Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 97

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5948

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Vol 7 - Chương 186: Chữa trị cho người bị thương

“...!?”

“Chị... chị không sao chứ, Sylpha-san!?”

Sylpha khẽ nhăn mặt vì đau đớn, Ren thấy thế liền lo lắng gọi với giọng đầy sốt ruột.

“... Không thể nói là ổn được. Chị đã hơi gắng sức quá mức.”

“May mà mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp... nhưng mà, đừng liều mạng như vậy nữa nhé.”

“Nhưng nếu không làm thế, chúng ta đã chẳng thể thắng.”

Không cần phải nói cũng biết, Ganjit là một đối thủ cực kỳ mạnh.

Lần trước, khi chỉ có mình tôi đối đầu với một trong Ma Quân Tứ Thiên Vương, tôi đã chật vật lắm mới cầm cự nổi.

Vậy mà giờ, dù đối phương bị hạn chế đôi chút, việc Sylpha và mọi người có thể hạ gục hắn quả thật là điều đáng khâm phục.

“Nhưng mà này Sylpha, sao cô lại biết Ren đang chuẩn bị dùng độc?”

“Ừm, từ nãy tôi đã cảm nhận được em ấy đang canh chờ thời cơ. Hơn nữa, tôi cũng từng nghe qua về loại thuốc đó, nên đoán chắc là nó.”

“Ehehe, lúc Sylpha-san nhìn sang, tôi đã nghĩ: ‘Chắc chắn chị ấy hiểu ý mình rồi’.”

Ren mỉm cười ngượng nghịu.

Nhưng dẫu vậy, trong tình huống đó mà giao luôn đòn kết liễu cho đối phương thì hẳn phải tin tưởng nhau đến mức nào mới làm được.

Xem ra 2 người này đã thân thiết với nhau lắm rồi.

“Ôô... mối quan hệ tin tưởng tuyệt đẹp giữa Sylpha-tan và Ren-tan! Ta muốn chen vào giữa quá đi mất...”

Giọng Jihriel run run vì xúc động, mắt còn rưng rưng.

“Biến hình mà nằm đè luôn đi, thiên sứ lắm tạp niệm kia.”

“Khụ, nếu là vậy thì ta cũng cam tâm—”

“Ngốc à.”

Bị Grimo tạt ngay một câu, Jihriel chỉ biết ngơ ngẩn nhìn 2 người kia với ánh mắt xa xăm.

Thôi thì... mọi chuyện kết thúc ổn thỏa là mừng rồi.

Duncan cũng chỉ bất tỉnh thôi, chắc coi như là “kết thúc có hậu”.

“Connie!”

Bỗng tiếng hô thất thanh của trưởng làng vang lên.

Nhìn lại thì thấy Connie đang ngồi gục, hơi thở dồn dập.

“Có chuyện gì vậy!? Này, tỉnh lại mau! Connie!”

Trưởng làng vội đỡ Connie dậy, xung quanh lập tức có nhiều người chạy tới.

Chuyện gì thế này?

“... Hừm, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”

Đó là câu nói đầu tiên của vị thầy thuốc khi vừa chạy tới, sau khi xem qua tình trạng của Connie và được đưa vào nhà.

Nghe thế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có lẽ là do kiệt sức thôi. Nghỉ ngơi đầy đủ là sẽ khỏe lại ngay.”

“... Vậy là ổn rồi.”

Sylpha lên tiếng trong khi bản thân đang bị băng bó gần như kín người.

Sau trận chiến, cô cũng ngã quỵ và được đưa vào đây cùng Connie.

“... Mà nói thật, cô gái này còn bị thương nặng hơn nhiều. Việc có thể đứng dậy được đã là điều lạ lùng rồi.”

“Đấy, chị phải nằm nghỉ đi chứ Sylpha-san!”

Vị thầy thuốc tỏ vẻ bất ngờ, còn Ren thì lo lắng ngăn cô đứng dậy.

Cũng phải thôi, vì Sylpha đã dùng Võ Thân Thuật ở mức gấp ba lần bình thường, chắc chắn cơ thể đã vượt qua giới hạn từ lâu.

“Chuyện nhỏ thôi. So với việc để ngài Lloyd thấy bộ dạng nhếch nhác thì... a... đau!”

“Thấy chưa! Em đã bảo chị phải nằm xuống mà!”

Ren vội giữ Sylpha nằm lại khi thấy cô loạng choạng.

Có vẻ vết thương không nhẹ chút nào.

“Vậy thì... chúc mau bình phục nhé...”

Thầy thuốc cười gượng, rồi rời khỏi phòng.

Ít ra thì cả 2 đều không nguy hiểm đến tính mạng, xem như là may mắn.

“Dù gì đi nữa, 2 người phải nghỉ ngơi thật tốt. Em sẽ đi pha thuốc.”

“Vậy... tôi sẽ nấu ăn.”

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

“Ngài Lloyd... nấu ăn? Người biết làm không vậy?”

“Quá coi thường người khác rồi đó. Cô nghĩ tôi là ai?”

Bình thường vẫn là Sylpha lo chuyện bếp núc, nhưng lâu lâu để tôi làm cũng đâu sao.

“Kh-không! Không thể nào để một người tôn quý như ngài Lloyd phải tự tay nấu ăn được! Hãy để tôi... ư!?”

“Thôi nào, cô cứ nằm nghỉ cho khỏe. Connie, cho tôi mượn bếp nhé.”

“Ừ... cũng được thôi.”

Tôi nói thẳng với Sylpha đang cố ngồi dậy, rồi bước vào bếp.

“Ngài Lloyd, mọi người nhìn ngài với ánh mắt lo lắng ghê ấy. Mà tôi cũng hiểu tại sao...”

“Giờ nghĩ lại, dù hầu hạ ngài đã lâu, nhưng đây là lần đầu tôi thấy ngài cầm muỗng đấy.”

“Vì đúng là lần đầu thật mà.”

Cả kiếp trước tôi, khi còn là dân thường, cũng chẳng mấy khi đụng đến chuyện bếp núc.

Chỉ cần ăn no là được, nên việc nấu món đủ làm Sylpha hài lòng là chuyện bất khả thi.

Nhưng cũng chính vì vậy, tôi mới muốn thử.

Vả lại... còn một lý do nữa, tất nhiên là để thử nghiệm.

“Được rồi, bắt đầu nào.”

Tôi vận dụng ma thuật hệ điều khiển, sao chép lại toàn bộ động tác của Sylpha khi nấu ăn.

“Nếu mô phỏng được chuyển động của Sylpha-tan thì dù lần đầu nấu cũng không thành vấn đề!”

“Ha, tôi đoán trước ngài sẽ làm thế mà. Nào, hãy nấu một món thật hoành tráng khiến mọi người lác mắt đi!”

“Khoan đã, chưa xong đâu.”

Tôi không chỉ mô phỏng động tác.

Còn một thứ nữa, chính là Võ Thân Thuật mà Sylpha đã dùng ban nãy.

“Ồ... tuyệt thật. Cơ thể như tràn đầy sức mạnh.”

Theo sách hướng dẫn, thứ này vốn phải rèn luyện khí, hơi thở, cùng nhiều yếu tố khác mới dùng được.

Nhưng chỉ cần tôi sao chép, tất cả đều hoàn thành ngay tức khắc.

“Quái thật! Tốc độ nhanh khủng khiếp, nhìn cứ như ngài Lloyd hóa thành mấy người cùng lúc!”

“Tốc độ ngang ngửa Sylpha-tan ban nãy, vậy mà lại chỉ dùng ma thuật để tái hiện... quả là không ai sánh được.”

Nhanh đến mức tôi còn ngạc nhiên.

Với tốc độ này, một núi món ăn đã được hoàn thành chỉ trong chớp mắt.

“Nhìn ngon thật đấy!”

“Quả là tuyệt mỹ, thưa ngài Lloyd. Giờ thì mang cho Sylpha-tan và mọi người—”

“Khoan đã, vẫn chưa xong.”

Tôi đã nấu xong, nhưng vẫn còn một điều muốn thử.

Tôi lại vận dụng “Trace” để sao chép năng lực của Ren.

Biến đổi tính chất ma lực thì tôi cũng làm được, nhưng để luyện ra đủ loại dược liệu và độc tố như Ren thì… thôi, còn lâu mới bằng được.

Nhất là bây giờ phong ma khí đang phát huy tác dụng nữa chứ.

Thôi thì làm trước khi món ăn nguội vậy.

Nào… bắt tay thôi.

Ma lực được biến đổi tính chất, liên tục đổi màu, đổi mùi, thay đổi hình dạng.

Ừm… chắc thế này là ổn.

Tôi trộn phần ma lực đã biến đổi vào món ăn, bao bọc lấy nó như phủ một lớp áo, thế là xong.

… Ít nhất là tôi tưởng thế.

“Ủa, mùi này… hơi lạ đó, phải không?”

“Với lại món này sao lại đen kịt nhìn đáng ngờ quá vậy…”

Quả thật, như Grimo và Jihriel nói, món ăn vừa rồi trông có gì đó bất thường.

Kỳ lạ thật.

Tôi chỉ mới trộn chút “thuốc” vào thôi mà.

“Lloyd!? Cậu đang làm cái gì vậy hả!?”

Ren từ phòng bên, nơi cô đang sắc thuốc, hét toáng lên.

Nhìn vào món ăn của tôi, mặt cô nhăn tít lại.

“Trời ơi… nhìn độc hại hết sức!”

“Tôi chỉ định làm món thuốc giống Sylpha từng nấu thôi mà.”

Ấy vậy mà… kết quả lại ra một thứ có vẻ nguy hiểm hơn dự tính.

Lẽ ra là sự kết hợp giữa kỹ thuật của Sylpha và Ren, thế mà… thôi, chắc đúng là “có những thứ trộn vào nhau sẽ ra thảm họa” rồi.

“Ờ thì… biết đâu vị nó vẫn ổn…… buhah!?”

“Ừ… không ổn tí nào.”

Ren thử một miếng, lập tức phun ra, vị thì… quả là thảm họa.

“Uh… món này…”

“Gọi là sáng tạo thì… hơi quá.”

Grimo và Jihriel cũng nếm thử, và phản ứng y hệt.

Chắc món này Sylpha và mọi người sẽ không ăn nổi đâu…

Nhưng đúng lúc đó, có lẽ bị mùi thơm (hoặc mùi lạ) thu hút, Sylpha và những người khác đã tỉnh dậy và tiến lại.

“Đây… là do ngài Lloyd nấu sao…?”

“À… nhưng hình như thất bại rồi, mọi người đừng miễn cưỡng—”

Tôi chưa nói hết câu thì Sylpha đã khẽ cúi đầu nói “Xin phép” rồi đưa ngay vào miệng.

Ơ… ăn luôn rồi.

Liệu có sao không đây?

Nhưng ngược lại với lo lắng của tôi, cô ấy không hề dừng lại.

“Ngon tuyệt! Thật là mỹ vị! Món ăn do ngài Lloyd nấu, đúng là thiên hạ vô song!”

Vừa ăn vừa rơi nước mắt, Sylpha vẫn tiếp tục ăn ngấu nghiến.

… Ờ, có khi nào khẩu vị của cô ấy bị hỏng không nhỉ?

“Ngon lắm đó Lloyd.”

Connie cũng ăn ngon lành.

Tôi với Ren nhìn nhau, rồi ăn lại thử một miếng… vẫn dở ẹc.

“Này Lloyd, hình như Sylpha và mọi người đang khỏe lên đó?”

Quả thật, không chỉ Sylpha, mà cả Connie và mẹ cô ấy cũng ăn nhanh hơn, tinh thần phấn chấn hẳn.

“Tôi từng nghe rằng, những món thuốc ở mức đỉnh cao, người khỏe mạnh sẽ thấy vị rất tệ. Nhưng với người đang mang bệnh hay có thương tổn thì lại ngon vô cùng.”

“Kiểu như cơ thể cần gì thì vị giác sẽ cảm thấy ngon hơn ấy. Nghĩa là… món này đạt đến mức đó à?”

Trong lúc Grimo và Jihriel bàn tán, món ăn đã bị ăn sạch, và cả 3 người đều hồi phục rõ rệt.

Connie đi lại bình thường, mẹ cô thì làn da hồng hào hơn, còn Sylpha thì… vừa dọn dẹp xong đã ra sân vung kiếm luyện tập!

“Được nếm món ăn của ngài Lloyd, Sylpha này thật quá may mắn. Ấy thế mà trận trước lại để xảy ra cảnh bết bát như vậy… không thể tha thứ! Từ nay phải rèn luyện gấp bội!”

Đòn múa kiếm của cô sắc bén đến mức kiếm khí làm rung cả hàng cây lớn phía xa.

“Ghê thật… mới đó mà đã hoạt động thế này rồi.”

“Sylpha vốn đặc biệt mà. Còn Connie, cô vẫn còn mệt à?”

Nhìn Connie, tuy đã hồi phục phần nào nhưng vẫn có chút mệt mỏi.

“Ừ… hơi khó chịu chút thôi, nhưng tôi ổn mà.”

“Vậy thì tốt.”

Tuy nhiên… tôi không thể bỏ qua cảm giác kỳ lạ:

Ma lực của Connie dường như nhiều hơn lúc mới đến đây.

Trong kết giới phong ma khí, đáng lẽ phải giảm chứ.

Và thời điểm bắt đầu tăng… hình như là ngay sau khi Ganjit va vào ngôi miếu đó.

Cảm giác đó… rất giống phong ấn từng thấy dưới hầm học viện.

Có lẽ phải cẩn thận hơn.

“Hình như Ganjit đã hoàn thành tối thiểu nhiệm vụ rồi.”

Trong màn đêm, 2 bóng người thấp thoáng.

“Nơi đó vốn cất giữ một phần sức mạnh của Chủ nhân chúng ta. Hắn đã gây náo loạn để thu hút sự chú ý, rồi nhân cơ hội phá vỡ phong ấn… Một cái chết xứng đáng.”

“Có vẻ thằng nhóc đó vẫn chưa nhận ra. Nhờ vậy, Ma Vương sẽ tiến gần hơn tới lúc thức tỉnh. Giờ thì, tới lượt ta—”

“Không, để ta đi.”

Bóng người bước lên.

Là một gã đàn ông vạm vỡ, tay cầm cây thương dài hơn cả thân mình.

“Ta chẳng có đầu óc mưu mẹo như Ganjit, cũng không giảo hoạt như ngươi. Ta chỉ biết lao vào chiến đấu theo bản năng. Trong tình thế này, nếu ở lại cùng mọi người, ta chẳng giúp được gì. Đi một mình, khi chưa bị cảnh giác, sẽ tốt hơn.”

“Zen… Ngươi định liều mạng sao?”

“Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi… Hơn nữa, với tốc độ nhanh nhất trong Tứ Thiên Vương, có khi vẫn thoát được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đúng là với tốc độ của ngươi thì khả năng đó có thật… nhưng—”

“Ta sẽ không liều lĩnh vô ích. Vậy nhé… Sheraha.”

Nói rồi, Zen biến mất, chỉ để lại một luồng gió.

Sheraha khẽ nheo mắt nhìn theo.

“… Thật khiến người ta bất an.”

Cô thở dài thật sâu.