Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

3 6

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

82 135

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

119 139

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

283 6236

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

402 6776

Vol 7 - Chương 194: Thức Tỉnh

“Ư… hử? Đây… đây là…?”

“Mình… vừa rồi đã làm gì…?”

Những người đang nằm bất tỉnh bắt đầu rên rỉ, chậm rãi chống tay ngồi dậy.

Ồ, có vẻ họ thật sự bắt đầu tỉnh lại rồi.

Tôi phải nhanh chóng dọn dẹp hiện trường thôi.

Nghĩ là làm, tôi lập tức khởi động ma thuật không gian “Thứ Nguyên Bảo Khố” mà tôi học được từ ma thư trong thư viện cấm.

Đây là loại ma thuật cắt rời một khoảng không gian trong khe hở giữa các chiều, tạo thành một kho chứa có thể cất giữ bất kỳ thứ gì.

Chỉ cần quẳng Zen và Sheraha, những kẻ đang bất tỉnh vào đó là tạm thời giấu đi được.

“Ngài Lloyd, 2 đứa này… không giết luôn sao?”

“Không cần đâu.”

“Ơ kìa, nhưng bọn chúng là Tứ Thiên Vương của Ma Quân mà?”

Jihriel nhăn mặt nhắc nhở, nhưng tôi lại chẳng thấy cần thiết.

Đúng là bọn chúng mạnh thật, lại chẳng mảy may chùn tay khi hại con người, mà đã là ma tộc thì nguy hiểm khỏi bàn.

Nhưng tôi vẫn thấy bọn này nói chuyện được, và chưa đến mức phải xử lý ngay lập tức.

… Đó chỉ là lý do bề ngoài thôi.

Thật ra là… bắt được 2 kẻ thú vị thế này mà giết luôn thì phí quá!

Tôi còn cả đống chuyện muốn hỏi về Ma Giới, về kỹ thuật, sinh vật, ma thuật ở đó…

Thật không ngờ, đi dự vũ hội lại vớ bẫm thế này.

Bắt được hẳn 2 trong Tứ Thiên Vương, quá lời rồi.

Sau này tha hồ khai thác thông tin.

Vừa nghĩ vậy, tôi chuẩn bị ném cả 2 vào “Thứ Nguyên Bảo Khố” thì—

“…?”

Bỗng nhiên, tôi cảm giác khí tức của cả 2 yếu hẳn đi.

Nhìn lại, Zen và Sheraha đã tự dùng tay xuyên thẳng vào ngực mình.

“Cái… cái quái gì vậy!? Tự đánh vào chính mình ư!?”

“Tự sát…? Ma lực của họ đang sụp đổ nhanh chóng… không thể dừng lại được!”

Đúng như Grimo và Jihriel nói, cơ thể ma lực của họ bắt đầu tan rã.

Chưa kịp hiểu vì sao lại làm vậy, tôi đã thấy những hạt ma lực đang tan thành sương mờ, trôi về một hướng nhất định.

Và rồi—

“Vậy là… nhiệm vụ của chúng ta… kết thúc rồi…”

“Phải… Chủ nhân của ta, hẳn đã sắp tỉnh lại…”

Cả 2 mỉm cười mãn nguyện rồi tan biến.

Này này!

Đừng có biến mất với cái mặt thanh thản như vậy chứ!

Ta còn cả núi câu hỏi chưa kịp hỏi mà!

Có phải ta định ăn thịt các ngươi đâu… chết tiệt!

Vừa thở ra một tiếng đầy thất vọng, toàn thân tôi bỗng rùng mình.

“L… Lloyd-sama, kia… kia kìa…”

Grimo run rẩy chỉ về phía Connie đang từ từ ngồi dậy.

… Không, đó có thực sự là Connie không?

Bởi thứ khí chất đang bao quanh cô ấy giờ đây… hoàn toàn khác.

Điều đáng sợ hơn là giờ Connie lại tỏa ra một nguồn ma lực… mà đáng lý ra cô ấy không thể nào có được.

Và đó là loại ma lực đặc trưng của ma tộc, u ám, nặng nề.

Ma lực của Tứ Thiên Vương vốn đã khác biệt so với ma tộc bình thường, nhưng thứ bao quanh Connie lúc này còn đen đặc và tinh khiết đến rợn người.

“Ch-chuyện này quá điên rồ! Tôi chưa từng thấy loại ma lực như thế! Ngài Lloyd, mau chạy thôi!”

“Đúng đó! Ma lực này mạnh đến mức Tứ Thiên Vương cộng lại cũng không sánh nổi! Chẳng lẽ… là truyền thuyết—”

“—Hừm.”

Thứ ở trước mắt, vốn là Connie, khẽ cất tiếng.

Giọng nói trầm, khàn, như thể chồng lên giọng thường ngày của cô ấy.

“Đây là cơ thể ta ở kiếp này sao. Ban đầu nghĩ thân xác phụ nữ chẳng ra gì… nhưng mà, cũng không tệ.”

Kẻ đó xoay người lại, tháo kính xuống.

Ánh mắt vốn hồn nhiên tò mò của Connie nay sắc lạnh, ẩn hiện tia sáng tà dị.

Khóe môi nhếch lên nụ cười méo mó.

Xung quanh cô ấy là lớp sương ma lực đậm đặc và từ nó, tôi cảm nhận được khí tức của Zen cùng Sheraha.

Kẻ đó còn đưa tay vuốt ve làn sương như đang cưng nựng thú nuôi.

“Các ngươi cũng đã vất vả rồi. Ừm… làm tốt lắm. Bổn tọa ghi nhận công lao này.”

Làn sương như khẽ rung lên vui mừng, nhưng ngay sau đó, bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến nghẹt thở.

“Này, kẻ kia. Ngươi dám nhìn ta như vậy, chẳng lẽ không biết trước mặt mình là ai sao? Bổn vương là kẻ thống trị thế giới này, Ma Vương Beal!”

Vừa dứt lời, một luồng ma lực kinh hoàng bùng phát, rung chuyển không gian.

Áp lực ấy khiến những người vừa mới lơ mơ tỉnh lại lập tức ngất xỉu hàng loạt.

Grimo và Jihriel cũng trợn trắng mắt, sùi bọt mép.

Ma Vương Beal từng dẫn đầu ma tộc tàn phá lục địa, rồi bỗng biến mất không tung tích.

Vậy mà giờ lại nhập vào thân xác của Connie.

Hắn liếc nhìn tôi, gật gù.

“Ngươi có thể đứng vững trước áp lực của ta… không tệ. Hay là… ngươi là người tình của con bé này? Nhờ sức mạnh của tình yêu mà còn trụ nổi? Fufu, cảm động thật. Thôi được, hôm nay tâm trạng ta rất tốt, ta sẽ cho ngươi biết sự thật, coi như quà tiễn ngươi xuống địa ngục.”

Beal bắt đầu kể, giọng đầy kiêu ngạo:

“Xưa kia, ta đã chìm vào giấc ngủ ngay tại mảnh đất này. Ma lực của ta thấm sâu vào lòng đất, và hơn trăm năm trôi qua, loài người lại tới định cư trên vùng đất tràn ngập ma lực ấy. Bọn quái vật vốn sợ ma lực của ta nên không dám bén mảng, thế là con người mới sống yên ổn được. Nhưng vì ảnh hưởng của ma lực, lũ người ở đây khi sinh ra đều mang trong mình bệnh tật.”

Ra là vậy, đó chính là ngôi làng nơi Connie sống.

Nơi không quái vật nào dám đến gần, và người dân đều mang dị tật do ma lực trong đất.

“Rồi một ngày, đứa bé này ra đời. Nó có thể phong ấn mọi loại ma lực vào trong cơ thể mình. Biết được điều đó, ta liền ký thác phần lõi, hạt nhân của ta vào thân xác của nó.”

Connie tuy không thể sử dụng ma lực, nhưng trong cơ thể lại cuộn xoáy một nguồn sức mạnh khổng lồ bị phong tỏa.

Chính khả năng này đã giữ nguyên hạt nhân ma lực của Beal trong cô suốt bao năm.

“Đứa bé mang hạt nhân của ta lớn lên, rồi tới học viện này,nơi phong ấn phần lớn sức mạnh còn lại của ta. Phong ấn ấy đã yếu đi theo thời gian, chỉ cần Tứ Thiên Vương vốn là phân thân của ta hiến mạng, sẽ cộng hưởng và phá vỡ nó. Và thế là… ta hồi sinh!”

Nghe đến đây, mọi mảnh ghép bỗng khớp lại.

Tứ Thiên Vương tiếp cận Connie là để kích hoạt sự cộng hưởng, và cái chết của chúng chính là chìa khóa giải phong ấn.

Ma lực khủng khiếp ấy tràn vào cơ thể Connie, xóa sạch ý thức cô và để Beal chiếm lấy toàn bộ.

"――Vậy là, câu chuyện đã kết thúc. Đáng tiếc cho ngươi, kẻ mà ngươi yêu thương sẽ không bao giờ trở lại nữa. Nhưng đừng tuyệt vọng… vì chẳng bao lâu nữa, ta sẽ tiễn tất cả các ngươi, không, toàn bộ loài người đến cùng một nơi với ả thôi."

Beal ngẩng mặt, giơ thẳng cánh tay về phía bầu trời.

Tại đầu ngón tay trỏ, ma lực bắt đầu hội tụ, xoáy lại thành một khối đen khổng lồ.

Chỉ trong chớp mắt, nó phình to đến mức như muốn nuốt trọn cả bầu trời.

Ước chừng, diện tích của nó phải ngang ngửa với cả học viện.

Không khí rít gào, còn mặt đất dưới chân thì rung chuyển dữ dội.

“Tạm biệt, thế giới của loài người…”

Khẽ lẩm bẩm như tuyên cáo, Beal thả tay.

Khối ma lực đen kịt khổng lồ rời khỏi ngón tay, xé toạc không trung lao xuống.

Một làn khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Beal chỉ liếc qua, rồi thong thả bay vút lên đêm trời.

Từ trên cao nhìn xuống, hắn thở ra một tiếng đầy chán chường.

“… Hừm. Mấy trăm năm trôi qua, vậy mà thế giới này chẳng thay đổi chút nào.”

Ngày xưa, Beal từng rời Ma Giới, đặt chân lên đại lục này chỉ để tìm kiếm kẻ mạnh hơn mình.

Nhưng rốt cuộc, chẳng ai khiến hắn vừa ý.

Thất vọng, hắn chìm vào giấc ngủ dài.

Giờ đây, sau khi tỉnh lại, hắn từng trông mong sẽ cảm nhận được hơi thở của những đối thủ mới.

Ấy thế mà xung quanh chỉ toàn những ma lực tầm thường, yếu ớt đến mức đáng chán.

—Không, ngoại trừ thằng nhóc vừa rồi.

Nó cũng có chút tiềm năng.

Nhưng vẫn chưa đủ để khiến trái tim Beal sôi sục.

“Nếu là đám Tứ Thiên Vương, phân thân của ta thì còn tạm có chút thú vị.”

Beal khẽ lắc đầu, đầy tiếc nuối.

“Có lẽ, đó là một thiên tài hiếm có bậc nhất trong lịch sử loài người, vắt kiệt nỗ lực để đạt đến cảnh giới ấy… nhưng vẫn chưa đủ. Điều ta khao khát là một trận chiến khiến máu nóng sôi trào, khiến thân thể phải run lên vì phấn khích. Sức mạnh ngang hàng với ta… không thể chỉ dựa vào tài năng và khổ luyện mà đạt được. Cần có lòng ham muốn vô hạn, thời gian vô hạn, và khát vọng truy cầu vô tận… Một kẻ với tuổi thọ ngắn ngủi như con người thì vĩnh viễn chẳng thể chạm tới cảnh giới đó. Hừ, nhưng ta vốn chẳng đặt nhiều kỳ vọng. Nỗi cô độc của kẻ đứng trên đỉnh sức mạnh, ta đã chấp nhận từ lâu—”

Beal chợt im bặt, đôi mắt mở lớn.

Đằng xa, làn khói đen của vụ nổ tan dần, để lộ tòa tháp học viện vẫn sừng sững nguyên vẹn.

Thứ ma lực vừa rồi… đã bị ma lực chắn của Lloyd chặn đứng.

“… Cái gì…?”

Hắn không tin nổi.

Đòn tấn công vừa rồi tuy là tung ra tùy ý, chẳng hề dồn hết sức, nhưng đến cả Tứ Thiên Vương cũng không thể chịu nổi.

Vậy mà thằng nhóc kia không chỉ bảo vệ được bản thân, mà còn che chở được cả học viện cùng mọi người xung quanh.

“Không ngờ lại gồng nổi cả một vùng rộng lớn như vậy… Hừm. Ngươi, khai tên ra. Được lọt vào trí nhớ của ta, là vinh hạnh cả đời đấy.”

Trước câu hỏi của Beal, Lloyd suy nghĩ thoáng chốc rồi đáp bằng giọng bình thản:

“Lloyd De Saloum. Chỉ là Đệ thất hoàng tử có sở thích… nghiên cứu ma thuật mà thôi.”