Sau khi gom hết đống bảo vật vào túi trữ vật, Noah thở phào:
"Vậy là di vật của William đã thu hết về tay rồi nhé."
Trong đống chiến lợi phẩm đó, toàn là cấm thư và cấm khí hiếm thấy, nhiều món đến cả đời tôi cũng chưa từng nghe tên.
Phải công nhận William đúng là làm ăn lớn.
Chúng tôi dự định sẽ mang về kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng tôi thì chẳng kiên nhẫn được, đã lén giở vài cuốn ra xem.
Trong lúc đó, con Thần Long kia vẫn nằm im ngủ.
Thỉnh thoảng tôi thấy nó len lén liếc về phía mình, chắc là do tôi tưởng tượng thôi.
"Thôi nào, rút quân thôi! Đống bảo vật này về rồi kiểm tra cũng đâu có muộn!"
Ai đó giục.
"Rồi, rồi…"
Bị bắt quả tang đang lén đọc, tôi đành bực bội đáp.
Connie, vốn đang cùng tôi lục lọi đống cấm khí, cũng bị kéo trở lại đội.
Nhưng vừa quay người, cô ấy bỗng khựng lại.
"…Lloyd, cậu có nghe thấy gì không?"
"Không, tôi chẳng nghe gì cả."
Grimo và Jihriel cũng lắc đầu.
Connie vẫn nghi hoặc, tiến lại gần bức tường, cúi xuống xem xét.
Chẳng mấy chốc, bức tường rung lên rồi sụp xuống rào rào.
"Hết hồn…"
Connie tròn mắt.
Sau bức tường là một con đường bí ẩn.
"Gì đây? Tự dưng lại lòi ra đường đi à!?"
"Ngay cả chúng tôi cũng chưa từng nghe nói. Không biết dẫn đi đâu nữa."
Noah và Gazelle đều ngạc nhiên.
Dù sao thì đây cũng là hầm ngục mấy trăm năm tuổi, chuyện gì lạ cũng không có gì bất thường.
Đường hầm này lại còn bị chôn kín như muốn giấu giếm… càng đáng ngờ.
"Đương nhiên là chúng ta sẽ đi thử, đúng không?"
Tôi nói.
"Ư… liệu có nguy hiểm không…"
Noah chần chừ, nhưng Gazelle đã vỗ mạnh vào lưng anh ta như để khích lệ.
Biết đâu bên trong còn có bảo vật kinh khủng hơn, nên bỏ qua thì tiếc lắm.
Cả Albert lẫn Sylpha cũng đồng ý, thế là cả nhóm tiếp tục tiến vào.
Con đường ngắn hơn tôi tưởng, chẳng mấy chốc đã đến điểm cuối.
Ở đó không có vàng bạc châu báu, mà là một ngôi miếu phong ấn ma tộc.
Điều khác thường là kích thước của nó so với tảng đá phong ấn một trong Tứ Thiên Vương trước đây, nó phải to gấp mấy lần.
"Phong ấn to thế này… chắc chắn bên trong là thứ cực kỳ nguy hiểm. Để nhốt được nó, phải tiêu tốn lượng ma lực khổng lồ."
Noah ngẩng đầu phân tích.
"Có lẽ tổ tiên chúng ta phong ấn nó ở đây, rồi cố tình giấu tung tích vì biết thế hệ sau không đủ sức quản lý. Nhìn xem, phong ấn này được duy trì gần như vĩnh cửu, ma lực dồn vào khủng khiếp lắm."
Gazelle nói.
Tôi cũng cảm nhận được chút ma lực rò rỉ, nhưng chất lượng của nó… chưa từng gặp bao giờ.
"Nguy to rồi, Lloyd-sama! Bên trong chắc chắn là quái vật kinh khủng!"
Grimo run lẩy bẩy.
"T-tôi… tôi cảm thấy như chỉ đứng đây thôi đã bị tiêu biến mất!"
Jihriel rùng mình.
Có vẻ sinh vật bị phong ấn này khiến những kẻ tồn tại bằng ma lực như họ cực kỳ khó chịu.
"Thôi, nếu nó không gây hại thì mặc kệ đi. Nhiệm vụ xong rồi, về thôi."
Ren nói.
"Phải đó, ở đây lạnh lẽo quá, chịu không nổi."
Birgit hưởng ứng.
Ai nấy đều gật đầu tán thành… trừ Connie.
"Lạ thật…"
Cô ấy đặt tay lên tảng đá phong ấn.
Ngay lập tức, tôi như nghe thấy một nhịp tim vọng ra từ bên trong.
"Cô cảm thấy gì vậy, Connie?"
"Không rõ… nhưng nó mang một cảm giác rất quen thuộc…"
Cô ấy vẫn bị phong ấn này cuốn hút, nhưng mọi người đã quay ra ngoài.
Tôi nghĩ bụng:
“Chắc sau này phải lén quay lại tìm hiểu thôi.”
Khi bước ra, tôi nghe thấy tiếng “rắc” khô khốc vang lên từ phía sau…
◆
Trong một khoảng không tối tăm, ba kẻ chính là Tứ Thiên Vương ma tộc vừa được hồi sinh đang dán mắt vào một khối tinh thể.
Không khí giữa họ đầy vẻ phấn khích.
"Này… có phải đó chính là phong ấn của Ma Vương-sama không!?"
"Không sai đâu. Tôi từng thắc mắc nó ở đâu, không ngờ lại bị giấu ở chỗ đó."
"Hơn nữa, nhờ tiếp xúc với “vật chứa” mà phong ấn đã nứt. Ma lực của Ma Vương-sama đang chảy vào “vật chứa” kia."
Họ càng lúc càng mừng rỡ, nhưng rồi vẻ mặt trở nên nặng nề.
"Nhưng… vết nứt quá nhỏ, lượng ma lực rò ra chẳng đáng là bao. Với tốc độ này, vật chứa sẽ chết trước khi Ma Vương-sama kịp hồi sinh."
"Đúng vậy. Thậm chí có thể Ngài sẽ tái sinh trong trạng thái còn yếu hơn cả chúng ta."
"Nguy to. Phong ấn này lại quá bền, không thể phá hủy. Nếu chúng ta, những kẻ thuộc hạ có thể tiếp xúc trực tiếp với vật chứa thì quá trình thức tỉnh sẽ nhanh hơn, nhưng…"
Ba ánh mắt nặng nề đồng loạt hướng về phía chàng trai đang đứng cạnh Connie, Lloyd.
"…Thằng nhãi này là chướng ngại."
"Phải, nó hạ gục Vilfrey dễ như chơi. Dù cả 3 chúng ta cùng xông vào cũng chưa chắc thắng nổi."
"Hừm…"
Một kẻ trầm ngâm hồi lâu rồi nói.
"Mọi người thấy sao? Hay để việc này cho Ganjit tôi lo liệu?"
Người đàn ông tự xưng Ganjit nói rồi khẽ nháy một bên mắt.