“Lloyd này, cậu giúp tôi tháo cái phong ma khí này ra một chút được không?”
Trên đường từ phòng Noah trở về, Connie bất ngờ lên tiếng gọi tôi.
Ra là cô ấy định tháo rời ra để xem cấu tạo bên trong.
Cũng đúng thôi, dùng một ma cụ mà không hiểu cấu trúc của nó thì cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ cần dùng sai cách là hỏng hóc ngay, tệ hơn thì còn gây ra thảm họa.
Vậy nên với những ma cụ lạ, nguyên tắc cơ bản là phải tháo ra, xem cho rõ từng bộ phận và cách hoạt động của nó.
“Đương nhiên rồi. Cho tôi góp sức với.”
Tôi gật đầu không chút do dự.
Với ma thuật cũng vậy, bất cứ loại thuật thức nào mới học, tôi đều phải tháo rời, phân tích, rồi tái cấu trúc lại theo ý mình.
Vừa để an toàn, vừa để tiện biến tấu.
Mà thành thật mà nói, tôi còn thích cái quá trình mày mò này nhất nữa cơ.
Connie mỉm cười như thể đã đoán trước được câu trả lời.
“Tôi biết là cậu sẽ nói thế mà. Vậy thì đi thôi.”
Chúng tôi đến thẳng phòng của câu lạc bộ Pháp Cụ trong học viện.
Bên trong ngổn ngang nào là dụng cụ, nào là linh kiện, nào là ma cụ các loại nhưng tôi vốn đã quen với cảnh này.
Đặt phong ma khí lên bệ, chúng tôi bắt đầu tháo bỏ lớp vỏ ngoài.
“Ồ… bên trong toàn là thuật thức chưa từng thấy.”
“Cách bố trí mạch cũng rất đặc biệt, thú vị thật.”
Connie quan sát kỹ những mạch kết nối phức tạp đan xen giữa các bộ phận.
Tôi nghĩ tốt nhất là vẽ lại sơ đồ trước khi tháo hẳn ra.
Tôi lấy giấy bút, bắt đầu phác thảo.
“Ô, cậu vẽ đẹp ghê.”
“Không phải đâu, tôi dùng ma thuật bắt chước nét vẽ của anh Albert đấy.”
Phải thú nhận là tôi vẽ tệ lắm.
Đây hoàn toàn là nhờ thuật điều khiển mô phỏng kỹ năng của người khác.
“Rồi, tạm thế này là ổn.”
Tôi gật gù nhìn bản vẽ hoàn chỉnh.
Đúng là tay nghề của Albert trong việc thiết kế và phác họa chẳng chê vào đâu được.
“Cảm ơn nhé, Lloyd. Giờ thì tôi có thể thoải mái tháo tung nó ra rồi.”
Connie đẩy kính, cầm dụng cụ lên và bắt đầu thao tác với tốc độ kinh hoàng.
Cô ấy vốn mang thể chất Ma Túc, không có ma lực, nhưng bù lại lại sở hữu độ khéo léo siêu việt.
“Phù, gần như tháo xong rồi.”
“Tôi cũng vẽ xong rồi đây.”
Chẳng mấy chốc, phong ma khí đã thành một đống linh kiện rời rạc.
Connie vừa ghi chú thêm vào bản vẽ của tôi, còn tôi thì mải mê đọc các thuật thức khảm trên từng bộ phận.
Tôi lấy ra một thuật thức dịch ngôn ngữ ma pháp mà mình đã phát triển từ trước.
Nhờ có nhiều mẫu cổ ngữ từ Ma Thuật Thần Thánh, Ma Thuật Cổ Đại… tôi đã làm được thuật dịch này.
Dù dịch ra đôi chút lủng củng, nhưng suy cho cùng, đây cũng là thứ do con người tạo ra.
Hiểu được ý đồ của người chế tạo là nắm được toàn bộ nguyên lý.
“Hừm… thì ra là cấu trúc kiểu này. Ừ, hợp lý.”
Connie bên cạnh cũng chau mày, có lẽ đang nghĩ cùng điều với tôi:
“Tiếc thật… Dù dùng nguyên vẹn, phong ma khí này cũng khó mà cứu được cả ngôi làng.”
Tôi gật đầu.
Bên trong nó có giới hạn rất mạnh, phạm vi tác dụng tối đa chỉ khoảng 3m.
Nghĩa là chỉ ai ở gần mới hưởng lợi.
“Tôi đoán là để tránh hút cạn ma lực của đất. Trong lịch sử, những vùng mất ma lực thường dễ xảy ra sạt lở, lũ lụt…”
“Ừ, xóa sạch ma lực trên diện rộng cũng nguy hiểm lắm. Ví dụ đang có pháp sư đánh quái gần đó mà đột nhiên mất ma lực, chắc chắn là toi mạng.”
Không chỉ chiến đấu, mà ma thuật còn được dùng trong sinh hoạt, cấp nước, tạo lửa, thậm chí giao thông.
Mà tất cả đó bỗng dưng biến mất thì hậu quả rất khó lường.
“Nếu tháo giới hạn thì có thể xóa ma lực cả làng… nhưng rủi ro thì khó nói.”
“Tôi nghĩ tốt nhất là chế hàng loạt, mỗi nhà một cái.”
Ý tưởng nghe có vẻ hay, nhưng Connie lắc đầu:
“Khó lắm. Có nhiều bộ phận chúng ta chưa hiểu rõ cả cấu tạo lẫn chức năng, nên chưa thể tạo bản sao y nguyên được.”
“Vậy thì chịu thôi.”
Tôi vốn không chuyên về ma cụ, chỉ rành phần thuật thức.
Còn phương án khảm thuật kiểm soát ma lực cho từng dân làng như tôi từng làm với Ren và nhóm trước đây thì loại bỏ.
Làng của Connie có gần nghìn người, mà bắt tất cả chịu hợp tác thì rất phiền, chưa kể phải bảo dưỡng định kỳ, và người già, trẻ em hay bệnh nhân có thể gặp nguy hiểm khi khảm thuật.
Đó còn chưa nói đây là thứ mà “Tổ sư ma thuật” đã liệt vào hàng cấm khí.
Đụng vào sai cách thì… không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng—
“Mạng người thì không thể đem ra cân đo, phải không?”
Mấy hôm trước Connie nhận thư từ làng, từ đó cô ấy càng miệt mài nghiên cứu ma cụ này.
Tôi chưa đọc thư nhưng đoán chắc tình hình không ổn.
“…Ừ. Sức khỏe mẹ tôi yếu đi nhiều rồi. Thời gian không còn nhiều nữa. Đi thôi. Có thể phải vừa đi vừa ứng biến, nhưng không thể chần chừ.”
“Đúng thế!”
Tôi đồng ý ngay.
Mạng người là trên hết.
“Nghe thì hay, nhưng tôi nghi ngờ là Lloyd-sama chỉ muốn thử nghiệm thôi…”
“Dù sao chúng ta cũng không đủ khả năng phán đoán cách làm tối ưu…”
Grimo và Jihriel vẫn lẩm bẩm phía sau, nhưng chuyện của chúng tôi thì rõ ràng:
Phải thử nghiệm, phải kiểm chứng, rồi đến làng tìm cách giải quyết.
Có làm thì mới có kết quả.
◆
Tại một ngôi làng nông thôn, cách thành phố vài cây số, một ông lão đang ngồi nghỉ bên bờ ruộng.
Chẳng ai để ý, vì trông ông chẳng khác gì người dân quê bình thường.
Ông đưa tay lau mồ hôi, khẽ lẩm bẩm:
“Ra là thằng nhóc ấy định rời thành phố cùng với cái khí cụ…”
Không ai biết, “ông lão” ấy chính là Ganjit, một trong Tứ Thiên Vương của Ma Quân, đang cải trang để ẩn mình giữa dân làng, âm thầm theo dõi động tĩnh của Lloyd và đồng bọn.
“Thật không ngờ lại thuận lợi đến thế, chúng mang theo cả Phong Ma Khí. Thứ đó vốn là ma cụ chỉ có tác dụng triệt tiêu ma lực của con người, hoàn toàn vô hiệu với ma tộc chúng ta, vì thế mới bị phong ấn bấy lâu. Nếu ta đi trước, chọn đúng thời cơ, thậm chí có thể tự mình kích hoạt nó. Chỉ cần mất đi ma lực… thì cho dù là thằng nhãi đó cũng…”
Ganjit bật ra tràng cười khẽ, đầy khoái trá.
“Chà chà… Có vẻ như mọi việc còn diễn ra suôn sẻ hơn cả dự tính của ta.”
Nói rồi, hắn như tan chảy vào không khí, biến mất không để lại chút dấu vết.
Không một ai chứng kiến được cảnh tượng ấy.