“Chà chà, may mà kịp giờ.”
Tôi vừa sử dụng ma thuật phong ấn do mình tự mày mò học được để tiêu diệt Cerberus, vừa tiện tay xé toạc không gian, tạo nên một lỗ hổng khổng lồ.
Vừa ló đầu ra khỏi đó, tôi đã bắt gặp một gã đàn ông tóc đỏ đang đứng bên kia, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chính là hắn! Người đã nói chuyện với Grimo! Dòng chảy ma lực kinh khủng này không thể nhầm được!”
“Kẻ đã ép Grimo đây sao…”
Giọng điệu đầy nghiêm trọng của Jihriel không phải không có lý, quả thật lượng ma lực phát ra từ hắn cực kỳ khủng khiếp.
“Lloyd! Cậu làm cách nào vào được đây vậy!?”
“Khoan đã, sao cậu lại dùng được ma thuật phong ấn!? Đó là thứ chỉ tụi tôi mới dùng được mà!”
Noah và Gazelle rõ ràng vừa có một trận chiến căng thẳng với tên tóc đỏ cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Chết thật… quên mất là ma thuật phong ấn vốn được bảo vệ bằng kết giới nghiêm ngặt.
Việc tôi dùng nó ra sẽ khiến họ nghi ngờ.
Nhưng giờ thì giải thích cũng phiền phức...
“Im lặng nào, hỡi loài người!”
Khi tôi còn đang nghĩ cách ứng phó, thì Jihriel giờ đã mang theo hào quang chói rực liền bay ra từ tay tôi và lớn tiếng tuyên bố:
“Ta là thiên sứ từ cõi trời. Ta đến để hỗ trợ chủ nhân của mình, ngài Lloyd trong cuộc chiến với ma tộc. Ngài ấy dùng được ma thuật phong ấn là vì có sự ban phước của thiên giới!”
2 người kia liếc nhau.
“Giờ nghĩ lại… có truyền thuyết nói rằng khi ma tộc trỗi dậy, thiên sứ từ thiên giới sẽ giáng lâm…”
“Ừm, nếu vậy thì việc cậu ấy dùng được ma thuật phong ấn cũng hợp lý thôi.”
Thấy cả 2 đã xuôi xuôi, Jihriel liền tiếp lời:
“Nhưng sự hiện diện của các ngươi lúc này chỉ cản trở chủ nhân của ta. Mau rút lui đi!”
Dứt lời, dưới chân 2 người họ bỗng xuất hiện hố đen.
“Uwaaah! Bị đuổi ra ngoài thật à!?”
“Guoooh! Dù sao thì cố lên nhé Lloyd!!”
Sau khi hút 2 người ra khỏi chiến trường, lỗ hổng cũng lập tức khép lại.
“...Phù, giờ thì dễ đánh hơn rồi nhỉ?”
“Làm tốt lắm, Jihriel.”
Nhờ vậy tôi đỡ phải giải thích dài dòng.
Quả là lúc này danh nghĩa "thiên sứ" phát huy tác dụng tuyệt vời.
“Cơ mà Lloyd-sama nghĩ sao? Trực tiếp nhìn hắn, ngài thấy thế nào?”
“Ừ, đúng như ngươi nói, lượng ma lực hắn sở hữu vượt xa ta.”
Tất nhiên, lượng ma lực còn phụ thuộc vào thể trạng, khả năng che giấu, và nhiều yếu tố khác.
Nhưng từ cách hắn hành xử thì tôi đoán ít nhất hắn mạnh gấp đôi tôi.
“Chà chà... Nếu vậy thì rắc rối thật. Với pháp sư, chênh lệch về lượng ma lực đồng nghĩa với chênh lệch chiến lực. Hơn nữa đối thủ lại là ma tộc… Có khi nào nên rút lui thì hơn không?”
“Còn lâu! Đừng hòng thoát!”
Một giọng nói xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi từ sau lưng.
Tôi quay lại thì thấy nắm đấm của hắn đã áp sát.
Đòn này mạnh thật… lớp kết giới phòng thủ thường trực của tôi không đỡ nổi.
Ngay lập tức tôi tập trung nén ma lực, gia cố kết giới ở đúng điểm va chạm.
Gừ…!
Một âm thanh răng rắc vang lên, nhưng tôi vẫn kịp ngăn được cú đấm, chỉ cách mặt vài milimet.
“Heh, chặn được đòn tấn công của ta à? Quả không hổ danh kẻ điều khiển Grimo.”
“Ngươi là kẻ đã dụ dỗ Grimo sao?”
“Phụt!”
Gã phá lên cười và nhếch mép nói:
“Dụ dỗ gì chứ, ta mới là chủ nhân thật sự của thằng Grimo đó. Nó vốn dĩ thuộc về phe ta từ đầu. …À mà gọi người ta là ‘ngươi’ có hơi bất lịch sự nhỉ?”
“Vì ta đâu biết tên ngươi.”
“Kukuh, ngươi đúng là thú vị thật đấy. Vậy thì nhớ lấy, coi như quà tiễn biệt xuống địa ngục. Ta là Vilfrey, một trong Tứ Thiên Vương của Ma Quân!”
Dứt lời, Vilfrey tung 1 cú đá thẳng vào tôi.
Lớp kết giới bắt đầu nứt toác từng chút, cuối cùng tôi bị hất văng ra sau như tên bắn.
Cơ thể đập mạnh xuống đất, bụi bay mịt mù.
“Lloyd-samaaaa!!”
Jihriel thét lên trong tuyệt vọng.
Nhưng tôi kịp dựng kết giới lần 2 nên vẫn ổn.
Dù vậy, cánh tay chắn đòn vẫn tê rần.
Đòn đá ấy xuyên cả lớp chắn… ghê thật.
“Chỉ một cú đá mà uy lực kinh hoàng như vậy… Đây là sức mạnh của Tứ Thiên Vương sao…!”
“Ngươi biết rõ thế à, Jihriel?”
“Vâng. Ngài có nhớ cuộc Đại Tiến Công của Ma Quân hàng trăm năm trước không?”
“Tất nhiên.”
Đó là sự kiện lịch sử lớn, quân đoàn ma giới từng tấn công lục địa.
Loài người khi ấy bất lực trước ma nhân, ma tộc, những sinh vật có sức mạnh hủy diệt.
Nhưng rồi, Tổ Sư Ma Thuật William Bordeaux đã đứng lên.
Ông tiêu diệt vô số ma tộc, truyền dạy ma thuật cho các nhân tài khác.
Nhờ ông, loài người mới có cơ hội phản kháng và đó chính là tiền thân của Học viện William.
Cuộc chiến kéo dài 15 năm, liên lụy cả thiên giới.
Cuối cùng, nhiều ma tộc bị phong ấn, và cuộc tiến công cũng chấm dứt.
“Tứ Thiên Vương là chiến lực mạnh nhất của Ma Quân. Ngay cả William cũng từng gặp khó khăn trước họ. Để đánh bại được bọn chúng, nhân loại đã phải hy sinh vô số…”
“Ngươi đúng là thiên sứ thật đấy, rành lịch sử ghê. Ngươi có mặt ở đó luôn chắc?”
Phía bên kia lớp bụi, Vilfrey nhe răng cười, nhìn chúng tôi từ trên cao.
“Nhưng công nhận, ngươi cũng đáng gờm đấy nhóc. Ăn đòn thế mà không hề trầy xước, lại còn thảnh thơi nói chuyện như không có gì. Bảo sao cái thằng Grimo cứ quỳ mọp dưới chân ngươi.”
“Ngươi nhắc đến Grimo bằng giọng đó à? Làm chủ nhân mà coi thường thuộc hạ như vậy sao?”
Tôi vô thức gằn giọng.
Vilfrey chỉ cười:
“Ơ, nhìn mặt ngươi kia kìa. Giận rồi à? Lo cho nó thật đấy hả?”
“Nếu vậy thì sao?”
“Vậy mà vẫn lơ là xung quanh, chậc chậc.”
Hắn cười khẩy rồi liếc mắt sang bên.
Tôi cũng quay theo và nhìn thấy một khối đen sì đang nằm bất động.
Là Grimo, con dê đen khổng lồ toàn thân thương tích chồng chất.
“Grimo!”
Tôi vội chạy lại, ôm lấy nó.
Cơ thể hắn rách nát, máu me bê bết, hẳn là đã chịu tra tấn khủng khiếp.
“Ư…”
“Này, tỉnh lại đi Grimo!”
Hắn còn thở, ít nhất là chưa chết.
Nhưng ý thức thì đã lơ mơ, gần như không còn tỉnh táo.
“Thật là tàn nhẫn… Dù có phản bội đi chăng nữa, đối xử đến mức này thì quá đáng lắm!”
“Kuhahah, sai rồi đấy, thiên sứ à. Trừng phạt xong từ lâu rồi. Ta đã xé xác nó hàng chục lần, rồi hồi sinh, rồi lại xé tiếp… cứ thế lặp đi lặp lại đến khi nào nó hối lỗi tận đáy lòng thì thôi.”
“Vậy thì tại sao hắn vẫn còn thảm hại thế này!?”
“Thì để giải khuây thôi. Ta chỉ đang chơi trò ‘né đòn của ta được bao lâu’ thôi. Trò chơi vui vẻ thế mà, phải không? Ấy vậy mà mới ngay đòn đầu tiên mà cũng chỉ sượt qua chút xíu, nó đã thành ra thế kia. Yếu đến mức chán chẳng buồn chơi nữa.”
Cơ thể Grimo lúc này chẳng khác gì một đống giẻ rách:
Đầy những vết cắt, vết cháy sém, thịt da bị xé toạc…
Một hình hài tan hoang chẳng còn nguyên vẹn.
Chỉ một đòn nhẹ mà ra nông nỗi này ư?
Không thể nào.
Chắc chắn hắn ta đã hành hạ Grimo liên tục, không chút nương tay.
“Nếu muốn thì ta cũng cho ngươi chơi cùng đấy. Dù gì cũng là chủ nhân của một thằng thuộc hạ như nó. Coi như bạn cùng chí hướng, cho mượn chơi một tí…”
Chưa để hắn nói hết câu, tôi đã xoay người, giương cung ánh sáng và bắn ra một mũi tên rực rỡ.
Thế nhưng, Vilfrey chỉ đưa tay ra chụp lấy, ngăn lại dễ dàng.
“Kukuh, tức điên rồi à? Quý cái thằng Grimo đến mức ấy sao? Vậy thì ta cho ngươi một cơ hội chọn lựa… Ngươi hoặc thằng thiên sứ kia, ai tình nguyện làm thuộc hạ cho ta thì ta sẽ tha cho nó.”
“L-Lloyd-sama…?”
Jihriel nhìn tôi đầy bất an, đôi mắt run rẩy.
Vilfrey thì nở nụ cười bỉ ổi, mãn nguyện… nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi.
“…Hử?”
Mũi tên ánh sáng mà hắn tưởng đã khống chế, bỗng toả sáng rực rỡ và phình to ra.
Tôi không dừng lại mà vẫn liên tục truyền ma lực vào đó.
Vilfrey buộc phải gồng người, lùi lại nửa bước để chịu lực.
“U… Guooh…!?”
Hắn cố dùng cả hai tay để chặn, nhưng đã quá muộn.
Mũi tên ánh sáng, sau khi tích tụ ma lực đến cực hạn, lập tức phát nổ.
ẦMMMMMMM!!
Một vụ nổ khổng lồ rung chuyển cả không gian, kèm theo ánh sáng chói loà bao phủ lấy Vilfrey.
“Oooh! Một mũi tên khổng lồ phát nổ thành hàng trăm mũi tên nhỏ!? Thế này thì hắn tránh làm sao nổi!”
Tôi đã cải tiến thuật phong ấn vốn có phạm vi nhỏ hẹp.
Bằng cách thiết lập ma thuật đặc biệt ở đầu mũi tên, khi nó phát nổ, sẽ bắn ra nhiều mũi tên con, đồng thời làm tan chảy không gian xung quanh khiến kẻ địch không thể di chuyển.
Không gian quanh Vilfrey bị bóp méo, như những vệt màu loang lổ trong tranh sơn dầu bị đổ nước, méo mó, vặn vẹo, hỗn loạn.
“Còn một lựa chọn nữa mà ngươi quên mất… Đó là ta đánh bại ngươi, rồi mang Grimo về.”
Tôi thì thầm, rồi truyền ma lực chữa thương cho Grimo.
Ánh sáng dịu nhẹ lan toả, những vết thương dần lành lại.
Nhịp thở của Grimo cũng bình ổn hơn, bớt đau đớn.
Tốt rồi.
Nếu nghỉ ngơi một chút nữa, có lẽ hắn sẽ tỉnh lại.
“Thật tuyệt vời, Lloyd-sama! Đó đúng là phong ấn hoàn hảo! Với đòn đó, hắn ta chắc chắn không thể nhúc nhích nổi!”
Jihriel reo lên mừng rỡ.
Tôi cúi người định bế Grimo lên thì…
“…Kukuh, đúng là cách dùng ma thuật thú vị đấy. Còn hữu dụng hơn cả đám anh em kia nhiều.”
Một giọng nói vang lên từ trong cái không gian méo mó, nhão nhoét ấy.
Kèm theo âm thanh rắc rắc như gỗ khô nứt vỡ, vùng không gian bị hòa tan bắt đầu nứt ra, từng mảng tách ra như lớp sơn nứt.
Và rồi hắn bước ra từ đó.
Chính là Vilfrey đáng lẽ đã bị phong ấn.
Vẫn nụ cười ngạo mạn, vừa bước hắn vừa xoay cổ kêu rắc rắc.
“Quyết định rồi đấy, thằng nhãi… Ngươi sẽ là thú cưng mới của ta.”