Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 195

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Kẹo giả kim của Gisele

(Tạm ngưng)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

103 418

Vol 6 - Chương 172: Quan sát thuật thức Thủy Tổ

Ma lực hội tụ trong lòng bàn tay 2 người dần chuyển hóa thành một chiếc cung ánh sáng tỏa ra ánh huyền bạch thuần khiết.

Cái quái gì thế kia…?

Một loại thuật thức hoàn toàn xa lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Ohraaaaah!!”

Ngay khoảnh khắc tiếng gầm vang lên, một vụ nổ lớn bùng phát như để đánh lạc hướng.

Trong làn khói mù mịt, Gazelle đã giương cung, bắn ra một mũi tên ánh sáng.

Một luồng sáng xé gió lao vút về phía Cerberus.

Hắn né tránh trong gang tấc.

Cùng lúc đó, Noah tận dụng băng thuật để cản tầm nhìn kẻ địch, rồi tiếp tục nhắm bắn bằng ánh sáng.

“Khốn kiếp! Mấy tên này là…!?”

Cerberus lùi lại giữ khoảng cách, đồng thời dựng kết giới ma lực để đỡ các đòn tấn công.

Hắn phản kích, nhưng vì khoảng cách quá xa và lại phải vừa né vừa đánh nên các đòn tấn công trở nên lỏng lẻo, vô hại.

Noah và Gazelle dễ dàng tránh né, không chút vướng bận.

Có vẻ như Cerberus đang đặc biệt e dè những mũi tên ánh sáng đó.

“Nhưng mà… hình như mũi tên ánh sáng đó có gì đó na ná với Quang Vũ nhỉ?”

“Vâng, nhưng chỉ giống về mặt hình thức thôi ạ. Tôi không cảm nhận được luồng dẫn tới Thiên giới, và hiệu quả trừ ma thường thấy cũng rất yếu.”

Tôi cũng đồng tình với Jihriel.

Không giống ma thuật thần thánh, cảm giác thuật thức này thiên về hệ không gian thì đúng hơn.

“…Nhưng mà, thưa ngài Lloyd, ngài có vẻ đã âm thầm dừng chiến đấu thì phải. Ngài ổn chứ?”

“Nếu không thì làm sao tập trung quan sát rõ ràng được thuật thức của 2 người đó chứ?”

Thực tế là tôi đang âm thầm giữ khoảng cách với Noah và Gazelle, giả vờ như vẫn đang chiến đấu để tiện quan sát hơn.

Tất nhiên, nếu thấy nguy hiểm là tôi sẽ can thiệp ngay.

Nhưng với thế trận hiện tại, có vẻ họ đang chiếm ưu thế nên chưa cần đến tôi.

Cerberus đang dè chừng những mũi tên ánh sáng kia một cách rõ rệt, liên tục phòng ngự bằng kết giới hoặc né tránh với khoảng cách an toàn.

Với tình hình đó, hắn khó lòng phản công hiệu quả được.

“Cái kết giới đó… có vẻ có khả năng làm suy yếu hiệu lực của ma thuật. Có thể làm được đến mức đó chỉ bằng hình ảnh tưởng tượng thôi sao… Hừm, đám ma tộc đúng là gian xảo thật đấy.”

Nhưng kiểu đó thì lại không hợp gu tôi.

Dùng tưởng tượng để tạo nên đủ thứ có thể tiện lợi thật, nhưng với tôi, bản chất ma thuật nằm ở kết cấu thuật thức, tính logic thuyết phục của nó, phản ứng sinh ra khi truyền ma lực vào cấu trúc lý luận ấy.

Chính những công đoạn tinh vi đó mới là vẻ đẹp của ma thuật.

Thứ như lửa hay nước mà chỉ cần “tưởng tượng ra” là tạo được, thì quá đơn giản, không có gì hấp dẫn.

Đối với một pháp sư chân chính, thứ thuật thức mà 2 người kia dùng mới thực sự đáng để nghiên cứu.

“Vậy thì, ta sẽ bắt đầu ‘Giám định’…”

Tôi dùng con mắt ma thuật để phân tích mũi tên ánh sáng… nhưng bị phản hồi ngay lập tức.

Có vẻ nó đã được phủ một lớp ma thuật phòng vệ, khiến cho giám định không thể xâm nhập.

Tôi gia tăng ma lực để thử lại… nhưng vẫn bị đánh bật.

Dù đã chuẩn bị tinh thần vì biết đây là ma thuật huyết thống, nhưng không ngờ lại cứng đầu đến thế.

Đúng là thuật thức Thủy Tổ, càng khó phá thì càng kích thích trí tò mò của tôi.

“Đã vậy thì… dùng cái này vậy.”

Sau khi thấy Cerberus né được mũi tên ánh sáng, tôi lập tức triệu hồi thanh kiếm từ hệ ma thuật không gian và dịch chuyển nó ra phía trước.

Thanh kiếm lơ lửng trong không khí đón lấy mũi tên ánh sáng đang bay đến, hấp thụ nó rồi rơi xuống.

Tôi nhanh tay bắt lấy.

“Đó là… Hấp Ma Kiếm sao?”

“Ừ, thanh kiếm này có thể hấp thụ ma thuật bằng cách chạm vào nó.”

Hấp Ma Kiếm là vũ khí tôi tạo riêng cho mình trước đây, có khả năng hấp thụ và ghi nhớ bất kỳ ma thuật nào mà nó chạm phải, một công cụ hoàn hảo để nghiên cứu thuật thức chưa từng thấy.

Tôi đã chuẩn bị nó từ trước, đúng là không phí công!

Giờ thì đến phần thú vị nhất rồi đây.

Tôi bắt đầu giải mã mũi tên ánh sáng vừa thu được.

“Hừm… bị đẩy lùi bởi giám định là vì trong thuật thức có lồng vào cấu trúc chuyên kháng các ma thuật phân tích. Quá chu đáo luôn. Họ giấu kỹ đến mức từ đầu đến giờ chưa hề dùng, và đến khi dùng thì lại trộn thêm nhiều lớp thuật khác để tránh bị phát hiện. Rõ ràng là cố ý che giấu bằng mọi giá. Một thuật thức mà cả Thủy Tổ cũng muốn giữ kín như vậy… hấp dẫn thật.”

Càng làm tôi càng có hứng.

Tôi liếm môi đầy phấn khích rồi bắt đầu đắm mình vào quá trình phân tích thuật thức.

“Ồ… không ngờ những thuật thức cổ xưa thế này mà nếu tổ chức đúng cách thì vẫn cứng cáp đến vậy. Cấu trúc thuật, các mạch dẫn ma lực, mọi thứ đều tinh gọn và hiệu quả. Thật tuyệt vời… Thật là tuyệt…”

“Thưa ngài Lloyd… việc ngài say mê nghiên cứu thuật thức là tốt, nhưng xin đừng rời mắt khỏi 2 người họ quá lâu…”

“Không sao đâu.”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, một mũi tên ánh sáng lướt qua, sượt nhẹ qua vai trái của Cerberus.

Chỗ bị sượt bắt đầu nhòe đi như hòa tan vào không gian xung quanh.

“Cái… Cái quái gì thế kia…!?”

“Ồ, ta cũng đang phân tích xem hiệu ứng của nó là gì mà… giờ thì rõ rồi.”

Tên thuật thức khắc trên mũi tên ánh sáng đó là “Phong Ma Cung”.

Ban đầu tôi nghĩ nó thuộc hệ không gian, nhưng thực ra còn hơn thế.

Sức mạnh thật sự của nó là làm rối loạn không gian nơi mũi tên chạm vào, không gian ở đó bị bóp méo, hòa nhập với mục tiêu, rồi kết hợp thành một thể, phong ấn kẻ bị trúng đòn vào bên trong chính không gian đó.

“Phong ấn ma thuật à… À, nhớ rồi. Có lần ta từng đọc được một chuyện kể về William có nói đến điều tương tự…”

Lúc đó tôi nghĩ chỉ là mấy lời bịa đặt nên đã quên mất, hóa ra là thật.

Có lẽ thuật thức này được phát triển từ khái niệm "hòa nhập vào không gian ngược".

Nếu phong ấn cả không gian lại thì dù là ma nhân hay ma tộc miễn nhiễm với ma thuật cũng không thể thoát ra được.

“Khốn kiếp… Đây chính là phong ấn ma thuật… Ta không thể cử động được…!”

Cerberus cố giãy giụa, nhưng vùng bị trúng tên đã hoàn toàn hòa vào không gian xung quanh, không còn tách rời được nữa.

“Chân hắn đã đứng lại rồi đấy, thằng anh ngu ngốc! Tấn công kết liễu thôi!”

“Đừng có ra lệnh, thằng em ngu si. Cậu mới là kẻ đừng chậm trễ đấy!”

Gazelle và Noah cùng lúc giương cung ánh sáng, nhắm thẳng vào tim Cerberus.

Nhưng thay vì hoảng loạn, Cerberus lại bất ngờ thở ra nhẹ nhõm, như thể đã tìm ra câu trả lời.

“…Ra là hậu duệ của Thủy Tổ Pháp Sư sao. Thảo nào chủ nhân của ta lại cẩn trọng đến thế. Cerus.”

“Quả thật, nhưng có vẻ ta vừa kịp lúc thì phải. Berus.”

Ngay khi Cerberus dứt lời, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo dữ dội.

Sự méo mó ngày càng lan rộng, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, như một bức tranh bị bôi trét đầy ngẫu hứng.

“Cái… Cái quái gì đang xảy ra vậy!?”

“Không gian đang biến dạng sao!?”

Luồng sóng ma lực khổng lồ tỏa ra từ Cerberus đang khuấy đảo cả không gian này.

Mải mê phân tích thuật thức nên tôi không để ý, nhưng có vẻ Cerberus đã âm thầm thao túng không gian trong suốt trận chiến.

Bên trong kết giới giờ đang sụp đổ hay đúng hơn là bị tái cấu trúc hoàn toàn.

“Uwaaaaaaah!!”

“Noah! Gazelle!!”

Khi nhìn lại, tôi thấy chân 2 người họ đang từ từ chìm xuống, như thể đang lún vào một vũng lầy.

Tôi toan chạy đến giúp, nhưng chưa kịp làm gì thì cái hố đen kia đã nuốt chửng họ chỉ trong chớp mắt.

Lúc tôi định thần lại, khung cảnh méo mó kia cũng biến mất, trả lại khu vườn yên bình ban đầu.

“L… Lloyd-sama! Cả 2 người họ… biến mất rồi!”

“…Không sao đâu, có vẻ họ vẫn còn sống.”

Tôi vẫn cảm nhận được dấu vết ma lực của 2 người, dù có phần mơ hồ, như vừa ở gần lại vừa như rất xa.

Nhiều khả năng chỉ là không gian bị chia tách thôi.

“Nhưng sao lại phải làm vậy…?”

“Là để dứt điểm 2 người họ đấy. Phải không, Cerus?”

Kẻ đó, Cerberus cất tiếng trả lời, máu nhỏ giọt từ cánh tay hắn.

Có vẻ vừa tự cắt bỏ một phần bị ảnh hưởng bởi đòn trước.

Chỉ sượt qua một chút thôi thì chưa đủ kết liễu hắn.

“Đúng thế, Berus. Dù gì thì, một mình ta đấu với cả 3 người là quá sức rồi.”

“Cho nên, ta đã chia tách trận địa như vậy. Nhất là cậu.”

Cerberus từ tốn giơ tay, chỉ thẳng về phía tôi.

“Trông ngoài thì như một thiếu niên bình thường, nhưng tiềm năng ma thuật của ngươi còn vượt xa 2 người kia… Vừa rồi ngươi cũng lén hỗ trợ họ đúng không? Tăng cường thể lực, triệt tiêu đòn tấn công của ta… Thật là một pháp sư đáng gờm.”

“Ối chà, bị phát hiện rồi à?”

Cerberus khẽ gật đầu.

Thực ra, tôi đã âm thầm điều chỉnh để có thể quan sát kỹ hơn các thuật thức mà 2 người đó sử dụng.

Nửa sau trận chiến tôi để chế độ tự động, tập trung hoàn toàn vào việc phân tích.

Kích hoạt ma thuật bằng hệ thống thuật thức được giăng sẵn, điều khiển tự động, thứ này không thể làm được chỉ bằng ý chí và hình ảnh trong đầu.

Cần phải can thiệp chủ động vào điều khiển.

So với việc chỉ thao tác bằng hình dung mơ hồ, dùng hệ thuật thức để tinh chỉnh rõ ràng cho hiệu quả cao hơn.

“Với loại thuật thức phức tạp thế kia, lại còn phối hợp với ma lực đủ để khiến cả ma tộc không dám manh động… Thật là quá sức tưởng tượng.”

Jihriel sửng sốt, nhưng có vẻ Cerberus thì không.

“Kukuh, chỉ dùng mấy cái thuật thức đó mà khiến ta phải đứng im chịu trận… đúng là danh dự của ta bị giẫm nát rồi. Nhưng mà… ngươi không dùng được phong ấn thuật, đúng chứ? Nếu dùng được, ngươi đã chẳng cần tốn công phân tích làm gì. Phải không, Cerus?”

“Phải. Chính vì vậy, để tiêu diệt ngươi triệt để, cách hiệu quả nhất là tách ngươi ra khỏi 2 người kia. Dù ngươi có sở hữu lượng ma lực khổng lồ cỡ nào đi nữa, nhưng không thể dùng phong ấn thuật thì cũng chẳng phải mối đe dọa lớn. Phải không, Berus?”

Cerberus cười đắc thắng, giọng đầy mỉa mai.

“Và giờ, để tặng thêm cho ngươi một tin khủng khiếp nữa, nơi mà 2 người đó bị đưa tới, chính là chỗ của chủ nhân ta. Nếu không có sự giúp đỡ của ngươi, họ sẽ không thể sống sót.”

“Chủ nhân của chúng ta, một trong Tứ Thiên Vương Ma Quân, Hỏa Hồng Vilfrey-sama có ma lực vượt hơn chúng ta mười lần! Dù có là phong ấn thuật sư thì cũng chẳng chống đỡ nổi.”

“Kukuh, nhưng đừng lo. Ta sẽ nhanh chóng tiễn ngươi theo họ thôi. Nhé, Cerus.”

“Phải, miễn là ngươi không thể dùng phong ấn thuật, dù có để lộ sơ hở cũng không sao. Berus.”

Bụp!

Toàn thân Cerberus đột ngột phồng to.

Tiếng da thịt căng ra vang lên rợn người.

Hắn bắt đầu biến đổi từ hình dạng người thành thứ gì đó dị dạng.

“Grrrr…”

Một tiếng gầm trầm đục vang lên, hình dạng cuối cùng hiện ra là một con sói 2 đầu khổng lồ.

Cerberus liếm mép, nhìn xuống tôi bằng cặp mắt đỏ rực như máu.

“Lâu lắm rồi mới trở lại hình dạng này. Lần cuối là khi ta cắn nát cả đoàn pháp sư của vương quốc dám liều lĩnh xông vào Ma Giới.”

100 năm trước…

Tôi nhớ có đọc đâu đó trong tờ báo cũ, về việc đội tinh anh pháp sư của Đế Quốc từng tiến vào Ma Giới.

Rốt cuộc không một ai trở về.

Thì ra là do hắn.

Một đội pháp sư đủ sức vượt qua ranh giới Ma Giới chắc chắn là những người tài ba.

Vậy mà cũng bị xóa sổ…

…Đáng buồn thật.

Tri thức mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

“Vậy thì… ta càng không thể để mất 2 người kia. Phải mau cứu họ mới được.”

“Ngươi định cứu kiểu gì!? Ngươi sẽ bị ta giết tại đây ngay bây giờ!”

Cerberus gầm lên, rồi lao đến như một cơn lốc.

Tôi hít vào một hơi, chậm rãi thở ra rồi kích hoạt thuật thức đã chuẩn bị sẵn.

“Nuh!?”

Ma lực dâng lên, ánh sáng chói lòa bùng nổ quanh tôi.

Các thuật thức liên tục kích hoạt theo chuỗi, sinh ra dòng sáng mới không ngừng.

Dòng sáng ấy dần dần ngưng tụ thành hình, rồi ổn định lại trong tay phải tôi.

――Một cây cung.

Một cây cung khổng lồ, còn cao hơn cả tôi, phát ra ánh sáng trắng tinh khiết nhưng đồng thời lại toát lên một vẻ tà khí rờn rợn.