Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

3 5

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

82 126

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

119 135

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

283 6235

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

402 6775

Vol 7 - Chương 192: Tiệc khiêu vũ sắp bắt đầu (1)

“Xin kính chào quý vị! Đã để mọi người đợi lâu rồi nhỉ. Và giờ đây, tiết mục cuối cùng của lễ hội học viện William, buổi dạ vũ chính thức khai mạc! Hãy cùng vui hết mình cho tới phút chót nào!”

Tiếng reo hò “Ooooooo!” vang dội khắp hội trường.

"Cuối cùng thì, suốt từ nãy đến giờ, Sheraha vẫn bị đám đông vây kín, chẳng thể nào bắt chuyện được với cô ấy. Có vẻ cô ta cũng định tham gia dạ vũ, và tất nhiên đã nhanh tay kéo Noah làm bạn nhảy."

“Chứ cái con đó rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy? Muốn ra tay thì ra tay luôn đi, cứ lặng thinh thế này mới rợn người.”

“Nhưng mà… cô gái ma tộc đó nhìn kỹ thì cũng khá xinh đấy chứ. Ừ thì, tất nhiên không thể so với Sylpha-tan của ta, nhưng cũng thuộc dạng ‘đáng gờm’ rồi.”

“…Mày nói cái gì vậy?”

Jihriel gầm gừ, còn Grimo thì liếc lạnh.

Thực ra, chuyện Sheraha đang âm mưu gì cũng đáng lưu tâm thật, nhưng với tôi, còn có một vấn đề nhức đầu hơn nhiều.

“Cố lên nhé, Lloyd-kun.”

Người đang đứng cạnh tôi, trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, là Connie.

Tóc ngắn được chải gọn gàng, chiếc váy ngắn với tầng tầng lớp lớp diềm xếp nếp.

Trên váy còn cài vài bông hoa trang trí, đôi giày cao gót thì trông có vẻ khiến cô ấy đi lại hơi khó khăn.

“Ồ… trông khác hẳn thường ngày nhỉ.”

Vốn dĩ Connie hay mặc đồ liền quần hoặc quần áo tiện cho việc sửa chữa, nên diện mạo này khiến tôi khá bất ngờ.

“Sylpha-san là người mặc cho tôi đấy… nhưng mà… mấy bộ đồ kiểu này hình như chẳng hợp với tôi chút nào.”

Cô ấy khẽ cầm vạt váy, xoay nhẹ người, vẻ lưỡng lự.

Nhưng tôi thì không nghĩ thế.

“Không đâu. Rất hợp với cô đấy.”

“Th… thật sao?”

Có lẽ cũng chưa quen, nên Connie hơi bối rối.

“Hừm… được đấy. Nhưng mà sao vẫn giữ nguyên cặp kính thế? Đeo kính với váy dạ hội đúng là… thảm họa thị giác.”

“Đồ ngốc! Chính cái đó mới là điểm đặc trưng chứ! Bắt một mỹ nữ đeo kính bỏ kính ra chẳng khác gì tước mất bản sắc của cô ấy! Sylpha-tan hiểu rõ điều này, thật đáng ngưỡng mộ! Và… ánh mắt ngượng ngùng hiếm có kia… hừm, có lẽ đã đến lúc tôi gọi là Connie-tan rồi cũng nên…”

Grimo và Jihriel lảm nhảm như mọi khi.

Ban đầu, bạn nhảy của tôi vốn dĩ là Sylpha hoặc Ren, nhưng bị Birgit chặn ngay:

“Đàn ông con trai gì mà lại đi khiêu vũ với chính hầu gái của mình, không thấy xấu hổ hả?”.

Thế là tôi đành bắt cặp với Connie.

Thật ra, chuyện này chẳng sao cả.

Tôi vốn đâu muốn nổi bật.

Có Connie làm bạn nhảy còn tốt hơn.

Cái đáng lo là chuyện khác.

Khi tôi nhìn ra sàn tập, mấy cặp đôi đang tập bước nhảy.

“Phải… trái… phải… trái… Rồi, chỗ này xoay nào.”

“Ôi trời, hồi hộp quá… lại từ đầu nhé, một hai, một hai…”

Bước chân thì vụng về, xoay thì chậm chạp, nét mặt lại căng cứng…

Nhìn chẳng khác nào một điệu nhảy kỳ dị.

Vâng, rắc rối ở đây là… trình độ của mọi người quá tệ.

Tôi vốn chẳng hứng thú gì với khiêu vũ, nhưng lần trước, trong buổi dạ tiệc ở Saloum, tôi đã lười học và dùng ma thuật điều khiển để sao chép kỹ thuật của Albert.

Nhờ thế, tôi bỗng bị đồn là “thiên tài khiêu vũ”, rồi khổ sở tìm cách phủ nhận.

Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ phải nhảy nữa, rồi mọi người sẽ quên chuyện đó… nhưng—

“Lloyd, đã tham gia thì phải giành quán quân cho chị đấy. Đừng nói là quên mấy chiêu lúc đó rồi nhé?”

“Không cần lo, Birgit-sama. Qua những buổi tập kiếm thuật, tôi đã hướng dẫn Lloyd-sama đầy đủ. Khả năng thua là 0,0001%.”

“Chuẩn luôn. Kỹ năng của Lloyd ngang hàng với em đấy. Một chút gián đoạn đâu tính là bất lợi. Cứ thoải mái mà giành cúp nhé.”

…Tiếc là họ nhớ rất rõ, và còn mong chờ gấp bội.

Tiến thoái lưỡng nan.

Nếu thắng, tôi sẽ bị chú ý.

Nếu thua, Albert và Birgit sẽ nghĩ tôi cố tình lười biếng.

Mà 2 người họ lại làm giám khảo, diễn dở thì lộ ngay.

“À, Sylpha và Ren không tham gia à?”

Nếu 2 người đẹp, lại khiêu vũ giỏi như họ ra sân, tôi sẽ bớt bị để ý.

“Nếu Lloyd-sama không ra, tôi cũng chẳng có lý do gì để tham dự.”

“Tôi cũng chẳng muốn nhảy với ai khác ngoài cậu…”

Cả 2 cùng thở dài, lắc đầu.

Trông họ buồn đến mức chẳng buồn ngẩng mặt lên.

Không hiểu sao họ lại chán nản thế… nhưng tôi cũng chẳng vui hơn là mấy.

Giá như Albert chịu tham gia thì tốt, tôi sẽ an toàn hơn nhiều…

Khoan đã.

Hay thật, tôi vừa nghĩ ra một cách.

Với nó, tôi sẽ thoát êm khỏi buổi dạ vũ này mà không bị nổi bật.

Fufufufufu…

“…Cậu cười gì ghê thế, Lloyd-kun?”

“Không có gì đâu. Mà kìa, nhạc bắt đầu rồi.”

Tiếng nhạc vang lên, từng cặp đôi lần lượt tiến lên bậc thang.

“Đi thôi.”

“Ừ… ừm.”

Tôi nắm tay Connie, cùng bước lên tòa lâu đài huyền ảo.

Trên đỉnh cầu thang là một đại sảnh rộng lớn, hơn chục cặp đôi đứng giãn cách đều nhau.

Khi tôi và Connie vào vị trí, giai điệu bỗng thay đổi, hiệu lệnh bắt đầu.

Connie khẽ gật đầu, tôi dẫn cô ấy bước đi.

Đầu tiên, nhạc nhẹ nhàng, mọi người cũng thong thả khiêu vũ.

Nhưng… ngay cả ở nhịp chậm thế này, sự chênh lệch kỹ thuật vẫn lộ rõ:

Ai nấy vụng về thấy rõ so với chúng tôi.

Dù đây là học viện danh tiếng nhất đại lục, nhưng chẳng mấy ai thực sự đầu tư cho khiêu vũ.

Ở nơi đề cao thực lực này, lễ nghi quý tộc như khiêu vũ chẳng mấy ai coi trọng, hơn nữa học viên bình dân cũng nhiều.

Nói cách khác, với chút kinh nghiệm trước đây, tôi và Connie bị mặc định là ứng viên vô địch… nhưng chuyện không đơn giản vậy đâu.

Tôi khẽ vận ma lực vào ngón tay, kích hoạt ma thuật.

Ngay lập tức, tất cả những người đang khiêu vũ trên sàn trở nên uyển chuyển hẳn.

“Gì… gì thế này!? Cơ thể tự nhiên di chuyển mượt mà như không phải của mình!”

“Bước nhảy của mình… khác hẳn mọi khi! Chẳng lẽ sức mạnh tiềm ẩn trỗi dậy!?”

Họ ngạc nhiên, nhưng mải nhảy nên cũng chẳng để tâm nhiều.

Fufufu, trúng kế rồi.

Đó là ma thuật điều khiển, đồng loạt sao chép kỹ thuật của Albert cho tất cả những người trên sàn.

Kế hoạch của tôi đơn giản:

Nâng trình chung của cả sàn lên ngang tầm bậc thầy, như vậy tôi sẽ không bị nổi bật, dù thắng hay thua cũng chẳng bị nghi ngờ.

Tuyệt tác đấy chứ?

"Ồ… ta cứ tưởng trình độ nhảy của đám sinh viên không đến mức cao như thế, nhưng xem ra ta đã lầm. Có khi chức quán quân của Lloyd cũng lung lay mất rồi."

"Vâng, nhưng với Lloyd-sama thì chắc chắn sẽ xoay xở được thôi. Chúng ta cứ tin tưởng mà dõi theo. …Mà lạ nhỉ, điệu nhảy của bọn họ… sao lại có nét giống của ngài Albert thế này…"

Âm thanh từ bàn giám khảo, nơi Albert và mọi người đang bàn luận, truyền qua loa vọng tới.

Không biết họ có nghĩ là đã giấu được không, nhưng chắc là không đâu.

Trong lúc ấy, nhịp điệu bản nhạc bỗng dồn dập hơn.

Mọi người nhảy càng lúc càng uyển chuyển, cả hội trường như nóng lên theo từng bước chân.

Tình hình hiện tại khá ổn vì ai cũng nhảy tốt nên tôi không bị chú ý quá nhiều.

Và còn một điều bất ngờ khiến tôi vui lòng…

Từ khóe mắt, tôi thấy Sheraha xoay người, tà váy dài tung lên thành một đường vòng tuyệt đẹp, kết thúc bằng một cú xoay tròn hoàn hảo.

Tiếng “Oooooh!” vang dội khắp khán phòng.

Nổi bật nhất ở đây lúc này chính là cặp đôi Sheraha và Noah, một trong Tứ Thiên Vương của ma tộc cùng bạn nhảy của cô ta.

"Uo, tuyệt quá chị ơi!"

"Quay lại đây nhìn tụi anh với!"

Những tiếng reo hò hầu hết đều hướng về Sheraha.

Quả thật là xứng đáng, lúc thì mãnh liệt, khi lại uyển chuyển như dòng nước, từng bước nhảy đều khiến người xem phải ngẩn ngơ.

Ngay cả khi chỉ liếc sang, tôi cũng thấy mình như bị hút vào.

"Hừm, không ngờ ta lại có lúc say sưa nhìn điệu nhảy của một ma tộc… Quả là phi thường."

"Cái giọng tự cao của thằng thiên thần chết tiệt này… Nhưng mà con nhỏ đó không thể nào chỉ đến đây để nhảy chơi đâu…"

Dù sao thì việc mọi ánh nhìn dồn hết vào cô ta cũng tốt cho tôi.

Chẳng rõ mục đích thực sự của Sheraha khi chen chân vào buổi dạ vũ này là gì, nhưng cứ tiếp tục thu hút sự chú ý đi nhé.

—Rồi bản nhạc lại chuyển tông.

Lần này là một nhịp điệu nhấp nhô như sóng biển, y hệt như để phối hợp với điệu nhảy của Sheraha.

Chắc chắn đây không phải ngẫu nhiên.

Có vẻ cô ta còn lôi kéo được cả ban nhạc về phe mình.

Khả năng cao quán quân đã thuộc về cô ta rồi.

Tôi thì cứ an phận nhảy ở một góc là được.

"…Nhưng mà nhìn kỹ thì đúng là một vũ điệu tuyệt mỹ. Quá xuất sắc."

"Ừ, ngay cả tôi cũng bị cuốn theo mà. Bảo sao đám đông không rời mắt được."

Không chỉ Jihriel, ngay cả Grimo cũng như bị thôi miên bởi điệu nhảy ấy.

Tôi thì chẳng quan tâm lắm, nhưng nghĩ bụng nếu đứng xa ra một chút chắc còn ít bị chú ý hơn.

Vừa định di chuyển thì…

Vút!

Một luồng nước sắc như dao lao tới cổ tôi, nhưng bị lớp kết giới ma lực tự động chặn lại.

Nguồn gốc của đòn tấn công chính là Sheraha.

Cô ta vẫn xoay lượn đầy quyến rũ, khóe môi nhếch thành nụ cười mê hoặc khi hướng về phía tôi.

"Ô, bất ngờ thật đấy. Ngay cả khi nhận trực diện Lưu Thủy Diễn Vũ của ta, mà ngươi vẫn còn đứng vững được sao?"

Mỗi vòng xoay của Sheraha khiến Noah như bị kéo theo, lảo đảo mất thăng bằng.

Ánh mắt cậu ta đã trống rỗng, chẳng còn chút ý thức nào hệt như một con rối vô hồn.

Không chỉ Noah, mà cả những sinh viên xung quanh và khán giả cũng dần mất đi thần sắc bình thường.

Chắc chắn có chuyện bất thường đang xảy ra.

"Ta là Sheraha Ma Quân Tứ Thiên Vương! Vũ điệu của ta sẽ mê hoặc toàn bộ xung quanh! Hãy mở to mắt mà khắc sâu vào tâm trí mình! Lưu Thủy Diễn Vũ, Cực!"

Động tác của Sheraha càng lúc càng mạnh mẽ.

Quanh cô ta, những giọt nước lơ lửng, thay đổi hình dạng theo nhịp nhạc.

Ừm, thì ra đây là một điệu nhảy chứa ma lực.

Cô ta điều chỉnh tần sóng ma lực theo từng bước nhảy, tạo tác động lên tinh thần người xem.

Loại này giống các dạng ma thuật cảm ứng tinh thần hoặc ma thuật thần thánh, có thể buộc người ta thú nhận hay thậm chí thay đổi tính cách.

Nhưng dùng thuần biến đổi tần sóng ma lực, không cần trận pháp, thì cũng khá thú vị đấy.

Có lẽ vì điệu nhảy là hành vi nguyên thủy, nên mới trực tiếp tác động vào tâm trí người khác được như vậy.

Ừ, coi như cũng học được một điều mới.

Ngay trước mắt tôi, điệu nhảy của Sheraha đã lên đến đỉnh điểm, xoay, bật nhảy, nhào lộn… loạn cả lên.

Nếu tôi mà có chút năng khiếu về khiêu vũ, chắc tả được nhiều hơn, tiếc là vốn từ của tôi về mảng này… nghèo nàn lắm.

"Không thể nào… Lưu Thủy Diễn Vũ của ta vốn có thể vượt qua mọi kết giới ma lực để gây hiệu ứng thôi miên, thế mà ngay ở khoảng cách này… sao ngươi vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng!?"

"Biết sao được, tôi vốn chẳng hứng thú với mấy trò nhảy nhót mà."

Nhìn người giỏi thì tôi phân biệt được hay dở, nhưng với tôi thì nó cũng chỉ có vậy.

Vũ điệu vốn chẳng có tí hấp dẫn nào với tôi cả.

À, ý tưởng kết hợp ma lực với khiêu vũ thì hay đấy, nhưng về mặt ma thuật thì vẫn khá đơn giản, không đủ khiến tôi hứng thú.

Những đòn “dao nước” bay tới thỉnh thoảng cũng chẳng có gì đặc sắc.

"Khốn kiếp… vũ điệu từng khiến Ma Vương cũng phải tán thưởng lại không hề có tác dụng với ngươi…!"

Sheraha trông hệt như không tin nổi điều đang diễn ra.

Tự dưng tôi lại thấy… hình như mình vừa làm cô ta tổn thương thì phải.