“Connie! Có ở đó không!?”
Sáng hôm sau, tôi đến thẳng phòng Câu lạc bộ Pháp cụ.
Vừa bước vào, đã thấy Connie đang mày mò chế tạo một thiết bị kỳ lạ nào đó như thường lệ.
“Ủa, Lloyd-kun? Có chuyện gì mà tới sớm thế?”
“Thật ra, tôi muốn cùng cô chế tạo một thứ. Đây, là cái Pháp cụ thế này này…”
Tôi đưa cho Connie bản thiết kế mà mình đã phác thảo từ hôm trước.
“Lại đột ngột như mọi khi ha… Để xem nào… Ừm, tôi nghĩ là làm được đấy. Nhưng với cấu trúc này thì nên đổi vật liệu thì hơn.”
“Ồ, đúng là Connie có khác. Ý đó tôi chưa nghĩ ra luôn. Vậy nếu thêm vào đây một chút thuật thức thế này thì sao nhỉ…”
“Ừ, được đó. Quả nhiên cậu đúng là một pháp sư thực thụ. Nếu vậy, đổi phần này sang vật liệu kia thì hiệu quả tổng thể sẽ tăng lên đáng kể đấy.”
“Thế thì còn phần này nữa…”
“À đúng rồi, tiện thể thì…”
Lúc nhận ra thì cả 2 đã đắm chìm trong cuộc trò chuyện, hăng say bàn luận còn hơn cả dự tính ban đầu.
Tôi thật sự thấy hợp cạ với Connie.
Dù cô ấy không thể sử dụng ma thuật, nhưng bù lại, kiến thức về thuật thức thì sâu không ai bằng, thậm chí có lúc khiến cả tôi cũng phải trầm trồ.
Với Connie cùng chung sức, Pháp cụ mà tôi mường tượng có thể thực sự thành hình.
Thế là, trong những ngày sau đó, tôi gần như dọn sang phòng Câu lạc bộ Pháp cụ, vùi đầu vào chế tạo suốt ngày.
Với tiến độ này thì chắc chắn kịp trước buổi tiệc trà.
“Nhưng mà, thưa ngài Lloyd, tôi không rõ ngài định làm gì… nhưng nếu chỉ để đạt được hiệu quả nào đó, chẳng phải ngài dùng ma thuật thì nhanh hơn sao?”
“Lần này thì không được dùng ma thuật.”
Bởi vì đối tượng là Noah và Gazelle.
Nếu tôi mà dùng ma thuật trước mặt họ thì dù có che giấu giỏi đến đâu, cũng không qua nổi mắt 2 người đó.
Nhất là sau chuyện “lộ hàng” hôm trước, chắc chắn họ đang cảnh giác cao độ.
Nhưng nếu là Pháp cụ thì chắc họ không đề phòng đến vậy.
“Ra vậy… nếu là như thế thì tôi hiểu rồi. …Nhưng mà, con quỷ đó không biết có xử lý ổn thỏa không nữa.”
Grimo giờ đang dẫn theo mộc hình đại đi “phụ trách hòa giải” với phía Noah.
Chuyện xảy ra hôm trước lớn đến mức không thể giả vờ như không có gì được.
“Grimo mà, chuyện gì giao cho hắn cũng lo được. Ngươi cũng biết đấy, hắn là kiểu đầu óc linh hoạt mà.”
“…Khen một con ác ma vì khéo léo đối nhân xử thế, đúng là ngài Lloyd mà tôi biết. À không, không nên phát biểu bừa bãi làm ngài rối rắm… ừm, thôi.”
Jihriel lẩm bẩm gì đó bên cạnh.
Không lẽ hắn cũng muốn đi thay Grimo?
“Lloyd-kun, có thể nhờ cậu chút không?”
Đúng lúc đó, Connie lên tiếng.
Cô đeo túi nặng trĩu sau lưng, trông như sắp vào rừng sâu tìm thuốc.
“Tôi cần đi hái cỏ tử đinh thảo tím, cậu ở lại tiếp tục phần việc được không?”
“Tử đinh thảo tím à? À, cái đó thì… Shiro.”
“Gâu!”
Tôi gọi Shiro, rồi lôi ra một bó cỏ màu tím xanh từ lớp lông dày mượt của nó.
“C-cái đó chẳng phải là tử đinh thảo tím!? Cậu… lấy từ bao giờ vậy…?”
“Tôi đoán thể nào cũng cần nên đã chuẩn bị trước rồi.”
Trong buổi họp trước đó, tôi đoán là sẽ cần nhiều loại dược thảo, nên đã rủ Ren đi lấy sẵn rồi.
“Không thể nào… chẳng lẽ cậu còn có cả nấm u huyền?”
“Có luôn. Hoa ám vân nguyệt, hạt giống đông-hè… thứ gì cậu cần tôi cũng có cả. Thế này đủ chưa?”
“Tử đinh thảo tím cực hiếm mà cậu lại có cả bó… rồi cả những loại cực kỳ dễ hỏng như nấm u huyền hay cỏ cốt thiên mà cũng bảo quản tốt thế này… khó kiếm đủ, mà xử lý cũng cực kỳ khó, ấy vậy mà cậu lại làm được hết… Cậu giỏi thật đấy, Lloyd-kun.”
“Cũng nhờ có đồng đội của tôi thôi.”
Ren từng bị bỏ rơi trong núi từ nhỏ cực kỳ am hiểu thiên nhiên hoang dã.
Kết hợp thêm kiến thức dược học học từ tôi, cô ấy giờ là cánh tay đắc lực không ai sánh bằng.
Connie chăm chú quan sát đống nguyên liệu với vẻ mặt nghiêm túc.
“…À này Lloyd-kun, hỏi thử thôi… lúc đi hái thuốc, cậu có nhặt được ma súc thạch nào không?”
Ma súc thạch là loại đá hiếm có khả năng hấp thụ và tích trữ ma lực trong tự nhiên.
Thứ đó hiện tại không dùng trong Pháp cụ đang chế, nên tôi cũng không tìm.
Dù có tìm cũng chẳng dễ mà thấy được, loại đá đó quý lắm.
“Không, tôi không nhặt được. Mà cô cần à?”
“À không… chỉ là nghĩ thử xem thôi mà. Không có thì thôi.”
Cô nàng tỏ ra tiếc rẻ thấy rõ rồi quay lại tiếp tục công việc, vừa kiểm tra tình trạng của Pháp cụ, vừa bắt tay điều chỉnh.
Vẫn nhanh nhẹn và chính xác như mọi khi.
…Mà giờ tôi mới để ý, Pháp cụ Connie làm thường là loại chuyên tích trữ ma lực thì phải.
Có vẻ như với cô ấy, ma súc thạch lúc nào cũng không đủ dùng.
“…Thật lạ. Connie dường như có mối bận tâm rất lớn đến việc lưu trữ ma lực.”
Gần như tất cả các Pháp cụ Connie chế tạo đều có tính năng tích trữ ma lực.
Dù có nhiều loại đạo cụ chẳng cần ma lực cũng vận hành được, nhưng cô ấy vẫn nhất mực chú trọng điều đó.
Chắc chắn là có lý do.
Khi tôi hỏi, Connie ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Cậu có nghe về ‘Kẻ bị Nguyền rủa’ chưa?”
“À, những người sinh ra với ma lực quá mạnh, nhưng không kiểm soát được, nên bị xã hội xa lánh, đúng không?”
Ren cũng thuộc dạng đó, và tôi từng gặp không ít người bị gắn mác “Kẻ bị Nguyền rủa”.
Hầu hết họ đều bị kỳ thị, phải tồn tại nơi tối tăm bên lề xã hội.
“Thật ra, ngôi làng nơi tôi lớn lên cũng là vùng đất mà kiểu người như vậy thường xuyên xuất hiện.”
Trên đại lục này có những nơi tồn tại tàn tích ma thuật cổ, dị vật thần hay những con quái vật khủng khiếp từng bị phong ấn, tất cả tạo nên vùng đất tràn ngập ma lực.
Ở những nơi như vậy, người sinh ra thường có thể chất đặc biệt:
Tích trữ nhiều ma lực, không kiểm soát được ma lực, hoặc sở hữu khả năng hiếm như Connie.
“Em trai tôi cũng sinh ra với ma lực quá lớn. Từ khi còn rất nhỏ đã phải nằm liệt giường, không thể cử động. Dù đưa đi khắp nơi chữa trị, vẫn không khỏi. Trước khi kịp lên 5 tuổi thì đã… Không chỉ em trai tôi đâu. Người trong làng cũng thế. Nếu may mắn sống sót thì suốt đời bị ma lực hành hạ, dằn vặt… Tôi đã tự hỏi mãi: Có cách nào giúp được họ không? Và rồi… tôi nghĩ, chỉ có chế tạo Pháp cụ mới là lối đi. Tất nhiên, tôi cũng rất thích ma thuật nhé?”
“Tôi biết chứ.”
Nếu không yêu ma thuật, cô ấy đã chẳng có kiến thức và tay nghề đến mức này.
Hơn nữa, học thuật thức như một pháp sư giúp cô điều chỉnh được các tuyến ma lực hỗn loạn trong cơ thể người khác.
Vì vậy, dù tốn thời gian hơn, cô vẫn chọn học khoa Ma thuật thay vì khoa Pháp cụ.
“Tôi biết sức mình có hạn, nhưng nếu tạo được Pháp cụ, thì ai ai cũng có thể dùng, không cần năng lực đặc biệt. Ước mơ của tôi là xóa bỏ những đau khổ mà người như em trai tôi phải chịu đựng, khỏi thế giới này.”
Connie vừa nói, vừa lắp ráp Pháp cụ.
Những giọt mồ hôi lấp lánh lăn trên trán cô trông đẹp đến lạ thường.
“Uu… thật là một cô gái kiên cường và đáng quý biết bao… Không có ma lực mà vẫn cố học thuật thức, chẳng khác nào người mù học chữ. Chắc chắn phải trải qua muôn vàn gian khổ. Ấy thế mà vẫn một lòng vì người khác… thật cao thượng…”
Có vẻ như lời của Connie đã khiến Jihriel xúc động, đến mức hắn rưng rưng nước mắt.
Dù sao thì, những hành động khó hiểu của Connie trước giờ giờ đây cũng đã có lời giải thích hợp lý.
Hóa ra, các pháp cụ dùng để tích trữ ma lực kia là để hút bớt lượng ma lực dư thừa trong cơ thể dân làng rồi giải phóng ra ngoài.
“Hiểu rồi. Gọi là ma súc thạch nhỉ? Nếu sau này có tìm được, tôi sẽ đưa cho cô. Coi như cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi.”
“Lúc hoạn nạn thì phải giúp nhau mà.”
Tôi vừa nói vừa bắt tay với Connie.
Nếu giữ quan hệ tốt với Connie, biết đâu sau này tôi sẽ được mời đến ngôi làng nơi cô ấy lớn lên.
Khi ấy, tôi sẽ có cơ hội tìm hiểu những bí mật của vùng đất đó, cũng như ảnh hưởng của nó lên con người nơi đây.
Một ngôi làng sản sinh ra nhiều kẻ bị nguyền rủa… nghe thật thú vị.
Chắc chắn sẽ rất có ích cho việc nghiên cứu ma thuật của tôi.
Ừm, đúng là triển vọng đầy hứa hẹn.