“—Và đây chính là tên cướp mà chị bắt được mấy hôm trước.”
Sáng nay, khi vừa bị Birgit gọi ra nhà ăn tập hợp, thứ đập vào mắt chúng tôi là một gã đàn ông mang hình dạng ma tộc, đang bị giam trong kết giới.
Hắn nhắm nghiền mắt, cúi đầu, trông như đã hoàn toàn buông xuôi.
“Gã này tên Zen, nghe đâu là một trong Tứ Thiên Vương của ma quân đó.”
“Tứ Thiên Vương…!?”
Cả khán phòng xôn xao hẳn lên.
“Chẳng phải… tức là ngang hàng với tên Ganjit mà chúng ta đã đối mặt ở ngôi làng kia sao?”
“Ghê gớm lắm đấy. Mà… chẳng lẽ chính Birgit-sama đã đánh bại hắn? Một mình sao…?”
“Ờ thì… đúng vậy.”
Vừa nghe Birgit xác nhận, mọi người càng ồn ào hơn.
Cũng phải thôi, gần đây xảy ra đủ chuyện kỳ dị khiến cảm giác của ai cũng bị “tẩy trắng” bớt, nhưng vốn dĩ ma tộc đã cực kỳ mạnh mẽ.
Còn Tứ Thiên Vương thì là một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Ngay cả tôi, vốn chẳng phải tay mơ, cũng từng khá chật vật mới đấu nổi.
Vậy mà một người “trông như dân thường” như Birgit lại bắt sống được, thì ai mà chẳng sốc.
Giữa đám đông, chỉ có Albert là vẫn giữ vẻ bình thản.
“Chị Birgit vốn thu thập đủ loại pháp khí kỳ dị từ khắp nơi, nên trong điều kiện một chọi một, dù đối thủ là ai thì cũng khó mà áp đảo được chị ấy.”
“Này này, ai lại đi nói thế về một thiếu nữ xinh xắn như chị hả?”
“Thiếu nữ…?”
“Ơ…?”
“À không không! Ý em là… người chị gái xinh đẹp của em!”
Bị Birgit liếc cho một cái sắc như dao, Albert lập tức nuốt lại lời định nói, đổi sang kiểu nịnh nọt thẳng thắn.
Tôi thì chẳng quan tâm họ đấu khẩu thế nào, thứ tôi chú ý là món pháp cụ đang giam giữ Zen.
Khi tôi tiến lại gần và thử chạm vào, chỗ ngón tay vừa đặt liền lóe lên những tia lửa nhỏ tách tách.
“Ồ… kết giới này cứng thật.”
Dù đã dồn khá nhiều ma lực, tôi vẫn bị bật ra ngay.
Hơn nữa, nó dường như chặn hoàn toàn mọi dạng ma lực, dù tôi có biến đổi thuộc tính thế nào cũng không thể xuyên qua.
Với cái này, bắt cả ma tộc cũng là chuyện trong tầm tay.
“Đây là pháp cụ của một nền văn minh cổ, chuyên chế tạo để đối phó ma tộc. Hồi đó, bọn tôi cũng khốn khổ với mấy thứ này lắm.”
“Văn minh cổ đại Sandro… cái thành phố không biết sợ trời, dám nghiên cứu cả những điều cấm kỵ. Dù sao cũng chẳng thể so được với sức mạnh của Lloyd-sama.”
Tất nhiên, tôi biết chỉ cần nghiêm túc một chút là phá được, nhưng vì nó nối trực tiếp với lõi pháp cụ, nên nếu cưỡng ép sẽ phá hỏng toàn bộ.
…Dù trong lòng cũng ngứa ngáy muốn thử, nhưng thôi, nhịn vậy.
Suy cho cùng, tôi chỉ là một kẻ “mê ma thuật bình thường”, không đi phá kết giới bắt sống Tứ Thiên Vương làm gì.
Ừ, đúng rồi.
“…Giết ta đi.”
Zen bỗng mở mắt, nhìn thẳng vào tôi và khẽ buông một câu.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Thà chết còn hơn chịu nhục. Mau ra tay đi.”
“Hahaha, nói gì kỳ vậy?”
Birgit bật cười khoái trá, rồi liếc hắn bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Ngươi nghĩ một kẻ bại trận còn quyền chọn à? Nói trước, ta không rảnh mà tiễn ngươi đi nhanh vậy đâu. Ngươi làm ta thiệt hại không ít, nên phải tận dụng cho đáng đồng tiền mới được. Nhiều thứ lắm nha.”
“Chị nói đúng. Chúng ta vẫn còn quá nhiều điều chưa biết về ma tộc. Cơ hội bắt sống thế này hiếm có, không khai thác thì phí lắm.”
“…Khốn kiếp.”
Zen nghiến răng khi nghe 2 người họ nói.
Tôi thì lại thấy… có vẻ sắp có trò hay để xem đây.
Thế thì tôi cũng nên góp mặt một tay.
“Anh Albert, cho em—”
Chưa kịp nói hết câu, Albert đã đặt tay lên đầu tôi, mỉm cười dịu dàng.
“Việc này vẫn quá sớm với em. Để bọn anh lo.”
Tôi hiểu rõ, nụ cười ấy chỉ xuất hiện khi Albert đã sẵn sàng gánh hết phần nặng nề nhất tức là, anh ấy định dùng tra khảo, thí nghiệm và uy hiếp để moi thông tin từ Zen.
Những thứ như thế, tất nhiên họ sẽ không để một đứa “trẻ con” như tôi chứng kiến.
Chậc… không ngờ việc giả vờ làm “người mê ma thuật bình thường” lại phản tác dụng thế này.
Nhưng mà… khoan, vẫn có cách.
“Chị Birgit, cái kết giới này có thu hẹp được vùng tác dụng không? Ví dụ chỉ bao quanh cổ, để hắn có thể cử động chút ít nhưng vẫn bị hạn chế?”
“Hử? Làm được chứ.”
Tôi đoán đúng.
Nếu không thay đổi được hình dạng, làm sao họ tra tấn trong khi vẫn giam giữ hắn?
Tôi mỉm cười, tiếp lời:
“Vậy thế này nhé, sao không để hắn tham gia… hỗ trợ lễ hội học viện?”
“…Ý em là sao?”
“Nghĩa đen thôi. Lễ hội sắp bắt đầu rồi, nhưng sáng nay em nhận được tin có vài khâu bị chậm do vụ náo loạn lúc nãy. Nếu khách đến mà gian hàng chưa mở, sẽ thất vọng lắm.”
Hồi nãy Noah vừa truyền tin cho tôi, bảo rằng mấy cái lều bị thổi bay, sửa lại mất thời gian.
“Mấy gian đó chính là bộ mặt của lễ hội lần này. Nếu không có, sẽ rất mất hứng. Thay vào đó, sao không cho Zen diễn trò gì đó làm màn khai mạc?”
Nghe xong, cả phòng im phăng phắc.
“Ngài Lloyd! Ngài đùa đấy à!?”
Grimo hốt hoảng nói nhỏ.
“Đúng đó! Dù có trói chặt, nhưng thả Tứ Thiên Vương ra… ai biết chuyện gì sẽ xảy ra!”
Tôi lắc đầu:
“2 người thử nghĩ xem, anh Albert và chị Birgit có tra tấn gì được ma tộc không? Chẳng ai biết mức chịu đựng của hắn là thế nào, cũng chẳng chắc đòn nào gây được tổn thương. Thế thì làm sao moi thông tin?”
Nếu muốn thu thập dữ liệu, tốt hơn là cho hắn hoạt động một chút, nhưng dưới sự giám sát.
“Hơn nữa, gã Zen này trông cũng biết nói chuyện. Biết đâu nói vài câu lại lộ thêm thông tin.”
Giả sử hắn nổi loạn… thì tôi vẫn xử lý được.
Cơ hội này còn cho tôi được xem tận mắt ma thuật của Tứ Thiên Vương, quá lời rồi chứ còn gì.
Albert và Birgit hiểu ngay ý đồ của tôi, cả 2 lập tức trầm ngâm suy tính.
“Hừm, nghe cũng không tệ à nha?”
Birgit khẽ gật đầu.
Tốt rồi, chị ấy đã cắn câu.
“Dùng sức mạnh của ma tộc cho lễ khai mạc học viện… Lúc này chắc khách tụ tập đông lắm rồi, kiểu gì cũng có mấy người sốt ruột vì chờ mãi chưa mở màn. Lúc đó mà cho bùng một tràng pháo hoa thật hoành tráng thì đảm bảo không khí bùng nổ luôn. Ừm… ừm ừm… tuyệt! Rồi khi khách đang hứng khởi như thế, họ sẽ ùa vào mấy gian hàng đã chuẩn bị sẵn và tha hồ xài tiền. Nihehe… hay, hay lắm!”
Birgit nở nụ cười quái dị, trong khi Albert thì vẫn cau mày.
“...Anh phản đối. Lợi ích thì đúng là có, nhưng chỉ cần xảy ra một sự cố thôi là có thể thành thảm họa. Nếu chỉ có chúng ta thì còn ém nhẹm được, chứ trước mặt đông người thì hoàn toàn bất khả thi. Nguy hiểm lắm.”
Albert vừa phản bác, Birgit vừa cười vừa khoác vai anh ấy:
“Fuh, Albert đúng là non nớt quá. Không hiểu ý của Lloyd sao?”
“Chị… chị nói vậy là sao?”
“Lloyd không muốn để chúng ta phải làm mấy việc bẩn tay đó. Nghĩ mà xem, nếu dân chúng biết rằng người thừa kế ngai vàng như em, hay một người nổi tiếng giàu có như chị đây, lại đi tra tấn ma tộc, thì cả vương quốc sẽ nháo nhào lên cho coi.”
“Cái đó… em cũng hiểu. Nhưng…”
“Hơn nữa, bản thân em cũng đâu quen mấy trò đó. Tay em run thấy rõ còn gì, ai mà không nhận ra.”
“...Chị nhận ra rồi à…”
“Tất nhiên. Chị là chị của ai chứ? Quan trọng hơn, nếu dùng được hắn khéo léo, lễ hội chắc chắn sẽ thành công. Lỡ bị lộ thì vẫn có tiếng là ‘thu phục được Tứ Thiên Vương’. Còn nếu có gì bất trắc, chị chỉ cần ‘pạch’ một cái là kết giới khóa chặt ngay. Lloyd tính hết cả rồi.”
“…Đúng là Lloyd rất tinh ý. Việc này nằm trong tính toán của em ấy cũng chẳng có gì lạ. Còn mình… suýt chút nữa lại chà đạp lên ý tốt của Lloyd… thật ngu ngốc quá!”
“Ừ, đầu óc em hơi cứng nhắc, nhưng biết nhận lỗi là điểm tốt đấy.”
2 người họ thì thầm trao đổi, tôi chẳng hiểu đang nói gì cho lắm.
Một lúc sau, cả 2 quay sang nhìn tôi.
“...Được thôi. Nhưng vấn đề là, liệu hắn có ngoan ngoãn nghe lời—”
“Được.”
Lời Albert còn chưa dứt, Zen đã cắt ngang.
“Ta vốn là kẻ bại trận, không có quyền từ chối. Hơn nữa, dù là để hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng cảm thấy có lỗi khi phá hỏng lễ hội của những người trẻ vô can. Nếu chỉ là chuyện đó, ta sẵn sàng hợp tác. Nhưng đừng hiểu lầm, ta tuy thua, nhưng chưa bao giờ khuất phục. Đừng mong ta bán đứng đồng đội!”
Zen trừng mắt nhìn mọi người.
Cả nhóm đưa mắt nhìn nhau.
“...Hình như hắn không tệ như tưởng?”
“Có lẽ thuộc dạng ‘võ nhân’ ghét những thứ cong quẹo, luôn giữ vững niềm tin. Vậy ra ngài Lloyd đã nhìn thấu được điều này từ trước… Quả là cao tay.”
Ren và Sylpha thì thào với nhau, còn tôi thì nghĩ ngược lại, tức là những chuyện ngoài nguyên tắc thì hắn sẽ làm.
Như thế thì lại càng dễ cho mấy thí nghiệm của tôi.
Có khi lát nữa tôi sẽ thử đề nghị riêng vài trò.
◆
“...Hừm, cũng ra dáng đấy, Zen.”
Ở một nơi khác, qua quả cầu ma thuật, Tứ Thiên Vương của ma quân, Shehara khẽ gật đầu.
“Lúc bị bắt dễ dàng như thế, ta còn tưởng ngươi định làm gì… hóa ra là giả vờ nghe lời để tìm cơ hội tiếp cận ‘vật chứa’ đó. Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết cắm đầu đánh, ai ngờ cũng biết tính toán… Hừm hừm…”
Cô mỉm cười… nhưng rồi chợt sững lại.
Bởi vì nhìn thế nào thì Zen cũng thật sự đang nghe lời, chứ chẳng có vẻ gì là đang bày mưu cả.
“…Đúng không đấy, Zen? Ta tin ngươi đấy. Đừng làm ta thất vọng nhé?”
Shehara khẽ siết tay, ánh mắt vẫn dán vào quả cầu như muốn nhắc nhở.
Và rồi, lễ hội học viện bắt đầu.