“Nhưng này, Jihriel. Ngươi chắc chứ? Thật sự có ma tộc ẩn náu trong học viện này à?”
Đứng trên đỉnh cao nhất của tòa tháp trong học viện, tôi khẽ lẩm bẩm.
Dù có tập trung tinh thần đến mấy, tôi cũng chẳng cảm nhận được chút khí tức nào của ma tộc.
Học viện này vốn nổi tiếng là nơi quy tụ những pháp sư hùng mạnh và đầy rẫy pháp cụ kỳ quái, thế nhưng khí tức của ma tộc lại mang một sắc thái đặc biệt, đậm đặc và dị thường đến mức không thể lẫn đi đâu được.
Một lượng lớn ma lực với mật độ cao ngất ngưởng như vậy, dù có che giấu giỏi đến mấy, cũng không thể thoát khỏi cảm nhận của tôi.
“Vâng. Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, việc ngài không cảm nhận được cũng là điều dễ hiểu. Bởi vì hắn đang ở một nơi có thể gọi là ‘mặt sau’ của thế giới này.”
“Mặt sau?”
Một khái niệm chưa từng nghe qua khiến tim tôi khẽ rung động.
“Chính là không gian nằm sau thế giới hiện tại mà chúng ta đang sống. Ngài từng đến Thiên giới, nơi tôi sinh sống rồi đúng không? Có thể hình dung tương tự như thế.”
“À… nhắc mới nhớ, thật là hoài niệm.”
Khi lần đầu gặp Jihriel, tôi đã cảm nhận được ánh nhìn từ đâu đó, rồi dùng nó làm mốc để dịch chuyển không gian.
Sau một hành trình dài hơn bình thường rất nhiều, tôi đã đến được Thiên giới, nơi ở của Jihriel.
“Vậy thì chỉ cần dịch chuyển không gian thêm lần nữa là được, đúng chứ?”
“Không, lần này không đơn giản vậy đâu. Đường đi hiện tại bị chặn bởi bức tường không gian.”
Nhắc mới nhớ, lần đó khi dịch chuyển, tôi cũng đã cảm nhận được một luồng va chạm kinh hoàng.
“Nhưng ta đã phá vỡ nó khá dễ dàng còn gì.”
“Thông thường thì không thể phá được đâu ạ… Vấn đề lần này không phải ở độ cứng mà là ở ‘nhận thức’. Bức tường không gian đó hình thành nhờ việc biến đổi bản chất không gian thực, hòa lẫn nó với hiện thực, tạo ra một ranh giới vô hình không thể nhận diện. Cứ tưởng tượng như đang cố tìm một tảng băng trong lòng đại dương vậy. Nếu không xác định được vị trí chính xác thì chẳng thể nào xuyên qua.”
“Ra thế… Băng trong nước thì mắt thường khó mà thấy được, lại còn trôi nổi khắp nơi nữa.”
Jihriel gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tôi tìm được đường chỉ vì đã theo sát Grimo. Nhưng hiện tại, khi không có manh mối nào, thì dù là ngài Lloyd đi nữa cũng chẳng thể nào lần ra bức tường đó. Trừ khi Grimo chủ động liên lạc với chúng ta…”
Hồi đó, nhờ cảm nhận được ánh mắt của Jihriel mà tôi mới lần theo để dịch chuyển đến nơi.
Nếu giờ cảm nhận được khí tức của Grimo, tôi hẳn cũng có thể dùng nó làm mốc để đi theo, nhưng đáng tiếc là hiện tại chẳng có chút cảm giác nào.
“Có vẻ Grimo thực sự muốn cắt đứt với ngài rồi. Nếu giờ hắn đang phục tùng ma tộc thì điều đó cũng không có gì lạ… Dù sao đi nữa, nếu không thể đến được mặt sau thì cũng hết cách rồi. Biết làm sao đây…”
“Hử? Tóm lại là chỉ cần phá được cái gọi là bức tường không gian đó là được đúng không?”
Nhận diện bức tường vô hình, nghe thôi đã thấy thú vị rồi.
“D-Dù là ngài Lloyd… việc đó vẫn là quá sức…”
“Ta sẽ thử vài cách xem sao.”
Lần trước, cảm giác khi chạm vào bức tường không gian chắc chắn bắt nguồn từ ma lực.
Nếu vậy, tập trung ma lực vào mắt thì có lẽ sẽ nhìn thấy được.
Băng trong nước tuy khó thấy thật, nhưng nếu tăng thị lực lên đủ mạnh thì cũng không đến mức không thể nhìn.
Nếu dùng lượng ma lực thông thường không đủ, vậy thì gấp mười lần xem sao.
Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận dụng toàn bộ ma lực trong cơ thể, dồn hết vào mắt.
Cảm nhận về thế giới bắt đầu thay đổi.
Những luồng sáng đỏ, xanh, vàng… những dòng xoáy cực sắc bắt đầu xuyên qua tầm nhìn của tôi.
“Uwah!?”
Bất giác tôi gỡ ma thuật, nhắm chặt mắt lại.
Một lượng lớn ánh sáng bất ngờ ập đến khiến tôi không kịp trở tay.
Nhớ lại trong sách sinh học có nói rằng có loài sinh vật cảm nhận được ánh sáng mà mắt người không thể thấy.
Có lẽ thứ ánh sáng rực rỡ tôi vừa thấy cũng thuộc dạng đó.
Quá nhiều thông tin dồn dập, nhưng tôi cảm giác như có thứ gì đó phía sau những luồng sáng ấy.
“Vừa rồi bị chói mắt, nhưng nếu điều chỉnh lượng ánh sáng nhìn thấy thì…”
Lần nữa, tôi dồn ma lực vào mắt.
Đồng thời loại bỏ toàn bộ ánh sáng không liên quan.
Khi những đường nét dư thừa biến mất, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Tôi tiếp tục gia tăng ma lực để tăng độ sắc nét.
Rồi khi phần lớn sắc màu đã biến mất, giữa khung cảnh đen kịt, một đường sáng hiện ra lơ lửng giữa không trung.
Nheo mắt lại, tôi nhận ra một khối cầu khổng lồ, mờ ảo, đang lơ lửng ngay phía trên học viện.
“Ra đó là nơi gọi là ‘mặt sau’ à.”
“V-Vâng…”
Jihriel tròn mắt gật đầu.
Hừm…
Đây là một kết giới với cấu trúc tôi chưa từng thấy.
Thay vì dùng trận pháp, nó thay đổi bản chất của ma lực rồi hòa trộn với không gian thật, tạo thành một khối thể thống nhất.
Cảm giác như một bức tranh được vẽ đè lên một bức tranh khác, một hình ảnh giả khó mà nhận ra nếu không quan sát thật kỹ.
“Không thể tin được… Ma lực tập trung vào mắt ngài thật quá sức tưởng tượng. Với mật độ ấy, mọi thứ ẩn giấu đều hiện rõ. Đến cả bức tường không gian cũng không che nổi… Đúng là ngài Lloyd mà…”
“Đừng lẩm bẩm nữa, đi thôi.”
Một khi đã nhìn thấy thì hành động rất đơn giản.
Tôi kích hoạt ‘Phi Tường’ rồi bay lơ lửng đến gần bức tường không gian.
Nhưng không thể chạm vào.
Vừa với tay tới thì nó đã trượt đi như thể lùi lại.
Ra là kiểu “băng trôi trên mặt nước” như ví von.
Chuẩn không cần chỉnh.
“Nếu vậy thì chỉ cần cố định nó lại là được.”
Nghĩ vậy, tôi thi triển ma thuật hệ không gian, ‘Không Thích Châm’.
Đây là ma thuật tạo ra những chiếc kim ma lực có khả năng xuyên thủng không gian, chủ yếu dùng để phá vỡ kết giới.
Nhưng lần này, tôi dùng nó để ghim bức tường lại, ngăn không cho nó di chuyển lung tung.
“‘Không Thích Châm’… Đúng là ma thuật hệ không gian có thể can thiệp vào bức tường này. Nhưng dùng một ma thuật yếu như cái kim ấy để ghim cả bức tường không gian…”
“Dùng ma thuật mạnh quá lại làm vỡ thứ quý giá này thì tiếc lắm.”
Dù sao thứ này cũng cực kỳ hiếm gặp, chẳng mấy khi có cơ hội quan sát thực tế, nên phải tranh thủ thử nghiệm chứ.
Cấu trúc bức tường, cách thức hoạt động, được tạo ra từ loại ma thuật nào…
Tất cả đều khiến tôi tò mò.
…Và tất nhiên, còn cả chuyện liên quan đến Grimo nữa.
“Rồi, kiểm tra cấu trúc cái đã—”
Tôi dùng ‘Giám Định’ lên bức tường không gian… nhưng chẳng thấy gì.
Ra thế…
Tường này không được tạo ra bằng ma thuật.
Không dùng trận pháp hay cấu trúc rõ ràng.
Nhớ lại, ma tộc không dùng pháp trận mà chuyển hóa bản chất ma lực bằng ý niệm để tạo ra hiệu quả khác nhau.
Có lẽ, giống như Jihriel nói, phần lớn ma lực được dùng để khiến nó hòa vào không gian và trở nên khó nhận biết.
Ngược lại, cấu trúc của nó khá mong manh, chỉ cần một cú sốc mạnh cũng có thể làm nó vỡ vụn như thủy tinh.
Dùng ‘Không Thích Châm’ để ghim nó lại là lựa chọn đúng đắn rồi.
Và để thâm nhập, có lẽ nên tiếp tục dùng nó.
“Thế thì… tạo ra thật nhiều Không Thích Châm là được.”
100, 1.000, 10.000… hàng triệu cây kim ma lực được tạo ra rồi đồng loạt bắn về phía bức tường không gian.
Dù là ma thuật yếu, nhưng số lượng đủ lớn thì lại là chuyện khác.
Từng mũi kim ma lực đâm sâu vào, từng chút một khoan thủng bức tường, mở ra một lối đi.
“Dùng ma thuật yếu, tiêu hao ma lực cực lớn như Không Thích Châm để đục tường không gian rồi mở đường… Đúng là chỉ có ngài Lloyd mới làm được. Tôi chỉ biết cười phục sát đất thôi…”
“Ồ, thấy được bên trong rồi kìa.”
Một lúc sau, từ phía bên kia bức tường không gian, dần hiện ra khung cảnh giống như một khu vườn.
—Giờ thì xem thử bên trong là yêu quái hay rắn rết đây.