Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

290 6683

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

502 1599

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

399 6623

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

35 286

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

173 2529

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

136 2578

Vol 7 - Chương 179: Giờ đây, tôi đang tận hưởng những ngày tháng học viện một cách trọn vẹn

Tôi là Lloyd De Saloum, Đệ thất hoàng tử của Vương quốc Saloum.

Một cậu nhóc 10 tuổi mê ma thuật hơn cả cơm ăn nước uống.

Ở kiếp trước, tôi chỉ là một pháp sư nghèo rớt mồng tơi, học ở một học viện ma thuật hạng xoàng.

Chẳng may lọt vào mắt xanh của một tên quý tộc rảnh rỗi, hắn kéo tôi vào “trận quyết đấu” thực chất là một màn xử tử trá hình.

Ngờ đâu, lần đầu tiên được tận mắt thấy thượng cấp ma thuật, tôi mải đứng nhìn mà quên cả phòng thủ… và thế là toi đời.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã thành cậu bé này.

Vì chẳng dính dáng gì đến quyền kế vị, tôi thoải mái sống cuộc đời “nghiên cứu ma thuật tự do” trong thân phận hoàng tử.

Cơ mà, hiện tại tôi lại đang theo học khoa Ma thuật tại học viện do William Bordeaux, Tổ sư ma thuật sáng lập.

Ở đây, tôi kết bạn với 2 hậu duệ của ông là Noah và Gazelle.

3 chúng tôi từng đối đầu và đánh bại Vilfrey, một trong Tứ thiên vương của Ma quân từng bị phong ấn sau đại chiến Nhân Ma.

Giờ đây, theo lời nhờ vả của 2 người, tôi đang cùng họ “dọn dẹp” những ma tộc bị phong ấn khác.

“Vậy… bắt đầu nhé, Lloyd.”

Tôi gật đầu trước lời Noah.

Gazelle đưa tay chạm vào tảng đá lớn trước mặt.

Ngay lập tức, vô số phù văn sáng lên rồi biến mất liên tục trên bề mặt đá.

Một lát sau, “rắc”, một vết nứt xuất hiện.

Tảng đá vỡ ra, từ bên trong tuôn ra một luồng khói đen đặc, chậm rãi kết thành hình người.

“Kukuku… Không ngờ lại có ngày phong ấn của ta bị phá. Là do các ngươi tái phong ấn thất bại… hay là loài người suy yếu đến mức này? Không rõ nguyên nhân, nhưng một khi đã được thả ra, ta sẽ tha hồ tàn sát! Trước hết, phải ‘cảm ơn’ các ngươi đã giải thoát cho ta. Bổn tọa Nedelvein, Ma hầu quý tộc thứ ba sẽ đích thân đưa các ngươi lên giàn tế máu—”

“Hôi Ma Thần Nha.”

Mũi tên ma lực pha trộn giữa trắng và đen tôi bắn ra xoáy tít, xuyên thẳng qua con ma tộc trước mặt.

“GUAAAAAH!… K–không thể nào!? Ma hầu quý tộc thứ ba như ta lại bị… một thằng nhóc loài người tiêu diệt ư!?”

Nedel-gì-đó gào thét thảm thiết rồi tan biến.

Tôi ngáp một cái, lơ đễnh nhìn đám ma lực đang tản mát.

“Tam trọng niệm chú: phong ấn, thần thánh và cổ đại… Quả là uy lực khủng khiếp thật. Đến ma hầu quý tộc mà cũng bị hạ gục chỉ với một đòn.”

Người lên tiếng là Grimo, ma nhân và cũng là sử ma của tôi.

Thường trú ngụ trong lòng bàn tay, nhưng thỉnh thoảng cũng hiện ra ngoài với hình dáng một con dê.

“Nhưng có vẻ ngài cũng mệt rồi, Lloyd-sama. Dạo gần đây ngày nào cũng tiêu diệt ma tộc bị phong ấn, không mệt mới lạ… Xin ngài hãy giữ gìn sức khỏe.”

Đó là Jihriel, thiên sứ và cũng là sử ma của tôi, bình thường trú trong lòng bàn tay và khi xuất hiện thì mang hình chim.

Tôi đáp lại sự lo lắng ấy bằng… một cái ngáp.

“Không mệt đâu, chỉ… chán thôi.”

Ban đầu còn thấy hứng thú vì được đấu với ma tộc quý hiếm, nhưng sau vụ Vilfrey thì gần như chẳng còn gì để thử nghiệm nữa.

Thêm vào đó, “Hôi Ma Thần Nha” quá bá đạo, làm mọi trận chiến trở nên vô vị.

Thực ra, tôi nhận lời đi thanh tẩy ma tộc bị phong ấn là vì lời nhờ vả của Noah và Gazelle.

Phong ấn bọn chúng đòi hỏi “ma thuật huyết thống” truyền đời của nhà Bordeaux, nhưng ma thuật này lại rút ngắn tuổi thọ người thi triển.

Mất 2 người giỏi như họ sẽ khiến nghiên cứu phong ấn đình trệ, hơn nữa họ cũng cho tôi mượn kha khá sách quý… nên dù phiền, tôi vẫn giúp.

“Toàn vì lợi ích riêng thôi…”

“Rất… đúng kiểu Lloyd-sama.”

Grimo và Jihriel tặc lưỡi, nhưng này, tôi làm việc thì phải có thù lao chứ!

Tôi đã chỉnh lại thuật phong ấn để bỏ những ràng buộc nặng nề như “hao mòn tuổi thọ”, nhưng bù lại, cấu trúc trận pháp phức tạp hơn và thời gian niệm chú cũng dài thêm chút.

Noah và Gazelle thử… và chốt một loạt nhận xét kiểu:

“Con người không làm nổi”, “Hoàn toàn bất khả thi”, “Dù cả đời luyện cũng không được”, “Như vừa giải ba câu đố quỷ quái cùng lúc vừa đi thăng bằng bằng một chân trên dây dài 1km”…

Thế là cuối cùng, tôi vẫn phải tự làm.

“Không phải ai cũng mạnh như Lloyd-sama đâu ạ.”

“Ngài là ngoại lệ của mọi ngoại lệ.”

Nói tôi là quái vật thì có hơi thô, nhưng thôi, cũng đúng phần nào.

Dù còn non, nhưng cả Noah lẫn Gazelle đều có tố chất và chịu khó học hỏi.

Rồi sớm muộn gì họ cũng tự diệt được ma tộc.

Ra khỏi điện phong ấn, tôi vươn vai dưới trời xanh:

“Hôm nay chắc đến đây thôi.”

“Ừ… mà mấy con nguy hiểm thật sự cũng chỉ còn vậy. Còn lại thì hoặc thời gian tái phong ấn vẫn dài, hoặc chỉ là mấy ma tộc hạng dưới.”

“Đúng thế, 2 chúng tôi hợp sức vẫn dư sức xử lý. Nếu có sơ suất khi phong ấn thì đánh luôn, khỏi lo. Chứ dựa mãi vào Lloyd thì cũng ngại với tổ tiên lắm.”

2 người họ nhìn nhau cười khổ.

Thấy chưa, tôi đã nói là họ có chí tiến thủ mà.

Nhưng rồi cả 2 chợt nghiêm mặt:

“…Hơn nữa, vì các Tứ thiên vương còn lại đã thoát, chúng ta nên ưu tiên nâng cao thực lực. Nếu bị tấn công cùng lúc bởi nhiều tên, ngay cả Lloyd cũng khó mà chống đỡ nổi.”

Sau khi hạ Vilfrey, họ đã đi kiểm tra điện phong ấn của các Tứ thiên vương khác.

Kết quả: nhiều nơi bị phá hủy, trống rỗng, có lẽ Vilfrey đã giải thoát đồng bọn.

Một vài ma tộc mạnh khác cũng được thả.

Nếu bọn chúng hội đồng tôi thì… đúng là rắc rối to.

“…Ừ, một mình tôi mà phải đối đầu cả đám thì thiệt hại xung quanh chắc khủng khiếp lắm.”

Nếu có kết giới cô lập như lần trước thì còn được, chứ không thì đất nước dính đòn chắc tiêu.

Tuy vậy, Grimo và Jihriel vẫn nói thẳng:

“Nhưng các ngươi mà đánh với Tứ thiên vương thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.”

“Đúng vậy, chưa nói giúp được Lloyd, e rằng còn thành gánh nặng.”

Nói hơi phũ, nhưng là thật.

Thực lực 2 người họ cao lắm cũng ngang ngửa Grimo hoặc Jihriel.

Noah và Gazelle đáp:

“Chúng tôi cũng đã tính cả rồi. Tổ sư William từng dự liệu trường hợp phong ấn ma tộc mạnh thất bại và chuẩn bị ‘phương án dự phòng’. Nếu phong ấn bị phá, một hầm ngục sâu dưới lòng đất sẽ mở ra. Ở tận cùng là những cấm thuật, cấm cụ, di vật mà ngay cả Tổ sư cũng cho là quá nguy hiểm nên đã phong ấn. Dùng chúng, chúng tôi sẽ mạnh lên đáng kể.”

Nghe đến đây, tai tôi lập tức dựng lên.

Cấm thuật của William sao?

Thứ hay ho thế này mà giờ mới nói ra à?

Tất nhiên, câu tiếp theo của tôi thì đã rõ rồi.

“Được! Vậy thì mau đi xem thử chỗ đó thôi!”

“Ể… lại nữa à…”

Tôi giơ nắm tay hăng hái lên trời, còn 2 người kia thì chỉ biết nhìn tôi với vẻ mặt kiểu như “sao trên đời lại có người vô lý thế này”…