Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 97

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 114

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5948

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Vol 7 - Chương 185: Nữ Kiếm Sĩ Bạc vs Ma Quân Tứ Thiên Vương

Tiếng kim khí va chạm ken két vang lên, hai thanh kiếm của họ ghì chặt vào nhau.

“Ồ, dù chỉ là một thanh kiếm sắt tầm thường, vậy mà lại chặn được nhát chém chứa ma lực của ta… Quả là một cô gái đáng gờm.”

Sát ý của Ganjit bùng lên dữ dội.

Trong khoảnh khắc ấy, Sylpha mở to mắt, hai thanh kiếm lóe sáng, đan xen thành vô số tia lửa bắn tung quanh họ.

Cảnh tượng ấy chẳng khác gì một cơn bão kiếm, nhanh đến mức mắt thường không sao theo kịp.

“Ren! Shiro! Mau đưa ngài Lloyd và mọi người lui lại! Ngay lập tức!”

“V-vâng ạ!”

“Gâu!”

Nghe lệnh, Ren và Shiro cuống quýt kéo chúng tôi rút lui, rồi ẩn nấp sau một tảng đá lớn gần đó.

Không rời quá xa, bởi nếu khoảng cách quá lớn, Sylpha sẽ khó lòng bảo vệ được, một quyết định sáng suốt.

“N-này, Lloyd! Ma Quân Tứ Thiên Vương mạnh lắm đúng không!? Có nên lao vào giúp!?”

“Không đời nào. Xông vào giữa cơn bão ấy chẳng khác nào tự sát. Với lại, tôi giờ gần như đã mất sạch ma lực.”

Do bị phong ma khí, tôi không thể thi triển được những ma thuật mạnh.

Có lẽ Ganjit cũng vì vậy mới chọn lúc này để ra tay.

“Nghe thì nghe vậy, chứ ngài Lloyd lúc nào cũng trông như đã có tính toán sẵn…”

“Nhớ lúc đi đường, ngài cũng thử gì đó khi không còn ma lực mà?”

Quả thực, cơ hội bị mất toàn bộ ma lực hiếm có, nên tôi đã tranh thủ thử nghiệm:

Nếu cưỡng ép thay đổi tần số ma lực trong cơ thể, tôi vẫn có thể dùng được một phần ma thuật.

Tuy nhiên, sức mạnh và khả năng điều khiển đều giảm sút đáng kể, mà nếu dùng trong tình trạng này, Sylpha chắc chắn sẽ bị vạ lây.

“Vậy nên, để Sylpha lo liệu là phương án khôn ngoan nhất.”

“Ừm… Hy vọng chị ấy ổn…”

Ren lo lắng nhìn về phía chiến trường.

Nhưng theo tôi thấy, tình hình chưa đến nỗi tệ.

Ganjit đang chiếm đoạt cơ thể một người bình thường, nên dù kỹ thuật cao siêu, thể chất vẫn bị giới hạn.

Vũ khí của hắn cũng chỉ là kiếm sắt chứa ma lực, khó mà so được với song ma kiếm của Sylpha.

Thực tế, Sylpha đã bắt đầu áp đảo.

“Nu… Kukuh…! Thiên Ma Nhất Đao Lưu, Trảm Trùng! ”

“Lưu kiếm thuật Langlis, Kính Viên!”

Ganjit tung ra chuỗi đòn đâm thần tốc, nhưng Sylpha đáp trả bằng chính những cú đâm tương tự, nhanh hơn một nhịp, đánh bật tất cả.

Một nhát kiếm xuyên qua làn mưa kiếm ấy, rạch nhẹ lên da hắn, máu lập tức bắn ra.

Kính Viên, chiêu thức lợi dụng khả năng quan sát vượt trội, bắt chước y hệt kỹ thuật của đối thủ nhưng nhanh hơn 0.013 giây, từ đó tạo áp lực vô hình và bẻ gãy ý chí kẻ địch.

“Hừ… Vô ích thôi. Hãy rời khỏi cơ thể người đó đi.”

Sylpha nói vậy vì một lý do:

Duncan, chủ nhân cơ thể, vẫn chưa chết.

Vết thương khi nãy đã làm máu hắn chảy ra, nhưng sinh mệnh vẫn còn.

Nếu ép Ganjit rút ra ngay, Duncan có thể sống sót.

“Sylpha-san…”

Ren siết chặt tay lên ngực, giọng run run.

Cô từng mất đi thủ lĩnh hội sát thủ, Jade, cũng vì bị ma tộc đoạt xác.

Lần này, cô không muốn bi kịch ấy tái diễn.

“Kuhah… Thật nhân từ. Đúng là nếu ta rời khỏi thân xác này và dùng hình dạng thật, sẽ mạnh hơn đôi chút.”

“Vậy thì—”

“Nhưng tất nhiên là ta không ngu mà làm thế. Ở lại trong thân xác này, ta vừa có con tin, vừa khiến kiếm pháp của ngươi chệch đi… Mà nói thật—”

Ganjit cắm mũi kiếm xuống đất. Mặt đất bỗng rung chuyển, méo mó.

“Thiên Ma Nhất Đao Lưu… Ta vẫn chưa tung hết sức đâu!”

Trong cơn địa chấn, hắn biến mất khỏi tầm mắt.

Sylpha vội đảo nhìn quanh, nhưng ngay khoảnh khắc sơ hở ấy, một mũi kiếm sắc lẹm lao tới từ góc chết.

“—!?”

Cố chắn đòn, nhưng mặt đất dưới chân cô lại trồi sụt bất ngờ.

Mất thăng bằng, Sylpha vặn mình né kịp, song vạt áo ở ngực bị xé rách, để lộ một vết cắt nhỏ, máu thấm đỏ.

“Uooooooh! Da của Sylpha-tan! Hơn nữa là ở ngực! Sao có thể…!”

“Đúng là sức mạnh điều khiển đất đai… Đây mới là bản lĩnh thật sự của Ganjjt đấy!”

Ẩn mình trong những đợt đất nhấp nhô như sóng, Ganjit liên tiếp tung đòn từ mọi hướng.

Sylpha gần như không thể phản công.

“Ku… Lưu kiếm thuật Langlis, Phi Yến!”

“Hohoh, phi trảm kích à? Nhưng vô dụng thôi.”

Mặt đất trước mặt cô trồi lên, chặn đứng phi trảm.

Không thể phản kích, lại bị dồn ép liên tục…

Khả năng điều khiển đại địa quả thực là thứ cực kỳ khó chịu trong cận chiến.

“Này… Lloyd… Có phải chị Sylpha đang chậm lại không…?”

Đúng như Ren nói, tốc độ của cô giảm đi rõ rệt bởi hiệu quả tăng cường đã sắp hết.

Võ Thân Thuật, bí pháp của lưu kiếm thuật Langlis, dùng điều khiển hơi thở và khí lưu trong cơ thể để vượt qua giới hạn thể chất.

Nhưng kéo dài quá lâu sẽ tàn phá cơ thể.

Đó cũng là lý do cô muốn Ganjit đầu hàng ngay từ trước.

“Kakakah… Ta đoán đúng, ngươi đang dùng kỹ thuật vượt giới hạn bản thân! Với cái thân xác ấy… Liệu chặn nổi nhát này không?”

Đất dưới chân Ganjit trồi cao lên như một bệ phóng, còn khu vực quanh Sylpha lại trũng xuống như cái chảo khổng lồ.

“Thiên Ma Nhất Đao Lưu, Kếm Ma Nhất Tự!”

Ganjit giơ cao kiếm quá đầu, rồi từ trên cao lao xuống.

Đường kiếm giáng xuống với sức nặng và tốc độ kinh hoàng.

ĐÙNG!

Một tiếng nổ vang dội, cát bụi mịt mù bao trùm cả chiến trường.

“Sylpha-san!”

Ren hét lên trong tiếng nghẹn ngào.

Khi lớp bụi mù tan dần, bóng dáng 2 người dần hiện rõ, Ganjit với thanh kiếm vừa chém xuống, và Sylpha, người đang gồng mình chống đỡ.

“Lưu Võ Thân Thuật Langlis, Nhị bội!”

Trên làn da Sylpha, từng đường gân nổi lên rõ mồn một, đôi mắt đỏ ngầu vì căng sức.

“Nu… n-ngươi… còn giải phóng thêm sức mạnh sao!?”

“Fuh—!”

Cùng tiếng thở mạnh, Sylpha dồn toàn lực vào đôi tay.

Cả thân hình Ganjit cùng thanh kiếm bị đẩy bật lên cao.

“Lưu kiếm thuật Langlis, Nhị Hổ Song Nha!”

Tiếng xé gió vang lên, những nhát chém nhanh đến mức mắt thường không kịp bắt được đã cắt trúng Ganjit.

Hắn kịp phản ứng chặn lại, nhưng vẫn bị hất văng ra xa.

“Nunh!”

Trên không, Ganjit xoay người, khiến mặt đất nổi lên thành một bức tường rồi đáp xuống đó theo phương thẳng đứng.

Hắn định phản kích ngay lập tức nhưng Sylpha đã lướt sát ngay bên sườn.

“Lưu kiếm thuật Langlis, Sư Tử Bào Hao!”

Hai thanh kiếm được vung lên cao, giáng xuống một đòn nặng nề.

“Gugugu…!”

Ganjit bị đánh bật đi, ngay lập tức lại bị chuỗi đòn liên tiếp của Sylpha truy kích.

Hắn cố dựng tường đất đỡ đòn, nhưng Sylpha còn nhanh hơn.

“Phi Yến Song Nhận!”

Đòn chém đôi bay thẳng tới.

“Lang Nha!”

Nhát chém thượng hạ đồng thời, tốc độ như sấm giật.

“Bát Thiên Điểu!”

Hàng loạt cú đâm từ đủ mọi hướng như mưa trút xuống.

“Uoooh!?”

Tiếng kim loại va chạm dồn dập như bão tố.

Sylpha áp đảo hoàn toàn, buộc Ganjit phải liên tục lùi bước.

Đây chính là sức mạnh Võ Thân thuật ở mức nhân đôi, tốc độ và sức mạnh không thể so với trạng thái bình thường.

Dường như Sylpha có thể kết thúc trận chiến ngay… nhưng bất ngờ, cô dừng lại.

“Khụ…”

Sylpha ho khẽ, khóe môi rỉ máu.

Võ Thân thuật vốn đã tiêu hao khủng khiếp, nay lại nhân đôi sức mạnh thì gánh nặng cũng nhân đôi.

Cả cơ thể cô run lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm.

“Xem ra ngươi sắp tới giới hạn rồi.”

Trái lại, vết thương của Ganjit đã lành hẳn, thanh kiếm suýt gãy của hắn cũng được hồi phục.

Ma tộc có khả năng tự chữa trị kinh hoàng, dù chiếm xác con người, khả năng ấy vẫn nguyên vẹn.

“Kiếm kỹ của ngươi quả là tuyệt diệu. Nhưng con người vốn yếu đuối, chẳng thể so với chúng ta,những kẻ có thể tái sinh vô tận chỉ cần còn ma lực. Vậy thế này nhé, nếu ngươi giết thằng nhãi kia và thề trung thành với ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Không tệ chứ?”

Ganjit vừa nhẹ nhàng né những đòn tấn công yếu ớt của Sylpha, vừa tiếp tục dụ dỗ:

“Làm đệ tử ta, kiếm thuật của ngươi sẽ tiến xa hơn nữa. Để đạt tới cảnh giới hiện tại, chắc ngươi phải khổ luyện không ngừng và có thiên phú hiếm có. Vậy thì chết ở đây thật phí hoài. Nào, nắm lấy tay ta, cùng ta bước tới đỉnh cao của kiếm đạo.”

Sylpha liếc qua bàn tay hắn, lạnh lùng đáp:

“…Vừa rồi, ngươi nói chuyện với ta sao?”

Giọng cô quá đỗi ngạc nhiên khiến Ganjit suýt ngã sấp mặt.

“Còn ai ở đây nữa chứ!?”

“Vâng, chẳng có ai cả. Bởi không một kẻ nào phản bội chủ nhân của mình.”

Giọng cô trầm xuống, chứa đầy phẫn nộ.

“Thế nhưng tại sao ngươi lại nói ra những lời đó? À… chắc tại ta chưa đủ tốt, nên mới khiến ngươi nghĩ ta có thể là kẻ phản bội.”

Không khí chợt đông cứng. Ganjit nín thở, còn Ren đứng bên cạnh thì run bần bật.

“…Ta giận. Giận ngươi vì đã nói ra những lời đó. Nhưng còn giận chính bản thân ta hơn, vì đã chiến đấu quá hời hợt, vì lo lắng cho bản thân mà để ngươi có cơ hội nói thế. Ngươi rất mạnh… và từ giờ, ta cũng sẽ chiến đấu hết sức để dâng lên chủ nhân, người mà ta đã thề trung thành suốt đời.”

Sylpha khẽ liếc sang phía tôi.

Dù thân thể rã rời, khí thế của cô vẫn bừng bừng như lửa cháy.

“Kuhah! Nếu đã vậy, thật đáng tiếc… nhưng ngươi chỉ có nước chết!”

Ganjit tung ra một đòn toàn lực.

Nhưng Sylpha vẫn đứng yên, hít sâu… thật sâu.

“Võ Thân thuật, Tam bội!”

Ngay khi cô thở ra, một luồng chấn động dữ dội bùng phát, như thể cả không gian nổ tung.

Từ chút chuyển động hiếm hoi bắt được, tôi đoán đó là Lưu Song Kiếm Thuật Langlis, Thăng Song Long.

Ganjit bị hất văng lên không trung xuyên qua màn bụi đất.

“Ra thế! Trên không thì hắn không thể điều khiển đất đá, sức mạnh của Ganjit coi như bị phong tỏa!”

Đúng như Grimo nói, Ganjit chỉ có thể thao túng địa hình khi tiếp xúc mặt đất.

Một khi bị nhấc lên, hắn chẳng thể dùng chiêu đó nữa.

“Kukah! Nhưng vậy thì sao? Ngươi cũng chỉ là kiếm sĩ bước trên mặt đất! Trên này ngươi có thể làm gì—”

Mắt Ganjit đột nhiên mở to kinh ngạc.

Trước mặt hắn, Sylpha đang chạy trên không lao thẳng tới!

“Lưu Tẩu Hành Thuật Langlis, Không Bộ!”

Trong Lưu kiếm thuật Langlis có nhiều loại tẩu hành thuật, và Không Bộ chính là đỉnh cao.

Bằng cách đặt chân lên trước khi chân kia kịp rơi, cô liên tục “đạp” vào không khí, tạo ra tốc độ phi thường.

Còn tôi… ngay cả Thủy Bộ, cấp thấp hơn nhiều cũng không chạy nổi quá 10m.

Chỉ là Sylpha quá mức dị thường mà thôi.

"Không, chỉ riêng chuyện con người chạy được trên mặt nước đã đủ là quái vật rồi, đằng này còn chạy trên không nữa thì ai mà hiểu nổi!"

Grimo lắc đầu cảm thán.

"Uooooooo! Sylpha-chan chạy trên không! Haa… haa…! Đúng là đẹp tựa tiên nữ giáng trần! Tuyệt vời! Quá tuyệt vời!"

Trái ngược hẳn với ánh mắt chán chường của Grimo, Jihriel thì phấn khích như lên đồng.

Nhưng mà… tăng gấp ba sức mạnh của Võ Thân Thuật rồi còn dùng cả Không Bộ, một kỹ thuật tiêu hao khủng khiếp như thế…

Dù là Sylpha thì cũng không thể duy trì lâu được.

"Hừm! Trong Thiên Ma Nhất Đao Lưu cũng có kỹ thuật phi hành đấy!"

Ganjit thu kiếm vào vỏ, giữ nguyên thế đứng, chờ Sylpha áp sát.

Khoảng cách vừa rút ngắn trong chớp mắt.

"Thiên Ma Nhất Đao Lưu, Nha Chân Trảm!"

Đôi mắt hắn mở to, thanh kiếm lóe sáng như tia chớp.

Nhát chém siêu tốc ấy… lại xuyên qua thân thể Sylpha.

Không, không phải.

Cô đã xoay người theo đúng tốc độ lưỡi kiếm để né.

Cương… rồi chuyển sang Nhu.

Tăng gấp ba Võ Thân Thuật mới cho phép Sylpha thực hiện những động tác như vậy.

Và cô lợi dụng đà xoay người, tung đòn phản công.

"Lưu Song Kiếm Thuật Langlis, Phi Long Thiên Vũ!"

Nhát chém tạo thành luồng gió cuộn xoáy, rồi hóa thành lốc, bốc Ganjit lên cao.

Ngước nhìn lên, chỉ thấy giữa cơn bão kiếm, cơ thể Ganjit bị chém tả tơi.

"G-ghê thật… vừa chém loạn vừa tiếp tục bay lên được cơ đấy…!"

"Có vẻ đã gây thương tổn khá lớn. Nhưng… chẳng phải hắn sẽ hồi phục lại ngay sao!?"

Jihriel lo lắng.

Đúng vậy, muốn hạ hắn phải tiêu diệt bản thể bên trong.

Cho dù bị thương nặng mấy, chỉ cần bản thể chưa bị diệt thì sẽ hồi phục ngay.

Nhưng Sylpha đâu phải người hành động mà không có kế hoạch.

Rốt cuộc cô định làm gì?

Trong lúc tôi còn suy nghĩ, Sylpha đã ở ngay trên đầu Ganjit, chuẩn bị tung đòn kết liễu.

"Lưu Song Kiếm Thuật Langlis, Hạ Phi Điểu, Phiên!"

Hai luồng kiếm quang tựa đôi chim ưng sà xuống, vừa đáp vừa chém xé Ganjit.

Điểm rơi ngay trước mặt chúng tôi.

Ầm!!!

Đất đá tung mù mịt.

Ganjit bị quật xuống đất, thân hình văng lên không trung.

"Gu… nunu… Đòn vừa rồi quả là lợi hại… nhưng chỉ thế thì chưa đủ để giết ta!"

Ganjit gượng gạo phòng thủ, rồi bắt đầu tập trung hồi phục.

Vết thương tuy sâu, nhưng nếu để vậy hắn sẽ sớm lành lại.

Nhưng khoảnh khắc hắn lần đầu lộ sơ hở, một bóng người đã lao tới, Ren.

"Yaaaaaaah!"

Thanh Luyện Độc Đao đâm một nhát, không sâu nhưng trúng ngay Ganjit.

"Hừm… kiếm kỹ vụng về, hình dạng kiếm kỳ quặc… ra là có tẩm độc à? Vậy cô nhóc này mới là con bài tẩy sao? Nhưng ngốc quá! Độc làm gì hại được một trong Ma Quân Tứ Thiên Vương…"

Chưa nói hết, Ganjit khựng lại.

"Nu… munh…!? Gì thế này!? Tay chân tê rần… chóng mặt… tim đập loạn!? Sao… một Tứ Thiên Vương như ta lại…!?"

"Không phải độc. Là thuốc."

Giọng Ren vang lên trong làn bụi mù, cô đang vác Sylpha thương tích đầy mình trên vai.

"Thuốc giết riêng ma nhân ký sinh trong cơ thể con người. Là thứ… mà khi đó tôi đã không thể dùng. "

"Khi đó" nghĩa là lúc thủ lĩnh cũ của Ren, Jade, bị ma tộc chiếm đoạt thân xác.

Vì nỗi bất lực ngày ấy, Ren đã tiếp tục nghiên cứu để tạo ra thứ thuốc chỉ diệt ma nhân mà không hại đến chủ thể con người.

Nhờ Luyện Độc Đao khuếch đại hiệu quả, cuối cùng thuốc đủ sức hạ cả Tứ Thiên Vương.

"Thuốc cái gì!? Rõ ràng là độc! Khó chịu thế này cơ mà!?"

"Đã là thứ giết kẻ hại con người thì đương nhiên là thuốc rồi."

"Thuốc đấy."

"Thuốc thật mà."

Tôi và Sylpha đồng loạt gật gù.

Độc và thuốc vốn chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng, và thứ mang lại lợi ích cho con người thì sao gọi là độc được.

"Không… thể nào…"

Ganjit thều thào trong tuyệt vọng, rồi tan biến khỏi cơ thể Duncan.

Hừm… Võ Thân Thuật tăng sức mạnh gấp bội, cộng với thứ thuốc diệt ma tộc…

Tuyệt vời thật.

Có khi tôi cũng nên thử một lần xem sao.