Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

3 5

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

82 126

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

119 135

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

283 6235

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

402 6775

Vol 7 - Chương 191: Lễ hội học viện (3)

Thế rồi, mấy ngày trôi qua nhanh như chớp, chớp mắt một cái đã đến ngày cuối cùng của lễ hội học viện.

Trong làn nắng sớm, tôi khẽ gật gù:

“Vậy là… Connie vẫn chưa xong việc à?”

“Vâng, chỉ còn chút nữa thôi.”

Sylpha vừa mang bữa sáng đến đáp lại.

Cô bảo, nhân tiện mang đồ ăn, cũng ghé hỏi tình hình luôn.

“Thật là… ‘chỉ chút nữa’ mà nói mãi không biết đến bao giờ. Phiền thật.”

“Nhưng hình như lần này là thật đấy. Cô ấy bảo, chỉ cần kiểm tra lần cuối là xong, có thể mang ra luôn.”

Ren liền chen ngang, đỡ lời cho Connie.

Cũng biết trêu ngươi ra trò nhỉ… nhưng giờ tôi chỉ có thể chờ.

Thôi thì kiên nhẫn vậy.

Và thế là, hôm nay tôi lại tiếp tục lang thang quanh lễ hội.

Đây đã là vòng thứ 10, vậy mà vẫn chưa chán.

Mỗi lần đi vẫn có cái mới để khám phá.

Ồ, chỗ kia còn vừa bày ra trò mới kìa, gan thật.

Còn bên kia, xem ra đã cải thiện dựa theo góp ý của khách.

Có vẻ lễ hội vẫn chưa hạ màn đâu.

“…Nhưng mà, đến ngày cuối cùng thế này, lượng người cũng giảm hẳn nhỉ.”

So với mấy hôm trước, dòng người ít hẳn.

Tôi thì thấy dễ đi lại hơn, nhưng đám sinh viên trông có vẻ mất tập trung.

Mà cũng đúng thôi, 5 ngày liền, ai mà không mệt.

Nhưng nghĩ kỹ, trông họ không hẳn là thả lỏng, mà là bồn chồn thì đúng hơn.

“Họ đang đi tìm bạn nhảy đấy. Nhìn kìa.”

Ren chỉ tay về phía trước:

Một nam sinh đang cố gắng thuyết phục một nữ sinh, nhưng có vẻ bị từ chối phũ, cậu ta gục đầu ủ rũ.

Sylpha chỉ lắc đầu, giọng chán nản:

“Đúng là dại. Mấy sự kiện kiểu này phải nhờ vào quan hệ sẵn có và cách cư xử hằng ngày. Giờ mới cuống cuồng đi tìm thì muộn rồi, không hiểu sao họ không nhận ra chứ. Thật chẳng ra làm sao.”

Ủa, 2 người họ đang nói cái gì thế?

“Ngài Lloyd thật sự không biết sao? Họ đang nói đến buổi dạ tiệc khiêu vũ vào tối ngày cuối lễ hội đấy.”

Grimo và Jihriel liền giải thích:

“Mấy hôm nay nam sinh khắp nơi rủ rê nữ sinh rồi. Sylpha-chan với Ren-chan cũng được mấy tên rủ rê, nhưng tất nhiên là bị đá thẳng. Hừ, kết cục xứng đáng cho lũ sâu bọ bẩn thỉu.”

Tôi chẳng hứng thú nên cũng không để ý.

Dù sao tôi cũng đâu định tham gia, nhớ để làm gì.

“…Khụ. Vậy ngài Lloyd đã chọn bạn nhảy tối nay chưa?”

“Hả?”

Câu hỏi bất ngờ của Sylpha khiến tôi bật ra tiếng ngớ ngẩn.

Ơ… tôi cũng phải tham gia sao?

Thấy ánh mắt tôi như đang hỏi lại, Sylpha gật đầu như chuyện hiển nhiên:

“Do tiểu thư Birgit chủ trì. Dĩ nhiên ngài cũng phải dự.”

“Albert cũng bị bắt buộc tham gia đấy. Mà trông anh ấy còn không đến nỗi khó chịu nữa.”

À… hóa ra lần trước Birgit có nhắc, nhưng lúc đó tôi đang mải đọc sách nên bỏ ngoài tai.

Phiền thật.

Giờ phải làm sao đây?

Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Sylpha khẽ ho một tiếng:

“Có vẻ người vẫn chưa chọn được bạn nhảy. Nếu được, người có thể đi cùng tôi chứ?”

Cô chìa tay ra, Ren lập tức luống cuống:

“Khoan! Chị bảo là bạn nhảy phải do con trai mời mà!?”

“Hừ, luật ngớ ngẩn, chẳng có gì bắt buộc phải theo.”

“Vậy thì… vậy thì em cũng muốn! Lloyd, cậu… cậu có thể… cùng tôi… nhảy không?”

Ren đỏ mặt, ngước nhìn tôi, nói nhanh như sợ mất cơ hội.

“Ờ… ừm…”

“Cậu phản ứng tệ quá!”

Ren kêu lên, như thể vừa bị tổn thương sâu sắc.

Không phải tôi không biết nhảy, Sylpha đã bắt tôi học mấy lễ nghi này đến chán rồi.

Nhưng nếu tôi xuất hiện cùng Sylpha hoặc Ren ở buổi tiệc đông sinh viên thế này, chắc chắn sẽ bị chú ý.

2 người họ đều là mỹ nhân nổi bật, tôi thì chẳng muốn thành tâm điểm chút nào.

Nếu là ai đó bình thường hơn thì tôi còn cân nhắc…

Nhưng giờ tìm người khác thì lười quá, đành chịu vậy.

Chiều hôm đó, ngay trước khi buổi khiêu vũ bắt đầu, tôi bị cả đám lôi đi thay đồ.

Tóc vuốt sáp bóng loáng, bộ com lê trẻ con cứng nhắc…

Bước ra trước mặt mọi người, lập tức vang lên tiếng trầm trồ.

“Ồ, hợp lắm đó Lloyd!”

“Ừ, đẹp đấy. Em trai chị thế này đi đâu cũng tự hào.”

Birgit và Albert trong bộ lễ phục chỉnh tề gật gù hài lòng.

Tôi thì thấy… trông chẳng hợp chút nào.

Soi gương, chỉ thấy cảm giác “bị bắt mặc” rõ mồn một.

Ngược lại, 2 người kia mặc đồ như sinh ra để diện, đúng chuẩn hoàng tử công chúa.

“Rất hợp với ngài, đúng là Lloyd-sama.”

“Ừ, đẹp lắm! Cậu ngầu cực luôn!”

Sylpha và Ren cũng xuýt xoa, nhưng thực ra 2 cô ấy mới là người diện đầm đẹp đến mức hút mọi ánh nhìn.

Váy mỏng, lưng trần, chỉ nhìn thôi đã thấy… dễ cảm lạnh.

“Ừ, mọi người đều ổn cả. Chỉ tiếc là địa điểm…”

Birgit thở dài nhìn xuống sân trường, nơi được trang trí sơ sài làm hội trường khiêu vũ.

So với những buổi tiệc xa hoa ở hoàng cung thì đúng là khác một trời một vực.

“Cũng đành thôi, có chỗ rộng thế này là may rồi.”

“Phải ha… À, Connie đâu? Lâu rồi không thấy.”

Albert liền kể lại cho Birgit tình hình của Connie.

Xem ra… cuối cùng cô ấy vẫn không kịp hoàn thành ma cụ.

Nói là “gần xong” suốt, vậy mà… tiếc thật.

“Thôi, lát nữa coi cũng được… hửm?”

Khi tôi đang mải suy nghĩ, một nữ sinh mặc đồ liền quần chạy vội vào hội trường tiệc.

Là Connie.

Cô ấy đảo mắt nhìn quanh, hẳn là đang tìm chúng tôi.

"Này, Connie!"

"À! Lloyd-kun! Xin lỗi nhé, xong rồi đây!"

Cô vừa vui vẻ vẫy tay lia lịa, vừa ôm trong ngực một món ma cụ to bằng quả bóng.

Ồ!

Đó chính là món ma cụ mà tôi nghe đồn bấy lâu.

Cuối cùng cũng hoàn thiện rồi sao?

Tôi chờ đợi khoảnh khắc này biết bao.

Tôi lập tức nhảy qua cửa sổ, đáp đất nhẹ nhàng nhờ “Phù Du”.

"Cô vất vả rồi, Connie."

"Ừm, may mà kịp giờ. Giờ thử luôn nhé, cậu xem đi."

"Tất nhiên rồi. Làm ngay thôi, làm ngay thôi."

Không cần nói cũng biết, mắt tôi đã dán chặt vào món ma cụ kia.

Nó sẽ hoạt động ra sao nhỉ?

Nghĩ mà thấy háo hức.

"Cách dùng thế nào? À mà… nó là loại gì vậy?"

"Đừng vội. Để tôi gọi thêm người đã… Này mọi người ơi!"

Connie hướng ra đám đông xung quanh mà gọi.

Ừm, tôi cũng chẳng rõ lắm, nhưng thôi, phụ một tay vậy.

"Tôi muốn nhờ mọi người giúp một chút."

"Xin lỗi, mọi người có thể giúp chúng tôi chứ?"

Chỉ trong chốc lát, cả 2 chúng tôi đã gọi được hơn chục người.

Trong đó có cả Noah và Gazelle.

"Chà chà, có chuyện gì mà gọi đông thế?"

"Lâu rồi mới gặp, nhỏ kính!"

Connie hắng giọng một cái rồi nhìn quanh nhóm người.

"Cảm ơn mọi người đã tụ tập. Món ma cụ này cần một lượng ma lực khổng lồ để khởi động, nên mong mọi người cho tôi mượn sức."

Cô cúi đầu thật sâu.

Từ ngày nhập học, Connie đã miệt mài nghiên cứu để loại bỏ tình trạng nhiễu loạn ma lực ở làng mình.

Đây hẳn là thành quả kết tinh của bao năm.

"Không vấn đề. Nghe cũng thú vị đấy."

"Vậy phải làm sao?"

Noah gật đầu, rồi những người khác cũng hào hứng giơ tay.

Chỉ một lúc đã hình thành hàng dài.

Tôi cũng quyết định tham gia.

"Đặt tay vào đây nhé."

"Thế này đúng không?"

Noah đặt tay lên ma cụ, lập tức chiếc đồng hồ đo phía trước khẽ nhích.

Chừng 10% công suất.

Connie trầm ngâm rồi gật gù.

"Ô, tuyệt quá Noah-san! Chỉ một lần mà truyền được nhiều ma lực thế này… Quả không hổ là thủ khoa khoa Ma Thuật! Vỗ tay, vỗ tay!"

Bị Connie dẫn nhịp, mọi người cũng vỗ tay theo.

"Hê, hay đấy anh trai. Để em truyền nhiều hơn cho coi!"

Gazelle vẫn giữ thói quen xem anh trai là đối thủ.

Anh bẻ tay răng rắc, đứng trước ma cụ, dồn sức và gào lên:

"Ohraaaaaaah!!!"

Gân xanh nổi đầy thái dương, mồ hôi túa ra, nhưng đồng hồ đo vẫn chỉ ngang mức của Noah.

"Haa… Haa… Thấy chưa anh trai! Em hơn rồi nhé!"

"Khác gì đâu chứ…"

Noah lắc đầu bất lực.

Mấy người tiếp theo còn tệ hơn, ma lực truyền vào chưa bằng 10% của Noah.

Quả nhiên là hậu duệ của William, đúng là khác biệt.

Rồi cũng đến lượt tôi.

"Tiếp theo là Lloyd-kun à. Cho tôi xem bản lĩnh nhé."

"Cố lên nha, Lloyd!"

Họ vỗ vai tôi, nhưng… chết rồi.

Nếu ở chỗ đông người thế này mà tôi truyền ma lực thật, thì mức ma lực của tôi sẽ bị lộ mất.

"Ủa, đang vui vậy sao?"

"Mọi người trông vui nhỉ."

Chẳng biết từ lúc nào Albert và nhóm của anh ấy cũng xuống đây.

Tôi đành hạ ma lực xuống mức thấp nhất… nhưng như thế thì đồng hồ sẽ không đủ để kích hoạt.

Giờ mới chỉ được 25%, còn xa mới đầy.

Nếu tôi nương tay, ma cụ sẽ không khởi động được.

Chết tiệt… làm sao đây…?

Đúng lúc tôi đang loay hoay, một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai:

"Nếu cậu không làm, thì để tôi trước nhé?"

Bước ra là một mỹ nữ tóc dài màu tím, nhan sắc khiến đám con trai xung quanh đồng loạt “Ồ~~” trầm trồ.

"Chỉ cần đặt tay vào đây là được chứ?"

"Vâng, khi đó ma lực sẽ tự… Wawah! Cái… cái lượng ma lực này là sao!?"

Khi cô đặt tay lên, đồng hồ đo tăng vùn vụt, đạt gần 70% công suất.

Ma lực còn hơn cả Noah, khiến mọi người ồ lên lần nữa.

"Kinh khủng thật! Một mình cô mà tăng được thêm 30% à?"

"Mà này… cô không phải học viên hay người quen trong trường nhỉ? Với nhan sắc thế kia thì tôi đã nhớ rồi."

"Fufuh… cậu nói khéo quá."

Cô chỉ mỉm cười trước vòng vây tán thưởng.

Tôi thì nhân cơ hội… lén lút, lén lút…

Rồi, xong.

Tôi đặt tay lên vai Connie.

"Tốt quá Connie, giờ đồng hồ đã đầy rồi, chắc là ma cụ khởi động được thôi."

"Hả? Nhưng mới 70… Ủa!?"

Connie dụi mắt, nhìn lại đồng hồ đo, kim đã chạm mức tối đa.

"Lạ nhỉ… vừa rồi rõ ràng…"

"Tôi thấy nó vẫn tăng đều đấy chứ. Quả là ma lực của cô ấy ghê gớm thật. Ahaha."

Tất nhiên, người lén truyền thêm ma lực chính là tôi.

Nguy hiểm thật, nhưng nhờ đó mà vừa giữ bí mật vừa kích hoạt được ma cụ.

Cũng phải cảm ơn cô gái kia.

Đang nghĩ vậy thì tôi thấy Grimo và Jihriel run lẩy bẩy.

"Ma lực bị nén lại khá nhiều, nhưng tần số này… chắc chắn không phải con người."

"Là “Sheraha”, thành viên cuối cùng của Ma Quân Tứ Thiên Vương. Nhưng cái dáng vẻ kia… chẳng lẽ định dự tiệc khiêu vũ? Rốt cuộc ả định giở trò gì?"

Ra là Ma Quân Tứ Thiên Vương…

Bảo sao lại có cảm giác kỳ quặc như vậy.

Hẳn là đang áp chế ma lực và giả dạng thành con người.

Nhưng mà, giống như lũ tấn công trước đây, chắc chắn bọn chúng đang ấp ủ âm mưu gì đó.

Thôi kệ, nghĩ cũng chẳng ra.

Tôi cũng muốn hỏi thử, nhưng Sheraha lúc này đang bị cả đám sinh viên vây quanh, liên tục nhận lời mời khiêu vũ.

Đợi khi nào đám đông tản bớt rồi hẵng tiếp cận cũng chưa muộn.

Giờ thì, tôi còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Này Connie, vậy là có thể khởi động ma cụ được rồi đúng không? Mau thử đi!"

Không cần nói cũng biết, đây chính là thứ Connie đã dồn hết tâm huyết điều chỉnh cho đến tận phút chót.

Giờ nó đã được tích tụ một lượng ma lực khổng lồ.

Không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây… háo hức thật.

"Ừ, đúng rồi."

Cô gật đầu, rồi hướng về mọi người.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp sức. Nhờ mọi người mà chúng ta đã tích đủ ma lực. Giờ thì… Ma cụ "Huyễn Tưởng Đầu Ảnh Khí" khởi động!"

Bộp!

Connie ấn công tắc, lập tức món ma cụ ấy tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Những tia sáng bay lượn khắp không trung theo quỹ đạo tự do, dần dần vẽ nên một hình thù gì đó.

"Hình như… là một tòa thành?"

Sylpha khẽ thốt lên.

Quả đúng là thành thật.

Một tòa lâu đài tráng lệ, hệt như bước ra từ truyện cổ tích, đang dần hoàn thiện trước mắt chúng tôi.

"Huyễn Tưởng Đầu Ảnh Khí là loại ma cụ sẽ phóng thích toàn bộ ma lực đã tích trữ, biến chúng thành vật chất. Dù chỉ tồn tại được 1 ngày, nhưng có thể tạo ra cả một tòa thành khổng lồ như thế này."

"Tuyệt vời thật đấy…"

Tôi khẽ đáp, đưa tay chạm thử.

Quả thật nó tồn tại như một công trình thật sự.

Ma lực vốn dĩ rất khó để vật chất hóa.

Những hiện tượng như lửa hay nước thì không khó, nhưng để tạo ra những thứ có kết cấu chi tiết như vũ khí hay công trình kiến trúc thì độ khó tăng lên gấp bội.

Vậy mà lâu đài do Connie tạo ra lại cứng cáp, tinh xảo chẳng khác gì thật.

Lũ sinh viên xung quanh thì hào hứng trèo lên, sờ nắn, trầm trồ không ngớt.

"Khiếp thật! Cứ như lâu đài thật vậy!"

"Bao nhiêu người leo lên mà vẫn không lung lay… Ma lực đậm đặc đến mức này… hay là kết cấu bên trong được cải biến?"

Có lẽ cô ấy đã nén ma lực thành từng sợi tơ, rồi đan xen chúng thành khối kiến trúc.

Nghe thì đơn giản, nhưng để tạo ra khối lượng khổng lồ này đòi hỏi khả năng điều khiển ma lực siêu việt.

Chỉ riêng tòa thành này thôi, lượng thuật thức cũng đã khổng lồ, vậy mà cô ấy hoàn thiện nó chỉ trong vài ngày… thật đáng khâm phục.

"Connie, cô làm được điều này thật ấn tượng. Giờ tôi mới hiểu vì sao lại giữ kín bí mật."

"Ừm… ngạc nhiên chứ?"

"Rất ngạc nhiên đấy."

Connie khẽ cười, rồi nói:

"Thật ra, tôi làm tòa thành này vì nghe nói các cậu sẽ dự tiệc khiêu vũ. Học viện này hơi thiếu không gian xứng tầm cho hoàng tộc như Lloyd-kun các cậu khiêu vũ…"

Tôi chợt nhớ Birgit và Albert cũng từng than phiền rằng thật tiếc khi phải khiêu vũ ở cái sân vườn nhỏ bé này.

Quý tộc vốn coi trọng thể diện, nên chỗ khiêu vũ cũng phải tương xứng.

"Cho nên tôi nghĩ… muốn tạo ra một khung cảnh xứng tầm với các cậu. Thuật thức phức tạp hơn tôi tưởng, nhưng may là kịp giờ. Dù ân tình với Lloyd-kun lớn đến mức cái này chưa thấm vào đâu, nhưng nếu cậu thấy vui thì tôi cũng mãn nguyện rồi."

Connie mỉm cười, có chút ngượng ngùng.

Tôi thì vốn không câu nệ mấy chuyện đó, nhưng được chứng kiến một tòa thành từ ma lực thế này đúng là khiến tôi rất phấn khích.

"Ồ ồ, lần đầu thấy Lloyd cười rạng rỡ trước một cô gái đấy nhé. Đây chẳng phải là… mùi vị của tuổi trẻ sao? Fufu, nhìn đứa em trai đáng yêu trưởng thành thế này, anh thấy vui lắm."

"Trời đất, cái cậu Lloyd mà cũng để tâm tới con gái à? Mà Connie có vẻ cũng không phản đối… chắc phải cổ vũ thôi. Nihehe."

"Aah! Thưa Lloyd-sama, Sylpha rất mừng khi người bắt đầu quan tâm tới phái nữ. Điều đó đồng nghĩa cơ hội của tôi cũng tăng lên! Và nếu là vậy, Sylpha Langlis này quyết không chịu thua bất kỳ ai! Fufu, fufufufufu…!"

"Sylpha-san, mắt chị đang trào máu… đáng sợ quá…"

Bỏ mặc đám Albert đang lẩm bẩm bên kia, tôi vẫn mải mê quan sát kết cấu của tòa thành ma lực.

Ra là vậy… hóa ra có thể tạo sợi ma lực với chi phí thấp thế này.

Khi bó lại thì dù sợi rất mảnh vẫn vô cùng bền chắc.

Sau đó, dùng thêm thuật địa hệ để lấp kín các khe hở…

Từng chút cải tiến nhỏ, tích tụ lại thành một công trình khổng lồ thế này.

Đúng là kỳ công.