Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

3 5

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

82 126

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

119 135

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

283 6235

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

402 6775

Vol 7 - Chương 190: Lễ hội học viện (2)

“Được rồi… bắt đầu thôi nào.”

Trên nóc tháp học viện, Zen giơ cao đôi tay hướng lên trời.

Ngay lập tức, mây đen từ tứ phía kéo đến, nhanh chóng che kín bầu trời.

Dưới chân hắn, đám khách đang ngước nhìn khi những tia chớp lóe sáng liên hồi trong mây.

Chúng tụ hội về trung tâm đám mây, rồi đoàng!

Tiếng sấm nổ vang rền, đồng thời trên cao nở rộ một bông hoa khổng lồ.

Pháo hoa.

Nhưng không phải loại dùng thuốc nổ, mà là những đóa hoa lửa được Zen tái hiện bằng sấm sét, lấy nền là bầu trời u ám.

Bình thường, người ta có thể dùng ma thuật hoặc luyện kim để tạo hiệu ứng tương tự, nhưng Zen thì tái hiện nó bằng cách điều khiển sấm sét thật.

“Uooh! Điều khiển sấm sét tự do thế này, đúng là Tứ Thiên Vương ma tộc có khác!”

“Phải, gom mây, gọi sét, lại còn tạo ra hình dạng phi tự nhiên… Nếu không có khả năng kiểm soát ma lực siêu việt thì không tài nào làm được.”

Đúng như Grimo và Jihriel nói, thao túng thời tiết đòi hỏi ma lực khổng lồ và sự điều khiển tinh tế đến cực hạn.

Có lẽ, bí quyết là Zen hòa nhập trực tiếp thể ma lực của mình vào bầu khí quyển, nhờ đó mà tùy ý chi phối được thiên tượng.

Quả là một màn trình diễn hiếm thấy.

Đoàng!

Đoàng đoàng!

Trên cao, những đóa “hoa sét” liên tiếp nở rộ rực rỡ.

Khi tôi còn đang ngẩn ngơ chiêm ngưỡng, Zen quay sang hỏi:

“Thế này đã được chưa?”

“À, có vẻ mọi người rất thích rồi.”

Bên dưới, khách khứa ngước nhìn pháo hoa sấm sét, trầm trồ không ngớt.

Cái không khí cáu kỉnh vì phải chờ đợi lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là sự phấn khích.

Cùng lúc đó, bên trong cổng học viện, các gian hàng đang gấp rút chuẩn bị.

Hơn nửa đã hoàn tất.

Tôi vừa nghĩ chắc sắp mở được rồi thì tiếng chuông lớn của tháp học viện vang vọng khắp nơi.

“Alo alo, xin lỗi đã để quý vị phải chờ lâu! Học viện William xin trân trọng thông báo: Lễ hội học viện chính thức bắt đầu!”

Ngay sau tiếng hô của Birgit, cánh cổng mở rộng, đám đông hân hoan ùa vào.

Không khí lễ hội chính thức khởi động.

“Chà, vất vả rồi, Lloyd.”

Người bước ra từ cửa mái hiên là Albert, theo sau là Sylpha và Ren.

“Anh Albert, mọi khâu chuẩn bị xong cả rồi sao?”

“Ừ, tiện thể muốn xem tình hình của Zen nữa… nhưng xem ra chẳng cần lo lắng. Làm tốt lắm.”

“… Ta vẫn chưa định chết đâu.”

Albert nháy mắt một cái, còn Zen thì khoanh tay, liếc qua với vẻ chẳng mấy hứng thú.

Hạch tinh thể của Birgit đang lơ lửng quanh cổ Zen, chỉ cần hắn có ý làm hại người khác thì lập tức kích hoạt, cắt đứt phần cần thiết để vô hiệu hóa.

Birgit bảo, chức năng này vốn đã được tích hợp sẵn.

Đúng là thứ vũ khí nguy hiểm.

“Dù sao thì, phần việc của tôi cũng tạm xong. Giờ để tôi thay em trông chừng. Lloyd, em cũng muốn đi chơi lễ hội chứ?”

“Ờ… thì đúng là vậy, nhưng…”

“Fuh, anh hiểu em lo. Nhưng đã có 2 người này bên cạnh, không vấn đề gì đâu.”

Sylpha và Ren gật đầu xác nhận.

Với 2 người từng đánh bại cả Ganjit ở đây, Albert hẳn sẽ an toàn.

“Còn Zen thì vẫn còn việc phải làm. Anh là người nắm rõ công việc, nên để anh quản lý sẽ hiệu quả hơn.”

“Vâng, vậy nhờ anh.”

“Đi đi, tận hưởng cho vui nhé! Zen, ngươi không phiền chứ?”

“Không thành vấn đề.”

Zen gật đầu.

Trông hắn khá ngoan ngoãn.

Nhưng mà… rốt cuộc hắn đến học viện này làm gì nhỉ?

Trong lúc bắn pháo hoa, tôi thấy Zen vẫn đảo mắt quan sát, như đang tìm thứ gì.

Có lẽ chỉ là tò mò về thành phố loài người thôi.

Dù sao thì, với tôi giờ lễ hội mới là ưu tiên.

Đây là dịp để những học viên xuất sắc thể hiện thành quả học tập.

Từ trên cao đã thấy nhiều gian hàng và tiết mục thú vị, tôi háo hức không chịu nổi.

Đặc biệt, những sản phẩm nghiên cứu của khoa Ma thuật chắc chắn rất đáng mong chờ.

Chưa kể, tôi còn tò mò không biết cô nàng “ru rú trong phòng” Connie đang âm thầm chế tạo cái gì.

Nghĩ vậy là đã muốn chạy ngay xuống rồi.

“Vậy em đi đây, anh Albert!”

“Ừ, vui vẻ nhé.”

Tôi được Albert tiễn xuống và chạy thẳng đến khu lễ hội.

“Phải nói là… cái nào cũng mãn nhãn thật.”

Tôi vừa cắn miếng sandwich trái cây vừa xuýt xoa.

Từ lúc lễ hội bắt đầu, tôi đi dọc khắp các khu, cái nào cũng đầy tâm huyết.

“Đúng thế. Riêng cái tượng anh hùng của khoa Kiếm thuật là tôi thấy ấn tượng nhất.”

Grimo nhắc đến bức tượng đặt ngay cổng, cao tầm 3m, tay cầm kiếm.

Khách tham quan ai cũng trầm trồ.

Nhìn qua tôi thấy hơi giống mình… nhưng cao quá mức và tỏa sáng lóa mắt, nên chắc không phải.

“Tôi thì thích bông hoa tím ở sảnh chính hơn. ‘Dược hoa dâng tặng chủ nhân’, ôi, đúng là mùi vị của tình yêu cao đẹp!”

Jihriel hào hứng nói về loài hoa do khoa Dược học tạo ra.

Vốn chỉ là hoa loa kèn trắng, nhưng qua quá trình nuôi trồng tinh vi, vừa phối độc vừa phối dược theo từng giai đoạn phát triển, nó biến thành sắc tím rực rỡ chưa từng thấy.

Chỉ cần sai một chút là hoa sẽ héo hoặc mọc xấu xí ngay.

Khách đến ai cũng trầm trồ, không ngớt lời khen.

“Ừ, hai khoa đó đúng là nổi bật. Cũng phải thôi, có Sylpha và Ren ở đó mà.”

Nghe nói cả 2 là top đầu của khoa, nên kéo theo chất lượng chung cũng tăng.

Gian hàng của hai khoa lúc nào cũng đông nghẹt.

Ngoài ra, còn có khoa Kinh tế đứng sau điều phối.

Bình thường lễ hội quy mô thế này sẽ chen chúc khó chịu, nhưng ở đây thì mọi thứ rất trật tự, đúng phong cách của Albert.

À, tôi cũng thấy Zen bay khắp nơi hỗ trợ, nghe lời Albert răm rắp.

Có vẻ chẳng cần lo.

“Chỉ tiếc là chưa thấy cô bé đeo kính đâu cả.”

Grimo nói về Connie.

Có vẻ sản phẩm của cô vẫn chưa hoàn thành.

Nghe bảo cô ấy đóng cửa trong phòng suốt để làm việc, thỉnh thoảng mới ra ăn.

Tôi bắt đầu thấy hơi lo rồi đây.

“Thưa ngài Lloyd, cứ thế này thì chưa kịp hoàn thành, lễ hội học viện sẽ kết thúc mất thôi. Hay là ngài qua giúp một tay đi?”

“Cô ấy đã nói là không muốn bị tôi nhìn thấy trước khi xong cơ mà. Giờ mà xen vào thì lại thành phá đám.”

Hơn nữa, lần trước tôi từng đề nghị giúp, nhưng cũng bị từ chối thẳng.

Cứ bám riết rồi thúc ép thì chẳng hay ho gì.

Lễ hội kéo dài 5 ngày, tính cả hôm nay vẫn còn 4 ngày nữa.

Giả sử có trễ đi chăng nữa, thì sau khi hoàn thành tôi vẫn có thể thoải mái xem cơ mà.

“Vậy nên, tranh thủ lúc này, ta cứ thong thả đi dạo quanh xem các chỗ khác thôi.”

“Nếu vậy thì…”

“Rõ lệnh!”

Thế là tôi tiếp tục tận hưởng lễ hội học viện.

Nhưng rồi… đã sang ngày thứ 2, thứ 3 mà Connie vẫn không bước ra khỏi phòng câu lạc bộ.

Theo lời Sylpha và mấy người có ghé qua thăm, thì hình như sắp xong rồi, chắc chắn kịp vào ngày cuối.

Dù vậy… tôi vẫn chỉ biết thầm cầu mong cô ấy kịp hoàn thành đúng hạn.

Đêm hôm ấy, tại khu vườn sau học viện. Zen được gọi đến và đang đối mặt với Sheraha.

“Này Zen, ngươi định làm trò gì thế?”

“…Ý cô là sao?”

“Còn sao nữa? Ngươi suốt ngày làm chân chạy việc cho bọn con người, chẳng hề thấy đi tìm ‘vật chứa’ nào hết.”

“Không phải vậy. Ta vẫn tìm trong lúc giúp chúng, nhưng tuyệt nhiên không cảm nhận được chút khí tức nào.”

“Công nhận, ở đây cũng có kha khá con người sở hữu ma lực, khiến việc lần theo khí tức khó hơn… Nhưng nếu ngươi nghiêm túc, thì chuyện này đâu làm khó được ngươi?”

Zen im lặng trước câu hỏi của Sheraha.

Thực ra, không phải là không có cách.

Ma lực của Zen đã phục hồi đáng kể, cấu trúc của hạch tinh thể cũng gần như nắm rõ.

Nếu muốn trốn, hắn có thể thoát bất cứ lúc nào.

Ví dụ như tạo phần đầu ngay trên thân mình, rồi cố ý để bị cắt rời như thằn lằn bỏ đuôi, nhân lúc đó mà tẩu thoát.

Albert và những người khác đâu biết rằng một thể ma lực như Zen hoàn toàn làm được điều đó.

Vậy mà hắn vẫn chưa hề hành động.

Lý do là—

“Haa… đúng như ta lo. Ngươi đúng là kẻ rách việc, trách nhiệm quá mức cần thiết.”

Sheraha thở dài, còn Zen thì hơi lúng túng.

Trong ma giới, nơi sức mạnh là tất cả, Zen nổi tiếng là kẻ ngay thẳng đến mức ngốc nghếch.

Dù đối thủ có dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế nào, hắn cũng luôn chọn chiến đấu chính diện, đường hoàng.

Người ngoài thì gọi là đầu óc đơn giản, nhưng nhờ vậy hắn được nhiều thuộc hạ trẻ tuổi mến phục.

Với một kẻ như vậy, việc đã thua trận mà vẫn được tha mạng, thì tham gia giúp chuẩn bị lễ hội là chuyện hiển nhiên.

“Nhưng đừng nghĩ là ta đã quên nhiệm vụ. Ngày mai là ngày cuối cùng của lễ hội. Khi màn đêm buông xuống, con người đều mệt mỏi ngủ say, ta sẽ tìm ra và tiếp cận cô gái ấy.”

“Ừ… thôi được. Dù gì thì Tứ Thiên Vương chúng ta ngang hàng, ta cũng không định can thiệp vào cách làm của ngươi… Nhưng đã vậy thì ta sẽ không để ngươi một mình nữa. Ngươi không phản đối nếu ta nhúng tay chứ?”

“Tất nhiên rồi. Kẻ bại trận như ta thì có tư cách gì ý kiến.”

“Ơ… hình như ngươi vẫn còn để bụng vụ thua đó nhỉ…”

Zen khẽ cụp mắt, khiến Sheraha không khỏi lắc đầu.

Hắn vốn là kiểu chiến binh chiến đấu bằng cả trái tim, một khi trận chiến không “đúng nghĩa” thì nhiệt huyết của hắn cũng tắt ngấm.

Với tính cách ấy, lúc này Zen chẳng thể làm việc ra hồn.

Sheraha nhận ra, thay vì phối hợp gượng ép, mỗi người hành động riêng sẽ hiệu quả hơn.

“Dù sao thì, cùng cố gắng vì chủ nhân của chúng ta.”

“Ừ.”

2 người khẽ chạm tay nhau, rồi tách ra.

Ngày cuối cùng của lễ hội học viện… sắp bắt đầu.