Và thế là… tôi đã quyết định cùng nhóm của Noah tiến vào hầm ngục.
Liếc mắt ra hiệu, tôi thấy 2 người hầu của mình gật đầu đáp lại, Sylpha, cô hầu gái tóc bạc cài thanh trường kiếm bên hông, và Ren, cô hầu gái tóc tím ngắn.
“Nếu ngài Lloyd định tới nơi nguy hiểm, tất nhiên tôi sẽ đi theo.”
“Đã là chinh phục hầm ngục thì tôi chắc chắn sẽ giúp ích được!”
Cả 2 đều là hầu gái riêng của tôi, sở hữu năng lực chiến đấu vượt trội.
“Nghe nói đây là hầm ngục do tổ sư ma thuật William tạo ra hả? Nghe thú vị ghê. Chắc bên trong có khối báu vật giá trị lắm đây. Thế thì cho chị theo với nhé.”
Người vừa nói là Birgit, đệ nhị công chúa của vương quốc Saloum, mái tóc vàng óng mượt như tơ, nhưng nụ cười lại chẳng ăn nhập với vẻ ngoài kiều diễm chút nào… vì nó đầy tính toán và mùi tiền.
Đứng phía sau cô, thở dài chán nản, là Albert, đệ nhị hoàng tử, đẹp trai như tượng tạc.
“Ma cụ bị cấm… nghe kích thích quá! Nhưng… tôi mà đi cùng thì có được không?”
Người lên tiếng là Connie, tên thật là Cornelia, mái tóc xanh mềm mại khẽ rung theo từng cử động, ánh mắt sáng long lanh sau cặp kính.
Dù bẩm sinh không có ma lực, cô lại khéo tay và am hiểu thuật thức, đặc biệt xuất sắc trong chế tạo ma cụ.
“Được chứ! Con gái đeo kính thì làm sao là người xấu được. Cứ tự nhiên mà đi cùng.”
“Chị Birgit, tại sao chị lại tự nhiên nắm quyền điều phối thế này…? Thôi, cũng chẳng sao.”
Albert thở dài khi thấy Birgit xoa đầu Connie một cách hơi thô bạo.
Chuyện là thế này, tôi vốn định âm thầm đi hầm ngục, nên về ký túc chuẩn bị.
Ai dè trong lúc đó lại lỡ miệng nói với Ren, thế là Sylpha không biết nghe từ đâu liền nhập hội.
Birgit thì ngửi thấy “mùi tiền” nên bám theo, còn Albert buộc phải đi giám sát để tránh tôi gây chuyện.
Cuối cùng, Connie vì có việc đến tìm Birgit nên cũng bị lôi theo.
Có vẻ giữa những người đeo kính tồn tại một sự đồng cảm nào đó… dù Birgit chỉ đeo kính giả để cải trang.
“Về sức chiến đấu thì cứ yên tâm. Ở đây toàn cao thủ cả. À mà chị thì… như em thấy, chỉ là thiếu nữ yếu đuối thôi. Cứ xem chị như nhà tài trợ là được.”
Nhìn kỹ, quần áo ai nấy cũng được thêu dệt đầy thuật thức.
Số tiền bỏ ra cho đống này chắc không nhỏ.
Quả là Birgit.
“…Xin lỗi nhé, Noah, Gazelle.”
“Không sao đâu. Chúng tôi cũng nợ Lloyd nhiều lắm mà.”
“Tất nhiên, chuyện về Lloyd tôi sẽ giữ kín, cứ yên tâm.”
Nhờ sự nhanh trí của Jihriel, mọi người đều tin tôi là “thiên sứ” và giấu kín thực lực thật sự của tôi.
“Giúp tôi thế này… cảm ơn nhiều.”
“Hê, để đó cho tôi.”
“Vậy, chúng ta đi thôi chứ?”
Noah và Gazelle cùng giơ ngón cái, dẫn chúng tôi tới một ngọn núi đá, cách đây chừng 1 giờ bay bằng “Phi Tường”.
Noah đứng trước vách đá, lẩm nhẩm thần chú.
Mặt đất rung lên, vách đá sụp xuống để lộ một lối vào dẫn xuống cầu thang.
“Đây chính là hầm ngục do tổ tiên William phong ấn. Bên trong rất nguy hiểm, xin đừng rời quá xa chúng tôi.”
“Trong này đầy quái vật và bẫy chết người. Ai không phải huyết tộc mà lạc vào thì xác định toi đời. Tuyệt đối không được tách nhóm.”
Ồ?
Nghe là đã thấy hứng thú!
Hẳn là trong đây có các ma cụ hoặc sinh vật nhân tạo được tạo để nhận diện huyết thống.
Vậy mà sau ngần ấy năm vẫn hoạt động tốt, thật đáng ngạc nhiên.
“Bình thường, thuật thức càng phức tạp càng dễ bị hao mòn theo thời gian. Vậy mà mấy trăm năm trôi qua, chúng vẫn nguyên vẹn… đúng là bền bỉ đến khó tin.”
Chắc chắn tôi phải tận mắt xem qua mới được… nhưng có nhiều người ở đây quá.
Thôi, cứ lo việc chính, thu hồi cấm thuật và ma cụ bị cấm rồi sau sẽ nhờ Noah và Gazelle dẫn đi một vòng riêng.
◇
Chúng tôi theo Noah và Gazelle tiến sâu vào hầm ngục.
Trên đường, thỉnh thoảng gặp quái vật, nhưng tôi để mọi người xử lý vì… chúng không mạnh lắm, và tôi thì bận phân tích các loại bẫy hơn.
“Haa… haa… S-wao lắm quái mạnh thế này?! Không phải bọn chúng sẽ tránh bọn tôi nếu có các người đi cùng à?!”
“Có lẽ qua nhiều thế kỷ, hầm ngục đã tự sinh thêm quái vật. Bị bỏ hoang quá lâu nên giờ chúng mới hoành hành như vậy. Nghĩ lại thì có các vị Saloum đi cùng quả là may mắn.”
Nghe Noah nói, Sylpha gật đầu.
Cô sử dụng kiếm thuật Langlis, Ren thì dùng độc ma lực, Albert thi triển ma thuật, Connie hỗ trợ bằng ma cụ, tất cả đều được Birgit bơm tiền để tăng uy lực.
“Lloyd-sama! Coi chừng quái bên kia!”
“Hyaaah!!”
Một con quái lao thẳng vào Connie, nhưng bị tôi dựng kết giới chặn lại.
Sylpha lập tức chém nát nó.
“C-cảm ơn, Lloyd…”
“Không có gì đâu.”
Cứ như vậy, những đòn đánh lọt tới chỗ chúng tôi đều bị tôi chặn đứng.
Tất nhiên là tôi đã kiềm chế sức mạnh chứ nếu dựng kết giới thật thì chúng tan thành tro ngay.
“Không đùa đâu, ở đây toàn quái cấp ma giới cả đấy.”
“Người bình thường thì kết giới bị phá nát ngay lập tức rồi.”
Grimo và Jihriel lắc đầu, nhưng tôi nghĩ chắc không đến mức đó… mọi người đâu có vẻ gì bất ngờ lắm… chắc vậy.
Dù sao, với Noan, Gazelle, và cả nhóm Sylpha ở đây, tôi cũng chẳng cần ra tay nhiều.
“Hừm… xem ra đây là tận cùng hầm ngục rồi.”
Sylpha lau máu trên kiếm, ngẩng nhìn cánh cửa lớn phía trước, rõ ràng đây là phòng của Boss cuối.
“Bên trong đúng là có Boss, nhưng yên tâm. Tổ tiên chúng tôi đã thuần phục nó, nó sẽ không tấn công đâu.”
“Thế thì mở cửa nhé.”
Gazelle đẩy cửa.
Cánh cửa khổng lồ từ từ hé ra, để lộ một căn phòng chất đầy rương báu.
Trong đó có vô số sách ma thuật mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Ồ! Kia chính là di sản của William sao!”
Tôi lập tức lao về phía trước, không kìm được mà mở ngay một rương báu vật.
Bên trong là vô số ma thư, ánh sáng phản chiếu khiến chúng trông như đang tỏa ra hào quang rực rỡ.
“Ngài Lloyd, đừng có hứng quá mà chạy băng băng thế chứ. Chẳng phải vừa rồi ngài được nhắc là không nên rời xa Noah và mọi người à?”
“Đúng vậy! Lỡ đánh thức con boss trấn giữ nơi này thì nguy to đấy!”
À phải, hình như họ có nói thế thật… chỉ là tôi vừa thấy những cuốn sách hiếm kia nên phấn khích quá mà quên mất.
Nghe họ nhắc, tôi mới chịu để ý kỹ hơn và đúng là có một con rồng khổng lồ toàn thân vàng rực đang nằm bất động, che chở kho báu như một bức tường sống.
Vừa nãy nó chẳng lọt nổi vào tầm mắt tôi.
“Đây là Thần Long đấy. Kẻ đứng đầu loài rồng, thông minh tuyệt đỉnh và sở hữu sức mạnh chiến đấu khủng khiếp.”
“Nói cách khác, là ‘thần’ của rồng. Vậy mà William Bordeaux năm xưa lại có thể biến cả một sinh vật thế này thành sử ma của mình…”
Thần Long… đó chẳng phải là giống rồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết hay sao?
Thật hiếm có dịp được tận mắt chứng kiến.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi, con rồng vàng chậm rãi nâng đầu, đôi mắt nặng nề hé mở—
“!!!!”
Nó trố mắt kinh ngạc nhìn tôi trong chớp mắt, rồi lập tức nhắm tịt lại, quay đầu sang một bên.
… Giả vờ ngủ?
Nghe tiếng thở thì có chút gượng gạo.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“C-Con này… nó đang giả vờ ngủ! Rõ ràng cảm nhận được có kẻ lạ xâm nhập, nhưng sợ ngài Lloyd quá nên làm bộ như không biết gì!”
“Hẳn là chỉ trong khoảnh khắc nó đã hiểu rõ khoảng cách sức mạnh giữa hai bên. Cũng có thể xem là khôn ngoan đấy…”
Tiếng Grimo và Jihriel vang bên tai, còn Thần Long thì mồ hôi chảy ròng ròng.
Tôi cũng chẳng rõ lắm, nhưng xem ra nó không có ý định giao chiến.
Đúng là một dịp tốt để thử xem Thần Long cứng cáp tới đâu, nhưng… đánh thức kẻ đang run rẩy thế này thì tội nghiệp quá.
Hơn nữa mọi người vẫn còn ở đây.
Dù gì tôi cũng sẽ còn quay lại nơi này vài lần nữa.
Lần tới mà gặp nó tỉnh táo, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.