Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

3 12

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

82 173

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

119 157

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

283 6240

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

402 6783

Vol 7 - Chương 195: Đại Chiến cùng Ma Vương (1)

“――Kukuh… fuhahahahaha!”

Bỗng nhiên, Beal phá lên cười như điên.

Gì vậy trời?

Tôi đâu có nói gì buồn cười đâu?

Hắn nheo mắt nhìn thẳng vào tôi, khóe môi nhếch cao đầy khiêu khích.

"Hóa ra chỉ là một kẻ mê nghiên cứu ma thuật… Hừm, được thôi, tên ngươi là Lloyd phải không? Dù sao thì việc ngươi chịu nổi một đòn của ta là sự thật không thể chối cãi. Được, ta cho phép ngươi đường hoàng đối mặt với Ma Vương này. Nào, hãy cho ta thấy toàn bộ sức mạnh của ngươi!"

Đôi bàn tay Beal bắt đầu tập trung ma lực, dày đặc hơn cả lúc trước.

Dòng xoáy ma lực cuộn trào, khiến không khí xung quanh rung chuyển, như thể bầu trời cũng đang than khóc.

"Khởi động thôi. Chứng minh cho ta thấy vừa rồi không chỉ là ăn may!"

Từ trên cao, một mũi giáo ma lực khổng lồ hay đúng hơn là cả một tòa tháp lộn ngược lao thẳng xuống.

Sức mạnh lần này ít nhất gấp vài lần trước.

Nhưng… chỉ đơn thuần dồn thêm ma lực vào một đòn đánh như thế thì chán lắm.

"Ma thuật hệ Không Gian, 'Hư Không'!"

Tôi búng tay một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một lỗ hổng không gian dài hàng chục mét.

Nó nối thẳng đến dị giới, bất cứ thứ gì chạm vào đều lập tức tan biến.

Sức mạnh to lớn đến đâu cũng vô nghĩa.

Đòn của Beal bị cuốn vào và biến mất như chưa từng tồn tại.

"Tiếp theo, 'Hư Không, Thực'."

Một tiếng “gùm” trầm nặng vang lên, hố không gian biến dạng, hóa thành những xúc tu đen sì vươn thẳng về phía Beal.

Đây là phiên bản cải tiến của tôi, khác với “Hư Không” nguyên bản, nó có thể biến đổi hình dạng tùy ý, khắc phục nhược điểm khó ngắm trúng mục tiêu.

Vài xúc tu không gian lao vút tới.

Beal chỉ khẽ mỉm cười đầy tự tin rồi choang!

Tiếng vỡ khô khốc vang lên, toàn bộ bị nghiền nát.

"Hừm, điều khiển ma thuật không gian vốn khó nhằn, vậy mà ngươi có thể biến hình tốc độ cao… đáng khen đấy. Nhưng, thuật thức vẫn còn quá bất ổn."

Không lẽ hắn đã… chạm thẳng vào cấu trúc của thuật?

Nếu phá hủy gốc rễ của nó, hiệu lực sẽ lập tức biến mất.

Nhưng để nhận ra trong chớp mắt thế này… không phải chuyện dễ!

"Ngây ra làm gì? Trận chiến chưa kết thúc đâu!"

"Chết tiệt!"

Ầm!

Một đòn cực mạnh giáng thẳng từ phía sau lưng.

Tôi vội dựng năm lớp “Ma lực chướng bích, Cường” để đỡ, vậy mà chấn động vẫn dữ dội đến mức cả người bị hất tung, quay vòng vòng giữa không trung.

Vừa kịp lấy lại thăng bằng, đã thấy vô số đạn ma lực bao vây tứ phía.

"Nào nào, đỡ tiếp đi!"

Ầm ầm ầm!

Những cú nổ liên hoàn rung trời.

Tôi dùng “Ma lực chướng bích, Cực”, phiên bản nâng cấp của “Cường”, thứ tôi tạo ra để xem mình có thể làm lá chắn cứng tới mức nào.

Ma lực được nén và tối ưu đến cực hạn, cứng gấp nhiều lần “Cường”.

Vậy mà… rắc rắc, từng vết nứt bắt đầu lan trên tấm chắn.

"Cái quái… Đòn này mà phá được ư? Thứ này ngay cả những ma thuật mạnh nhất của mình cũng không làm xước nổi cơ mà!"

"Sao hả, kẻ mê ma thuật? Thu mình như con rùa thế kia thì đâu gọi là chiến đấu?"

Cú đá của Beal kèm theo ma lực giáng xuống, phá tan tấm chắn.

Tôi bị hất văng ra xa, đập mạnh vào vách núi sừng sững.

"Ui da… Ngay cả qua lớp chắn mà vẫn đau thế này thì… Chết chưa nhỉ? À không, vẫn sống. Nhưng mà… ờ này, thiên sứ, chẳng phải lúc trước ngươi bảo Ma Vương đã phục sinh sao!?"

"Bnh tĩnh đi, ma nhân. Đây chỉ là mơ thôi. Không đời nào Ma Vương sống lại đâu. Hahahahahahahaha!"

Có vẻ cú va chạm vừa rồi đã làm Grimo và Jihriel tỉnh lại.

Nhưng một người thì ngất xỉu, một người thì trốn tránh hiện thực.

Phiền phức thật.

"Này, hiện giờ chúng ta đang đánh nhau với Ma Vương thật đấy.x

"Gya!"

Cả 2 cùng hét toáng lên, trợn trắng mắt rồi ngất luôn.

Tôi thở dài.

"Thôi, cũng hiểu được phản ứng của họ."

Lượng ma lực và áp lực từ hắn thật sự vượt xa bất cứ ai tôi từng gặp.

Tôi vốn chẳng mặn mà với sức mạnh thuần túy, nhưng đứng trước áp lực này… quả là xứng với danh hiệu Ma Vương.

"Vậy nhé, Grimo, Jihriel. Xin lỗi nhưng không có thời gian để các người nằm lăn ra đâu."

"Gya!?"

Tôi dồn ma lực vào 2 bàn tay, ép họ tỉnh dậy.

Dù gì, đối thủ này một mình tôi xử lý thì hơi khó nuốt.

"Ugugu… Vậy là không phải mơ… Trước mặt đúng là Ma Vương trong truyền thuyết… Không muốn tin chút nào, nhưng rõ ràng là thật…"

"Nhưng nếu Ma Vương phục sinh, nghĩa là thế giới lâm nguy. Vì vô số mỹ nhân ngoài kia, ta xin hiến dâng thân này!"

Cả 2 run rẩy nhưng ánh mắt đã kiên định, nhập vào tay tôi.

"Giờ thì… ta có thể tung hết sức rồi."

Nghe vậy, Beal khẽ giật mày.

"Hử… ta nghe nhầm chăng? Ngươi vừa bảo… sẽ “tung hết sức”?"

"Đúng thế."

Tôi nghiêng đầu đáp lại.

Beal bật cười trầm đục.

"Kukuh… mạnh miệng đến thế là đủ bản lĩnh rồi. Được, cho ta xem thứ gọi là “hết sức” đó đi!"

"Ta sẽ cho ngươi thấy ngay thôi."

Tôi biến mất khỏi tầm mắt hắn, vòng ra sau lưng và ghé sát tai hắn nói nhỏ.

"Cái gì!?"

Hắn vừa quay người lại, tôi liền tung cú đấm thẳng vào bụng hắn.

"Gahaaaah!?"

Rầm rầm rầm!

Hàng chục cú đấm liên tiếp dồn dập.

Beal ôm bụng, bị hất tung ra xa.

Phía trước hắn là tòa tháp học viện, nhưng tôi đã dựng sẵn một lá chắn ma lực, hất hắn văng lên trời.

Hắn xoay tít như chong chóng, xuyên qua tầng mây… vài giây sau—

"Kaah!"

Tiếng gầm vang lên, những đám mây che kín bầu trời lập tức bị xé toạc.

Khóe miệng Beal, kẻ đang nhìn xuống tôi từ trên cao, rỉ ra một vệt máu.

"K-Khốn… hình dạng đó… là sao!?"

Hắn trừng mắt nhìn thân hình vừa biến đổi của tôi.

Thực ra thì, ngoại trừ đôi tay, hình dạng bên ngoài của tôi không thay đổi quá nhiều.

Chỉ có điều, 2 cánh tay đang mang trong mình Grimo và Jihriel lại hoàn toàn khác.

Bàn tay phải nhuộm một màu đen thẫm, mọc ra cặp sừng cong như sừng dê.

Bàn tay trái trắng muốt, nổi lên những đường gân như đôi cánh chim.

"Uoooh! Cái… cái quái gì vậy? Sức mạnh trào ra dữ dội quá! Cảm giác này, ngay cả ma vương ta cũng dám chơi một trận!"

"Đúng vậy! Khả năng tạo ma lực của cơ thể này hiệu quả hơn nhiều lần so với thân thể vốn có! Thật tuyệt vời, thưa ngài Lloyd!"

Grimo và Jihriel, hai kẻ trú ngụ trong đôi tay đồng loạt reo lên.

Đây là “hình thái” mà tôi đã chuẩn bị cho bọn họ, thứ cho phép cả 2 phát huy sức mạnh đến mức tối đa.

Nhờ hệ thống mạch ma lực phong phú chạy khắp bên trong, dòng ma lực của tôi có thể lưu thông khắp cơ thể mà không thất thoát.

“Miệng” để niệm chú cũng hoạt động trơn tru, tinh thần 2 đứa thì đang ở mức cao nhất.

Ừm, ổn áp đấy.

Phải nói thẳng, cơ thể của tôi vốn không thích hợp cho chiến đấu.

Thân hình của một đứa trẻ quá nhỏ bé, lại bất lợi khi đấu cận chiến với đối thủ mạnh.

Mạch ma lực bên trong cũng chưa phát triển hoàn chỉnh, nên mỗi khi sử dụng đại ma thuật hay đa trọng niệm chú, tôi phải nghĩ đủ cách bù đắp.

Nói đơn giản, “chiếc bình” chứa sức mạnh của tôi quá nhỏ so với lượng kiến thức tôi tích lũy.

Vì thế mới cần đến thứ này.

Tôi đã tạo ra hàng loạt mạch ma lực bên ngoài để dẫn truyền năng lượng mà không bị hao hụt, rồi nén chúng lại, kết hợp thành những “bó” sức mạnh quấn quanh đôi tay.

Lần trước, việc sao chép cơ thể của Schneizel chỉ là giai đoạn thử nghiệm.

Còn lần này, tôi không bắt chước mà tự tạo ra từ con số không.

Tất nhiên, quá trình này chẳng dễ dàng gì, nhưng kinh nghiệm chiến đấu với Ma Quân Tứ Thiên Vương đã giúp ích rất nhiều.

Kết quả, đôi tay này ra đời.

Nếu phải đặt tên… ừm, gọi là “Thuật trang Ma lực Oản” cũng được.

"Ngài Lloyd, hay là bên tôi thêm chữ “Hắc Dương” cho oai nhỉ?

"Vậy thì bên tôi cũng xin phép được gắn danh hiệu “Bạch Điểu” nhé?"

"Ta không có ý kiến."

Tên gì cũng được, miễn bọn họ thích là xong.

Vậy là “Thuật trang Ma lực Oản” chính thức đổi thành Hắc Dương và Bạch Hạc và giờ, bắt đầu thí nghiệm!

Tôi hít một hơi ngắn, rồi tung người đạp mạnh vào không trung.

Beal cố bắt theo bằng mắt, nhưng thân thể hắn không kịp phản ứng.

Bí thuật “Võ thần thuật”, kỹ pháp ép cơ thể vận hành đến giới hạn, bùng phát sức mạnh vượt trội, giờ đây tôi có thể sử dụng mà không sợ rủi ro.

Tôi lao vụt quanh bầu trời, vòng ra sau lưng hắn, đồng thời vận khí trong cơ thể đến cực hạn.

Khối khí công tích tụ được, tôi trút thẳng vào tấm lưng trần của hắn.

"Bách Hoa Quyền, Tuyệt kỹ: Hỏa Khí Công Long Chưởng!"

Tia lửa bùng nổ, sấm chớp giáng xuống.

Khí công có hiệu quả nhất định với ma tộc, nhưng đây vẫn chưa phải đòn chính.

"Đi thôi, ma nhân!"

"OK, thiên sứ!"

Theo nhịp niệm chú của Grimo và Jihriel, tôi dệt nên pháp thức.

"Hôi Ma Thần Nha!"

Bàn tay tôi lóe sáng chói lòa, rồi bùng nổ dữ dội.

Tiếng nổ long trời dậy đất vang vọng, phản lực hất văng cả tôi ra xa.

Ui chà, uy lực khủng khiếp thật.

Do chú niệm kết thúc nhanh hơn dự kiến nên tôi chưa kịp rút ra.

Rút kinh nghiệm, giao phần niệm chú cho 2 đứa thì phải tính trước tốc độ phát động.

Tôi ổn định lại tư thế trên không, quạt tay xua khói mù.

"Ngài Lloyd! Nguy hiểm quá! Xài Hôi Ma Thần Nha ở cự ly gần thế thì… nếu không có kết giới bảo vệ thì chúng ta toi đời rồi!"

"Đúng đó… nhưng mà, thật là một liên kích kinh hoàng. Dù là Ma Vương đi nữa, trúng đòn này cũng khó lòng toàn mạng… Quả là xứng danh ngài Lloyd…"

Lời khen chưa dứt thì cả 2 sững sờ.

Hắc Dương và Bạch Hạc, đôi tay của tôi đã méo mó, rách toạc ở nhiều chỗ.

"Gì thế!? Tụi tôi… bị phản đòn lúc nào vậy!?"

"Tôi cũng không nhận ra… Khốn kiếp, hình thái mà ngài Lloyd ban cho…!"

Thì ra, ngay khoảnh khắc tôi tấn công, Beal đã chộp lấy Hắc Dương và Bạch Hạc, bóp mạnh đến biến dạng.

May mà tôi đã chặn đường truyền cảm giác đau cho bọn họ, nếu không chắc 2 đứa lại ngất lịm.

"Kuku… kuhahaha…"

Từ trong màn khói, tiếng cười của Beal vọng ra.

Hắn bước ra, lau vệt máu nơi khóe miệng.

Áo giáp nơi bị trúng đòn thì rách nát, nhưng cơ thể gần như không hề hấn gì.

Những vết thương nhỏ cũng đang nhanh chóng liền lại.

"Đòn đó mà vẫn vô sự…!? Ngay cả Hôi Ma Thần Nha, tuyệt kỹ từng hạ gục Tứ Thiên Vương chỉ trong một đòn hắn cũng hồi phục ngay lập tức sao…!?"

"Không thể tin được… Đây chính là Ma Vương… Sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng…!"

Grimo và Jihriel mở to mắt kinh hoàng.

Tôi cũng phải thừa nhận, gần như không gây được sát thương nào.

Hơn nữa, ma lực của Beal lại đang trào dâng mạnh mẽ hơn trước.

Xem ra hắn mới chỉ khởi động từ nãy đến giờ.

"Kukuku, thật đáng tiếc. Đòn vừa rồi không tệ, nhưng muốn hạ ta thì còn lâu. Ta đã mong sẽ thấy “toàn lực” của ngươi, nhưng hóa ra cũng chỉ đến thế thôi sao? Fuhahahahahah! Hahahaha …"

Tiếng cười ngạo mạn chợt khựng lại.

Ngay trước mắt hắn, Hắc Dương và Bạch Hạc đã tự phục hồi.

Tất nhiên, khả năng tự tái tạo là tính năng cơ bản.

Và còn nhiều thứ khác nữa nhưng tất cả phải kiểm chứng thực chiến mới rõ.

"Xin lỗi nhé, ta vẫn chưa quen tay đâu. Nhưng chắc là… sẽ sớm khiến ngươi hài lòng thôi."

"…Thú vị đấy."

Beal mỉm cười, nhưng khóe miệng khẽ giật, để lộ một chút căng thẳng.