Hoàn thành xong công việc, chúng tôi trở về học viện.
“…Cái quái gì đây?”
Vừa đặt chân đến, tôi đã thốt ra câu mở màn đầy hoang mang.
Tòa tháp trắng uy nghi thường ngày giờ được trang trí rực rỡ, học viên vốn luôn ăn mặc chỉn chu thì nay chạy nhốn nháo trong những bộ trang phục thoải mái.
Tôi nhớ là chỉ vắng mặt hơn 1 tuần thôi mà… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Ô hô, về rồi đấy à, Lloyd! Cả Sylpha nữa! Cuối cùng cũng chịu mò về hả!”
Người chạy ra đón chúng tôi là Birgit.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục đỏ trắng nổi bật, kiểu chỉ thấy ở hội chợ hay lễ hội, hoàn toàn khác với thường ngày.
“Bọn em mới về, chị Birgit. Mà… đây là chuyện gì thế ạ?”
“Còn gì nữa, chuẩn bị cho lễ hội học viện chứ gì.”
À phải, đến mùa này rồi.
Lễ hội học viện William là sự kiện thường niên nơi học viên trình bày những thành quả nghiên cứu của mình.
Đây là dịp long trọng, trang nghiêm, thu hút giới vương công quý tộc khắp lục địa.
Sách vở viết rất nhiều về nó, và tôi cũng từng đọc qua, tưởng tượng không biết ngoài đời sẽ ra sao.
Nhưng… cảnh trước mắt thì khác hẳn hình dung.
Thay vì trang nghiêm, nó lại giống như một hội chợ nhộn nhịp.
“Fufun~ Mấy năm trước lễ hội tẻ nhạt quá nên lần này chị quyết đổi mới. Không chỉ mời quý tộc, mà cả dân thường cũng được tham gia. Học viên sẽ bán đồ ăn ngon, bày trò giải trí hoành tráng, trưng bày những thứ đẹp mắt… Khách càng đông thì tiền càng nhiều. Tiếng lành đồn xa, năm sau chị lại mở lớn hơn nữa… Ừm ừm, mùi tiền thơm phức rồi đây. Nishishishi~”
Cười gian tà một tiếng, Birgit bỏ đi, rõ ràng đã quên luôn sự hiện diện của chúng tôi.
“Ồ, chào mừng em trở về, Lloyd.”
Từ đám đông, Albert bước ra.
Anh cũng mặc bộ đồ lễ hội sặc sỡ, có vẻ đang hỗ trợ chuẩn bị.
“Anh Albert, tình hình thật là… náo nhiệt.”
“Ừ, chị Birgit lúc nào cũng làm anh bất ngờ với sự nhiệt huyết của chị ấy.”
Anh thở dài, xoa xoa vai, có vẻ đã bị bắt làm không ít việc.
“Nhưng mà… ý tưởng của chị ấy cũng hợp lý. Trước đây, lễ hội chỉ có vài học viên được trình diễn kỹ thuật, còn giờ thì tất cả đều có cơ hội ngang nhau. Quý tộc đến tham quan sẽ chủ động chọn người tài để chiêu mộ kiểu như ‘săn đầu người’ ấy. Với học viên, đây là cơ hội vàng để tự quảng bá. Thế nên ai cũng hăng say chuẩn bị cả.”
Đúng như lời anh nói, học viên nào cũng ánh mắt rực sáng:
Người thì mài giũa kỹ năng, người lo chế đạo cụ, người dàn dựng sân khấu… Birgit thì đi khắp nơi, cổ vũ từng người một.
“Chị ấy đúng là đáng nể. Bởi vậy, anh luôn muốn giúp chị ấy bất cứ khi nào có thể.”
Albert nhìn Birgit với ánh mắt tự hào.
Quả thật, một lễ hội mà tất cả cùng góp sức chắc chắn thú vị hơn là chỉ vài người tỏa sáng.
Nhất là khi học viên ở đây đều có tài nghệ xuất chúng, khách đến chắc chắn cũng có người cực kỳ lợi hại.
Nếu vậy thì càng phải góp phần khuấy động không khí mới được.
“Anh Albert! Có việc gì em giúp được không?”
“Ồ, Lloyd cũng muốn tham gia sao? Tuyệt lắm, cảm ơn em!”
Tất nhiên rồi.
Được tận mắt thấy kỹ thuật tinh hoa của mọi người, tôi cũng học hỏi được không ít, thậm chí có thể ứng dụng vào ma thuật của mình.
◇
Từ đó, những ngày chuẩn bị lễ hội bắt đầu.
Chúng tôi dựng kết giới quanh học viện để ngăn ma thú, tạo môi trường cho học viên toàn tâm tập trung.
Tôi còn điều cả golem tới hỗ trợ lao động, thắp đèn ban đêm, và chữa trị cho những ai kiệt sức.
Nhờ vậy, mọi thứ tiến triển thuận lợi và… ngày mai lễ hội sẽ chính thức khai mạc.
“Vậy là ngày mai rồi ha, nhanh thật.”
“Học viên ai cũng háo hức lắm.”
“Đặc biệt là Connie, quyết tâm lắm đó.”
Grimo và Jihriel vừa nói, tôi vừa gật đầu.
Từ lúc trở về, Connie gần như đóng cửa trong phòng câu lạc bộ.
Tôi từng đề nghị giúp nhưng đều bị từ chối.
Cô bảo muốn tôi chỉ xem thành phẩm, để tạo bất ngờ.
Tôi hiểu cảm giác ấy, nên đành kiềm chế.
“Nhưng hôm nay là ngày cuối rồi.”
Đêm nay tĩnh lặng, không có trăng.
Sau nhiều ngày thức khuya chuẩn bị, chắc học viên đã ngủ say để dưỡng sức.
Còn tôi… vì háo hức nên khó ngủ, đành ra tản bộ.
“Nhưng mà này, Lloyd-sama, thức khuya quá mai dậy không nổi đó nha.”
“Đúng vậy, ngài vốn dậy khó rồi. Mà đãi khách, ngài nên tắt kết giới trước thì hơn.”
“Ừ, cũng phải.”
Hiện tại, quanh học viện có kết giới đánh chặn ma thú, ngăn mọi kẻ ngoài không phận sự.
Nhưng nếu khách quý tới lúc tôi đang ngủ, họ sẽ không vào được… hơn nữa, kết giới này khá mạnh, lỡ ai chạm phải chắc tiêu đời.
“Thôi thì chuyển sang chế độ cảm ứng vậy.”
Tôi búng tay, giải kết giới rồi lập tức dựng lại ở chế độ mới.
Ngay khoảnh khắc ấy… tôi cảm giác có một luồng gió mạnh lướt qua.
Chắc là ảo giác thôi.
◆
“…Fuu… Cuối cùng cũng lọt vào.”
Trong màn đêm, Zen ẩn mình sau một góc tối, thở ra một hơi.
Khi tới được Học viện William, hắn đã vấp phải một kết giới cực mạnh, bị chặn bên ngoài suốt thời gian qua.
Chỉ đến khi kết giới bị giải trong chốc lát, hắn mới nắm thời cơ chui vào.
“Hừm… Kết giới tiêu diệt đối kháng, càng mạnh càng nhanh thì sát thương càng lớn à? Dựng thứ này chắc chắn là để đề phòng ta.”
Là một trong Ma Quân Tứ Thiên Vương, việc phá kết giới vốn không khó với Zen.
Nhưng nếu liều xông vào, sức ép khi phá có thể làm nứt giáp đen, ảnh hưởng đến việc phục sinh Ma Vương.
Vì thế, hắn buộc phải chờ đợi.
“Cái kết giới dai dẳng này… cuối cùng cũng suy yếu. Có lẽ tên nhóc kia cũng đang mệt mỏi. Hừ, đúng là thời cơ trời cho.”
Thực ra, không phải kết giới yếu đi, mà chỉ là chủ nhân thay đổi thiết lập.
Nhưng Zen làm sao biết được điều đó.
Hắn lập tức xem đây là cơ hội ngàn năm có một để tiếp cận “vật chứa” và lao như chớp xuyên qua học viện.
“Fuaa—… buồn ngủ chết mất…”
“!”
Đang phóng vun vút, Zen chợt bắt gặp một người đàn ông trung niên ngáp dài ngáp ngắn, bước lững thững.
Là nhân viên tuần tra an ninh của học viện.
Gã đang ở ngay phía trước, nếu Zen không né, thế nào cũng va phải.
Nhưng Zen chẳng hề giảm tốc.
Và rồi… hắn lướt qua ngay sát vai người đàn ông.
“…?”
Người tuần tra chớp mắt mấy lần, rồi lại uể oải ngáp thêm cái nữa và tiếp tục đi.
Dù khoảng cách chỉ đủ để chạm vào nhau, ông ta vẫn hoàn toàn không hay biết.
Tốc độ của Zen nhanh đến mức không để lại một tiếng động nào.
“Tiếp tục tìm vật chứa thôi.”
Lẩm bẩm như vậy, Zen bắt đầu lướt qua từng phòng, ráo riết tìm kiếm Connie.
Vẫn còn vài người thức, nhưng không một ai nhận ra sự hiện diện của hắn.
Zen, kẻ nhanh nhất trong quân đoàn ma tộc, tốc độ của hắn vốn không phải thứ con người có thể nhận thức.
“…Nhưng mà lục từng phòng thế này cũng tốn công thật. Nếu không bị thứ ma lực ghê gớm của thằng nhóc kia che lấp thì ta đã cảm nhận được rồi…”
Hắn bật tiếng tặc lưỡi.
Ma lực tỏa ra từ Lloyd mạnh đến mức che khuất mọi phản ứng khác, khiến việc cảm ứng trở nên bất khả.
Dù vậy, với tốc độ của mình, hắn có thể rà soát cả học viện trong chưa đầy 5 phút.
1 phút trôi qua.
2 phút trôi qua.
3 phút…
Bất chợt, Bốp!
Một tiếng nổ giòn vang lên, Zen bị hất văng mạnh.
“!? Gì… cái quái gì vừa xảy ra!?”
Hắn lồm cồm bò dậy, trước mắt là… một chiếc giường đang lơ lửng giữa không trung.
“Ta vừa… đâm sầm vào thứ đó sao?”
Chính xác hơn thì, hắn đã đâm vào kết giới do mấy món ma cụ nhỏ xung quanh chiếc giường tạo ra.
“Nhưng… nó xuất hiện từ lúc nào? Tốc độ khiến cả ta cũng không kịp nhận ra, lại còn vững chắc đến mức này… Rốt cuộc là thứ gì…?”
Zen nín thở nhìn chằm chằm.
Ngay lúc đó, bên trong chăn, có gì đó cựa quậy.
“Fuaa—…”
Cùng tiếng ngáp dài là một bóng người ngồi dậy.
Mặc bộ đồ ngủ sọc xanh trắng, đội chiếc mũ ngủ xộc xệch như sắp rơi, tà áo ngủ hờ hững, mắt còn nhòe lệ vì buồn ngủ…
Khung cảnh và khí chất xung quanh vốn căng thẳng bao nhiêu, thì hình ảnh này lại “lạc quẻ” bấy nhiêu.
Người đó chính là Birgit De Saloum, Đệ nhị công chúa của Vương quốc Saloum.