“Fu… fufufufufu…”
Sheraha vốn vừa nãy còn bàng hoàng, giờ lại nở một nụ cười quái dị, xen lẫn chút bất cần.
“Không ngờ lại có con người không bị Lưu Thủy Diễn Vũ của ta mê hoặc… Thú thật, ngoài dự đoán của ta đấy. Nhưng dù thế nào thì cán cân vẫn nghiêng về phía ta!”
Vũ điệu của cô lại đổi nhịp.
Những giọt nước lơ lửng quanh người Sheraha chợt biến thành những lưỡi kiếm sắc bén, lao thẳng về phía tôi.
Chúng vẫn trong tầm chống đỡ được bằng kết giới ma lực, nhưng đúng là danh hiệu Tứ Thiên Vương của Ma Quân không phải để chơi, mỗi đòn đánh đều mang sức nặng đáng kể.
Nếu hứng liên tục quá nhiều đòn, ngay cả kết giới của tôi cũng khó trụ vững.
Rắc rối hơn là…
“Này, Connie, bỏ tay ra được không?”
“…”
Connie đứng đờ đẫn, vẫn siết chặt lấy 2 tay tôi.
Có vẻ cô ấy đã trúng tác dụng phụ của vũ điệu Shehara.
Gỡ ra bằng sức thì không nổi, Connie mạnh hơn tôi nhiều.
Cưỡng ép tách bằng ma thuật thì chỉ gây thêm rắc rối.
Thôi, bị hạn chế cử động một chút cũng chẳng đến nỗi.
“Fuhih… fuhihihihihi! Vũ điệu này tuyệt mỹ quá!”
“Uheh… đúng thế! Con nhỏ này… mông đẹp thật!”
Cả Grimo và Jihriel cũng hóa ra không bình thường.
2 tên này vốn đã… “có vấn đề”, giờ mất nốt lý trí thì khỏi mong mở miệng niệm chú.
Kết quả là tôi không thể dùng tuyệt chiêu “Hôi Ma Thần Nha”, đòn tam trọng niệm chú hợp nhất ma thuật cổ đại, thần thánh và phong ấn chuyên khắc chế ma tộc.
Tệ hơn, lưỡi kiếm nước của Sheraha không chỉ nhằm vào tôi.
Nếu tôi không chắn kịp bằng kết giới, đám học viên đang bị cuốn theo vũ điệu kia sẽ lãnh đủ.
“Fufufuh… Ngươi vừa bị đồng đội cản trở, vừa không nỡ bỏ mặc bọn họ… Nhân từ thật đấy, chàng trai. Hèn hạ? Đê tiện? Ngươi muốn mắng sao cũng được! Ta dựng nên vũ đài này chỉ để thế thôi. Với ta, lời mắng ấy chẳng khác nào lời tán dương!”
Vũ điệu Sheraha càng lúc càng dữ dội.
Ma thuật gần như không mấy tác dụng, sức chiến đấu thì thuộc hàng đỉnh của ma tộc, mà đây lại là Tứ Thiên Vương, quả đúng là đối thủ đặc biệt.
Tôi phải một mình ứng phó, lại còn bị hạn chế động tác, và chỉ có thể dùng đơn chú.
“…Fu.”
Bất giác tôi bật cười.
Hóa ra đây lại là cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm loại ma thuật tôi mới nghĩ ra.
Đã thế, mọi người đều đang mất khả năng phán đoán, tôi muốn tung bao nhiêu trò cũng được.
Bao nhiêu ý tưởng, bao nhiêu kết hợp điên rồ…
Thú vị đây.
Fufufufufu…
“Ghê thật… Chẳng lẽ đây là kiểu cười của kẻ đang ở đường cùng? Thằng này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy…?”
Sheraha thoáng lùi lại, ánh mắt dè chừng.
Tôi thì nhớ ngay tới đòn mới nghĩ ra trong trận vừa rồi, quyết định thử luôn.
Bàn tay tôi bắt đầu tỏa ánh sáng chói lòa, Quang Vũ.
Đây là ma thuật tạo vũ khí từ ánh sáng, hình dạng tùy thuộc vào lượng ma lực truyền vào.
“Cái… cái gì vậy…?”
Shehara dù là Tứ Thiên Vương chắc hẳn cũng đã thấy qua ma thuật thần thánh, nhưng vẫn thoáng kinh ngạc.
Có vẻ cách tôi làm lần này khá hiếm gặp.
Thanh Quang Vũ tôi tạo ra hoàn toàn giống cấm khí Bạch Nhất Văn Tự mà Sylpha từng cầm, một lưỡi kiếm cấu thành thuần túy từ trận pháp.
“Cứ gọi nó là Quang Vũ, Thuật Thức Đao đi.”
Tôi chồng chéo từng lớp kiếm sáng, gấp thành một lưỡi kiếm ánh sáng nhiều tầng.
Thử xem độ sắc tới đâu.
Tôi điều khiển cơ thể theo mô phỏng động tác Sylpha, xoay gót và lao vút về phía Sheraha.
“Xem thử cắt ngọt không nào.”
Lưỡi kiếm xén vài sợi tóc của Sheraha.
Đòn tiếp theo vẽ thêm vài vệt máu đỏ tung tóe.
Những đòn liên hoàn theo điệu vũ càng lúc càng bén, buộc Sheraha phải ra sức né tránh, nhưng cơ thể cô vẫn dần bị xẻ rách.
“Khốn kiếp! Quang Vũ cấu thành từ thuật thức sao!? Sống mấy trăm năm ta chưa từng thấy… Thằng nhóc này quá nguy hiểm! Nhưng thử cái này xem!”
Ngay trước khi trúng đòn, Sheraha kéo Noah đang múa bên cạnh ra chắn trước.
“Nào, dừng kiếm lại đi! Trong lúc đó, ta sẽ xuyên thủng ngươi!”
Phía sau Noah là thanh kiếm nước chực sẵn.
Chỉ cần tôi khựng lại, cô sẽ đâm thẳng cả 2.
Tôi giữ nguyên đà vung kiếm.
“Ngươi…!”
Lưỡi sáng chém thẳng qua Sheraha, không hề tổn thương Noah.
Quang Vũ, Thuật Thức Đao của tôi chỉ tác dụng lên ma tộc, hoàn toàn xuyên qua thân thể con người.
Cùng lắm Noah sẽ hơi choáng vì dư chấn, nhưng vẫn tốt hơn là bị chém đôi.
Tiện thể, tôi muốn thử thêm cảm giác “chém chỉ phần ma lực” này.
“Lưu kiếm thuật Langlis, Long Đầu Nha Vĩ!”
Tôi lao cả người vào, tung một nhát đại đao.
Sheraha kịp né, nhưng tôi lập tức chuyển sang đòn kế tiếp.
“Tốc… tốc độ gì thế này…!”
Cô chật vật tránh, nhưng số vết chém trúng ngày một nhiều.
Long Đầu Nha Vĩ là chuỗi kiếm vũ siêu tốc, mở màn bằng một nhát lớn để đánh lừa rồi lợi dụng phản lực cho loạt chém cực nhanh.
Sự đan xen giữa chậm và nhanh khiến mắt thường không sao theo kịp.
“Kyaaaaaaaaah!”
Một khi đã lọt vào nhịp kiếm, không thể thoát ra.
Nhát này nối tiếp nhát khác, rạch lên khắp cơ thể Shehara… và—
“Ah…”
Tiếng rên khẽ vang lên, cô gục xuống.
Cùng lúc, thanh kiếm sáng của tôi cũng vỡ vụn.
“Chà, cứ tưởng đã cải tiến được nhược điểm mong manh của Bạch Nhất Văn Tự, vậy mà…”
Cấm khí “Bạch Nhất Văn Tự” vốn được cấu tạo từ một loại thuật thức chỉ chuyên chú vào khả năng sắc bén.
Nó mỏng manh đến mức chỉ cần đường kiếm hơi lệch một chút là sẽ gãy ngay.
Vì thế, tôi đã cải tiến, gia cố lưỡi kiếm để tăng độ cứng.
Nhưng có khi chính điều đó lại phản tác dụng.
Bởi khi kiếm cứng hơn, ma sát cũng tăng, và như thế… kiếm lại càng dễ gãy.
Ngược lại, “Bạch Nhất Văn Tự” ban đầu được chế tạo để nâng độ sắc bén lên mức cực hạn, giảm ma sát xuống gần như bằng không, nhờ vậy chỉ cần giữ đường kiếm chuẩn xác thì không lo bị gãy.
Quả nhiên, mọi thứ làm nửa vời đều không ổn.
Cái này chắc cũng là thành quả của vô số thí nghiệm và kiểm chứng.
Ừm… đúng là học được nhiều điều thật.
Khi tôi giải trừ thuật thức của thanh kiếm, Grimo và Jihriel, 2 kẻ đang bị tôi giữ chặt 2 tay đều khẽ rên rỉ:
"Khốn kiếp… Đ-đầu đau quá… ký ức bị trống trơn hết cả…"
"Hả!? Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy!?"
Ồ, có vẻ cả 2 đã tỉnh trí.
Chắc là vì tôi đã hạ gục Sheraha, nên ma thuật mê hoặc cũng tan biến.
Những người khác chắc cũng sớm tỉnh lại thôi.
"Giờ thì… phải nghĩ cách chối thế nào đây…"
Vừa lẩm bẩm, tôi liền cảm nhận luồng ma lực dữ dội bùng phát sau lưng.
Một bóng người cuộn gió lao thẳng đến.
Tôi vội dựng lên “Ma lực chướng bích, Cường”, và ngay lập tức… choang!
Tiếng va chạm chói tai vang vọng.
"Sheraha! Cơ hội mà ngươi đánh đổi bằng cả mạng sống này… ta nhất định sẽ biến nó thành hiện thực!"
Đó là Zen, kẻ vừa phá tan pháp cụ giam giữ, tay cầm thương xông tới.
Chỉ một đòn mà hắn đã khoét một lỗ lớn trên kết giới, mũi thương gần kề ngay trước mắt tôi.
"Zen à. Nhớ ra rồi… 2 người vốn cùng là Tứ Thiên Vương."
"… Chỉ một thoáng sơ hở mà ngươi đã kịp phản ứng. Hơn nữa, kết giới này… độ cứng không hề tầm thường. Ta biết chứ… sức mạnh giữa ta và ngươi chênh lệch quá lớn. Nhưng… đó không phải lý do để ta rút lui! Uooooo!"
Những cú đâm cuồng mãnh phá tan lớp kết giới.
Hừm… lần này rút kinh nghiệm, tôi sẽ đối phó bằng “Quang Vũ, Thuật thức đao” chú trọng vào độ sắc bén.
Kết giới vừa sụp, ta tkoi tức tạo ra thanh kiếm thuật thức và đỡ lấy đòn lao tới.
Choang!
Thanh kiếm gãy vụn.
không sao, tôi tạo tiếp.
Đỡ, hóa giải, đỡ nữa…
Quá nhanh!
Không chỉ tốc độ, mà kỹ nghệ chiến đấu của hắn cũng cực kỳ điêu luyện.
Dù tôi có mô phỏng động tác của Sylpha, vẫn không theo kịp.
Đúng là bậc thầy kiếm thuật.
Bởi dẫu sao, mô phỏng chỉ sao chép động tác, còn tầm đánh, sức mạnh, tốc độ… đều phụ thuộc vào thể chất của chính tôi, thành ra chỉ là bản sao kém hoàn hảo.
Nếu đấu tay đôi đơn thuần, chắc tôi khó mà thắng nổi.
"Ối giời ơi!? Chuyện gì đang diễn ra vậy, ngài Lloyd!?"
"Đột nhiên lại giao chiến!? Mà đối thủ chẳng phải đang bị giam giữ là Zen sao!? Ta… ta không hiểu nổi nữa!"
À, đúng rồi… 2 tên này cũng đã tỉnh lại.
Vậy thì… tôi sẽ thử một điều.
Tôi mượn “cái miệng” của cả 2, lập tức niệm chú với tốc độ siêu tốc, kết giới ảo thuật hệ “Mô Tả Thân Hình”, biến hình thành Đệ nhất hoàng tử của vương quốc Saloum Shneizel.
"…!"
Zen thoáng khựng lại.
Có vẻ hắn bất ngờ khi thấy tôi mang hình dạng của Shneizel, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh và tấn công tiếp.
"Hừm… ảo thuật sao? Nhìn thì ra dáng kẻ mạnh đấy, nhưng chỉ là ảo ảnh. Dù có thay hình đổi dạng để làm rối cảm giác khoảng cách cũng vô ích…"
Chưa kịp nói hết, má hắn đã ăn trọn một cú đấm của tôi.
"K-không thể nào… đây đáng lẽ chỉ là ảo ảnh…!?"
"Vậy ư? Ngươi nghĩ thế thật sao?"
Tôi cất giọng trầm thấp, nặng nề như chính Shneizel.
Ừm… khá ra dáng đấy chứ.
Cầm “Quang Vũ, Thuật thức đao” trong tay, tôi bắt đầu phản kích. Choang!
Choang!
Choang!
Chỉ cần vung lực thôi cũng đủ áp đảo Zen.
Bởi lẽ, thân thể này không phải ảo ảnh, mà gần như y hệt Shneizel thật sự.
Tôi đã cải biên thuật thức, dựa trên cách Tứ Thiên Vương dùng ma lực tạo hình cơ thể, để biến dáng người quen biết thành thân thể thực chứ không chỉ là hư ảnh.
Quả thật, đây là cơ thể của Shneizel, kẻ vừa mưu lược vừa võ công tuyệt luân.
Không thể tưởng tượng được phải khổ luyện đến mức nào mới đạt tới cảnh giới này.
Danh hiệu “Vị tướng mạnh nhất Saloum” quả không hề ngoa.
Chỉ là… thanh kiếm này hơi nhỏ so với cơ thể.
Tôi sửa lại chút.
Thuật thức thay đổi, kéo dài, nới rộng lưỡi kiếm thành một thanh đại kiếm vượt quá tầm vóc bản thân.
"Ừm… vừa ý rồi đấy."
Đại kiếm này mô phỏng theo thanh mà Shneizel từng dùng, giúp tầm đánh ngang bằng hoặc hơn Zen.
Tôi vung đại kiếm, lao thẳng vào.
"Guh…!?"
Zen cố giơ thương chống đỡ, nhưng làm sao chặn nổi sức nặng này.
"Lưu đại kiếm thuật Langlis… Quỷ Thần Oản!"
Ầm!
Một nhát bổ xuống, chém toạc cả thương lẫn Zen.
Hắn quỵ xuống, rồi đổ gục ra sàn.
"K…không thể nào… Tứ Thiên Vương mạnh nhất về võ lực… bị chém gãy thương, lại chỉ trong một chiêu… đây là… kiểu chém gì vậy…"
"Không chỉ mượn hình dạng, mà thân thể này còn được ngài Lloyd dệt bằng ma lực đặc chế. Dĩ nhiên nó cứng cáp hơn cơ thể thường gấp nhiều lần. Quả thật… quá đáng nể!"
2 tên kia thì thầm, còn tôi thì chỉ nhẹ nhõm vì mọi chuyện kết thúc trước khi những người khác tỉnh lại.
Nếu để ai thấy tôi tạo ra cơ thể của Shneizel thế này… chắc sẽ ầm ĩ lắm đây.
Nguy hiểm thật.
Tôi thở dài, giải trừ thuật thức.