"Nhưng mà... không phải ta hơi mạnh tay quá rồi sao?"
Tôi đưa mắt nhìn quanh, một vùng rộng lớn giờ đây bị nhuộm trắng xoá.
May là đòn vừa rồi không trúng vào Grimo, nhưng sức công phá lại vượt xa dự tính.
"Không đâu, thưa ngài Lloyd. Đối thủ là một trong Tứ Thiên Vương của Ma quân kia mà. Không đánh tới mức đó thì chẳng thể tiêu diệt hắn được."
"Còn tên này thì..."
Tôi nhìn xuống cái khối trắng toát đang nằm sõng soài trước mắt, là tàn dư của Vilfrey đấy à?
Không ngờ lại thành ra như vậy.
Ma Thuật Thần Thánh có tác dụng tịnh hoá những thứ bị con người xem là ô uế.
Mà ma tộc thì... có khi toàn thân chúng đều là vật chất kiểu đó cũng nên.
"Vậy là một trong Tứ Thiên Vương của Ma quân cũng bị chơi cho ra bã rồi. Fuhaha! Đúng là chẳng còn gì để ngoi lên nữa! Thằng ngu!"
Giọng cười sảng khoái vang lên khi Jihriel từ trong tay tôi bay ra, rồi không ngần ngại đá túi bụi vào cái khối trắng mà trước đó là Vilfrey.
"Thôi được rồi ngài Lloyd, chúng ta về ăn mừng chiến thắng thôi nhỉ—"
Rắc!
Một vết nứt chợt chạy ngang qua khối trắng đó.
Từ khe nứt, một bàn tay vươn ra, chạm khẽ vào Jihriel.
"Nowa!!"
Jihriel hốt hoảng nhảy lùi về, nép sát lưng tôi.
Khối trắng kia vỡ toang, và từ bên trong bước ra... chính là Vilfrey.
"Kuku... Fuhahahaha! Được đấy, nhóc con!"
Khuôn mặt gã nở nụ cười méo mó, mang theo phẫn nộ ngùn ngụt... cùng một tia khoái cảm mơ hồ.
Khí thế của hắn dường như khác trước, đường viền cơ thể mờ nhòe, như thể đang lượn sóng.
"Tao phải nói là hơi bị bất ngờ đấy. Lượng ma lực giữa tao và mày chênh lệch tới mấy lần, vậy mà mày vẫn đánh ngang cơ... không, có khi còn trên cơ tao. Rốt cuộc là mày dùng trò ảo thuật gì vậy hả?"
"Nếu bắt buộc phải trả lời, thì chắc là nhờ trí tuệ thôi."
Với một pháp sư, lượng ma lực không phải là tất cả.
Khoảng cách ấy có thể được bù đắp bằng kiến thức, kỹ thuật, kinh nghiệm, nói ngắn gọn, là trí tuệ tích lũy của nhân loại.
"Nói thì dễ, nhưng bình thường chẳng ai làm được đâu. Chính ngài Lloyd mới là ngoại lệ, có thể kết hợp vô số kỹ thuật thuộc nhiều hệ khác nhau, đúng là kết tinh của trí tuệ phi lý."
Jihriel chen vào một câu, nhưng thật lòng thì tôi vẫn chưa hài lòng.
Tôi muốn học thêm nhiều hơn nữa.
Đạt đến đỉnh cao của ma thuật, đó mới là mục tiêu.
"Hah... trí tuệ à. Cũng phải, loài người chúng mày không chỉ xài ma lực suông, mà còn bày đặt thêm đủ thứ như chú pháp, cấu trúc thuật, vân vân. Đành thừa nhận, qua bao đời tích lũy, con người cũng tạo ra được vài thứ khiến bọn ma tộc bọn tao phải kiêng dè... Nhưng mà..."
Đường nét trên cơ thể Vilfrey mờ nhòe thêm một bậc.
"Về khoản tích lũy ấy thì bọn tao, ma tộc vượt trội hoàn toàn!"
Và rồi gã uốn éo, phần thân trên như tan chảy ra một cách bất thường.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa thấy lạ, phụt!, một luồng khí nóng xé ngang má tôi.
Nhờ hệ thống chiến đấu tự động mà tôi tránh được kịp thời, chứ Vilfrey vừa bất ngờ tung đòn từ điểm mù của tôi.
"Chậc, chỉ sượt qua à? Mày nhanh thật đấy!"
Gã nhếch mép, rồi tiếp tục biến đổi hình thể, thân mình kéo dài như một ngọn lửa sống, cuốn lấy tôi từ mọi hướng.
"Nóng quá! Nóng nóng nóng, hơi nóng xuyên qua cả lớp chắn ma lực luôn kìa!?"
"Ồ, dùng ma lực biến đổi tính chất để tạo nhiệt à..."
Lá chắn ma lực chỉ có thể cản vật thể hữu hình.
Ma lực thuần túy thì không ngăn nổi.
Tên này, hắn thật sự biến thân thành lửa sao?
"Chuẩn đấy. Gọi là biến đổi thuộc tính ma lực. Tao vốn là một ma tộc cấp thấp, để leo lên được tới đây, tao đã rèn giũa cơ thể ma lực của mình đến tận cùng. Nhờ thế, tao có thể biến toàn thân thành lửa!"
Khả năng biến đổi tính chất ma lực vốn là kỹ thuật giúp gán thuộc tính cho ma lực thông qua hình dung, nhưng dùng nó để biến toàn thân thành hỏa diễm thì đúng là điên rồ.
Không biết hắn đã làm cách nào… tôi tò mò thật sự.
"Ma Thuật Thần Thánh có hiệu quả với tà ý thuần túy, nhưng lại không mấy tác dụng với những kẻ mang đặc tính thú như ma vật. Đặc biệt là với hiện tượng tự nhiên như lửa, hiệu quả gần như bằng không! Chiêu 'Cực Thánh Quang' vừa nãy chắc chỉ ăn được chưa tới 10%..."
Thảo nào William Bordeaux khi xưa đã chọn nghiên cứu phong ấn thay vì ma thuật thần thánh.
Với đối thủ có thể biến đổi bản chất cơ thể như thế này, ma thuật thần thánh vốn cứng nhắc đúng là gặp bất lợi.
"Vậy thì ngài Lloyd, hãy dùng 'Hư Không' để thổi bay hắn cùng ngọn lửa đi!"
"Không được. Nhanh quá."
'Hư Không' là loại ma thuật không gian có khả năng tạo lỗ hổng hủy diệt bất cứ thứ gì chạm phải, từ lửa đến ma tộc, đều tan biến. Nhưng đổi lại, ma thuật này cần thời gian thi triển.
Đối thủ nhanh thế này, không thể kịp thời gian niệm chú.
Dù vậy, không phải là không còn cách.
Lửa và ma lực, nếu tấn công đồng thời cả hai yếu tố thì sao?
"Chỉ tiếc là… thiếu tay quá."
Muốn gây thương tổn chí mạng cho một thượng cấp ma tộc như Vilfrey thì phải tung ra một ma thuật cỡ lớn, mà để làm vậy cần thời gian chuẩn bị.
Vừa né tránh đòn tấn công biến ảo tốc độ cao của hắn, vừa dựng trận pháp thật sự rất khó.
"Hahaha! Làm sao? Chỉ biết chạy trối chết thôi à!?"
Tiếng gào thét điên cuồng vang lên, cùng lúc hàng loạt đòn đánh từ mọi phía giáng xuống.
Nắm đấm, cú đá, tất cả đều được bọc trong lửa, chỉ cần sượt qua là đủ để bỏng rát.
Tôi phải dùng đến ma thuật hệ thủy 'Long Thiên Cái' để tạo kết giới nước hạ nhiệt, nhưng rõ ràng bên kia áp đảo hoàn toàn.
Ăn trọn một cú là tôi sẽ thành thịt nướng.
Khó nhằn thật.
Cơ thể bằng lửa à… đau đầu thật sự.
"Hừ, tránh giỏi đấy nhóc. Vậy thì... ăn cú này xem sao!"
Vilfrey hít 1 hơi thật sâu, cơ thể hắn phồng lên như quả bóng.
Toàn thân bốc cháy hừng hực, những ngọn lửa đỏ rực như nham thạch tuôn trào ra ngoài.
"Phù… nóng quá…"
Mồ hôi tuôn như mưa.
"Ư… tôi choáng váng quá… nóng đến hoa cả mắt rồi…"
Jihriel bắt đầu lảo đảo.
Hắn vừa hút nước từ quả cầu nước bằng ống hút, thì nó đã ấm lên ngay lập tức.
"Đây là hình thái cuối cùng của tao, Bạo Viêm Thể! Cái thân thể hóa đại hỏa này, sức nóng của nó gấp trăm lần lúc trước! Nào, thử xem mày còn trốn được tới đâu!"
Vilfrey gầm lên, rồi lao đến như một quả cầu lửa thiêu đốt tất cả phía trước.
Một đòn công kích siêu rộng, gần như không có chỗ né tránh.
“Ừm… Đòn này đúng là không tránh nổi rồi.”
“Vậy là đến đây là hết rồi sao, ngài Lloydddddf!?”
Tiếng hét thảm thiết của Jihriel vang vọng, trong khi sóng nhiệt cuồn cuộn áp sát.
Ngay khoảnh khắc hơi nóng chạm vào ngọn tóc tôi, tưởng như sẽ bị thiêu rụi—
“Làm gì có chuyện chịu thua dễ dàng vậy, ngài Lloyd.”
Một giọng nói vang lên.
Chủ nhân của giọng nói ấy chính là Grimo, lúc này đã biến hình khổng lồ.
Grimo hiên ngang chắn trước mặt tôi, đón lấy cơn sóng nhiệt đang gào thét ập tới.