉ gật gù cho qua.

“Chẳng phải đó là thế thủ của lưu phái mạnh nhất Ma Giới, ‘Thiên Ma Nhất Đao Lưu’ sao!? Mà trong Tứ Thiên Vương, kiếm thủ nổi danh nhất chính là, người sáng lập phái ấy, kiếm ma Ganjit chứ còn ai!”

Ồ, Grimo rành dữ ha.

Nghĩ lại thì trước đây nó từng làm tay chân cho bọn kia.

Đúng là Ganjit chỉ mới nhích nhẹ thanh kiếm mà khí chất đã toát lên dáng dấp một đại cao thủ.

“Hohoh… hân hạnh quá, khi ngươi biết đến tên ta. Đúng vậy, ta chính là một trong Ma Quân Tứ Thiên Vương, Kiếm Ma Ganjit. Đường đột ra tay, thật thất lễ… nhưng vì việc này nhất định phải làm, nên đành chẳng đoái hoài đến ý của các ngươi… tiếp chiêu—noh!”

Chưa dứt lời, cánh tay Ganjit dường như biến mất.

Thanh kiếm vung ra nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp.

Một đường kiếm ngang quét qua, đá núi xung quanh lập tức bị chém vụn thành hai mảnh.

Thế nhưng, dù đứng ngay trên đường chém đó, cả dân làng lẫn chúng ta đều không hề hấn gì bởi Sylpha đã kịp dùng kiếm đỡ lại.

“Lưu song kiếm thuật Langlis, ‘Long Lạc’!”

Hai thanh kiếm trong tay Sylpha, thanh Ma Nhân Sát và Bạch Nhất Văn Tự giao nhau tạo thành thế phòng thủ.

Dẫu vậy, cú va chạm vẫn mạnh đến mức khiến đôi chân cô lún sâu xuống nền đất.