Giờ tan học cuối cùng cũng tới.
Ở một góc khuất phía sau dãy nhà chính, nơi tránh được mọi ánh mắt tò mò, hội học sinh do Noah dẫn đầu và nhóm hỗn tạp dưới trướng Gazelle đã tụ họp.
Tôi đứng cạnh Gazelle, im lặng chờ thời điểm thích hợp.
“Nhưng này Lloyd, sao cậu lại đeo cái mặt nạ kỳ quặc thế hả?”
“Không muốn gây chú ý thôi mà.”
Chiếc mặt nạ tôi đeo được bao phủ bởi ảo thuật, khiến gương mặt tôi mờ nhòe không rõ nét.
Thậm chí cả Noah đang đứng đối diện cũng không hề nhận ra thân phận thật của tôi.
Bên cạnh cậu ta là một chàng trai khác cũng đeo mặt nạ, không ai khác ngoài Grimo trong lốt Mộc hình đại.
“Không ngờ ngài lại nghiêm túc tới mức này. Tôi thực sự bó tay rồi đấy.”
Grimo gửi lời than vãn qua liên lạc tâm thức.
Và rồi, âm mưu của tôi, kế hoạch vĩ đại bắt đầu.
Tôi và Grimo sẽ “giả vờ” quyết đấu.
Miễn là thể hiện được một trận chiến đủ thuyết phục, mọi người sẽ tin, hiểu lầm sẽ được hóa giải.
Sau đó tôi có thể tự do ra vào cả hai nhóm mà không ai nghi ngờ.
Tuyệt vời!
Lần này chắc chắn sẽ thành công!
“Nhưng liệu mọi chuyện có suôn sẻ như vậy không? Với cái gã ma nhân kia mà đòi đấu với ngài Lloyd thì… e là quá sức.”
“Yên tâm, ta sẽ nương tay mà.”
“—Nhưng có khi không cần nương tay đâu ạ.”
Ngay khi Grimo cộc lốc đáp lời, mặt đất dưới chân tôi rung chuyển với tiếng nổ rầm rầm! vang dội.
Một luồng sáng đen phụt thẳng từ mặt đất lên, đánh văng tôi cùng kết giới đang vận hành thường trực lên không trung.
Tôi vội kích hoạt Phù Du để lơ lửng giữa trời.
Phía dưới, Grimo ngước nhìn tôi, hai tay hắn bùng lên ngọn lửa khổng lồ.
“Tiêu Nhiệt Viêm Nhaa!!!”
Những chiếc răng lửa gào thét lao về phía tôi.
Bị đánh phủ đầu hơi bất ngờ, nhưng xem ra Grimo cũng nghiêm túc đấy.
Tốt lắm.
“Nhưng mà chiêu Tiêu Nhiệt Viêm Nha này… có gì đó hơi lạ thì phải.”
Tôi đã từng ăn trọn mấy trò ma thuật của Grimo khi đùa giỡn, nhưng toàn là những ma thuật đơn giản.
Vậy mà lần này, thuật thức của Tiêu Nhiệt Viêm Nha lại mang đến cảm giác bất ổn.
Có gì đó… không đúng.
Tôi lập tức giải trừ kết giới và… đưa tay không ra đón lấy đòn tấn công.
Tất nhiên, đau không chịu nổi.
Nhưng nhờ cơ thể đã được gia cường bằng ma thuật, lại thêm hồi phục và ma lực bao bọc thường trực, nên vẫn chịu được.
Chỉ là, các bạn nhỏ đừng bắt chước mà đưa tay trần đụng vào loại ma thuật cao cấp này nhé.
“Không ai dại dột thế đâu!”
“Á, nóng thật…”
Kèm theo mùi thịt cháy khét lẹt, thuật thức bắt đầu truyền vào cơ thể tôi.
Ừm… nhìn bên ngoài thì giống bình thường, nhưng rõ ràng có gì đó sai sai…
À, mấy đường ma lực vẽ ra thuật thức, có chỗ màu hơi khác!?
Và đúng lúc tôi chạm vào phần đáng ngờ ấy—
BOOOOOM!!!
Một vụ nổ chấn động trời đất vang lên, sức ép khủng khiếp đánh tôi văng đi như một chiếc lá.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cảm nhận được có kẻ vừa tiếp cận từ phía sau.
“Biết ngay là ngài sẽ đụng vào chỗ đó mà. Vì là ngài Lloyd nên tôi mới dám làm thế đấy.”
Tiếng thì thầm vang lên sát bên tai, cùng lúc đó, Grimo tung cú đá vòng bằng chân đã phủ ma lực đen thẫm.
Tôi kịp thời phòng thủ, nhưng cú nổ vừa rồi kết hợp với cú đánh này khiến máu từ 2 cánh tay tôi văng tung tóe.
“Hể, ngươi còn giăng bẫy trong thuật thức à?”
Bản chất ma thuật là dẫn truyền ma lực theo một sơ đồ thuật thức.
Nếu thuật thức sai, ma thuật sẽ phát nổ hoặc mất kiểm soát.
Grimo đã cố tình tạo ra lỗi trong sơ đồ, rồi dụ tôi chạm vào để gây nên vụ nổ mạnh.
Một cái bẫy lợi dụng đúng cái tật xấu của tôi:
Hễ thấy thuật lạ là không thể không… sờ thử.
“Chỉ có ngài mới dính thôi đó! Nhưng mà hiệu quả rõ rệt thật!”
Grimo lao tới với những đòn đánh liên hoàn gào thét.
Mỗi cú đánh mang theo ma lực dồn nén, dù tôi cố gắng chắn cũng khiến cánh tay đau nhức từng hồi.
“Sao ngài không dùng kết giới đỡ đi, Lloyd-sama!? Tay đang chảy máu kia kìa!”
“Không dùng được! Kết giới mà giải rồi thì tái triển khai sẽ mất thời gian cực kỳ lâu!”
Quả đúng vậy.
Kết giới nếu bị phá bởi đối phương thì có thể thay thế tức thời.
Nhưng một khi chính mình chủ động giải kết giới thì không thể dùng lại ngay được.
Những đòn đánh liên tục vẫn dồn dập trút xuống.
Nói chứ, pháp sư thường rất yếu khi cận chiến.
Vì ma thuật cần thời gian niệm chú và tích tụ lực.
Không còn cách nào khác, tôi buộc phải đáp trả.
“Quang Vũ + Lưu Kiếm Thuật Langris…”
Ngay khi tôi vừa tạo ra thanh kiếm ánh sáng trên tay—
“Á—!”
Một cơn đau buốt xuyên qua lòng bàn tay khiến tôi buông rơi vũ khí.
“Lloyd-sama!!”
Jiriel, đang trú ngụ trong tay trái tôi, kịp thời bắt lấy thanh kiếm ánh sáng vừa rơi.
Cánh tay trái thì không sao.
Nhưng cánh phải… lại hoàn toàn mất cảm giác.
Tôi nhìn xuống lòng bàn tay và thấy một vết bầm đen xì—
“Là dấu vết ma lực sao?”
Grimo mỉm cười đầy đắc ý.
Loại dấu này xuất hiện khi cơ thể trần bị tiếp xúc với ma lực cực mạnh, khiến cơ thể phản ứng bài xích.
Với tôi thì chuyện đó hầu như không thể.
Nhưng tay phải, nơi Grimo từng trú ngụ là ngoại lệ.
Chỉ cần để lại chút ảnh hưởng trong lớp da ngoài, hắn hoàn toàn có thể để lại dấu như vậy.
“—Lưu Kiếm Thuật Langlis, Châm Thử!!”
Tôi nhanh chóng chuyển kiếm sang tay trái, tung ra đòn đâm siêu tốc.
Nhưng Grimo dễ dàng tránh né.
“Hyaha! Chậm quá, yếu quá!”
Không phải tay thuận, nên sức mạnh lẫn tốc độ đều giảm đáng kể.
Tôi còn bị hắn phản công mấy phát nữa.
“Sao thế!? Chẳng lẽ ngài định gục ngã sớm vậy àààà!?”
Giờ thì tôi hoàn toàn bị dồn vào thế bị động.
Mất kết giới, bị áp sát, tay thuận bị vô hiệu hóa.
Cho dù có chênh lệch sức mạnh, trong tình huống này thì một pháp sư khó lòng xoay chuyển cục diện.
“L-Lloyd-sama…! Xin ngài hãy tỉnh táo lại! Chết tiệt, tên ma nhân kia! Đến nước này thì ta… ta sẽ—!”
Thanh kiếm ánh sáng do Jihriel tung ra bị Grimo dễ dàng gạt phăng.
"Biến đi, thằng thiên thần chết tiệt!"
Grimo vừa gầm lên vừa lao đến như một cơn cuồng phong.
Trong tay hắn lúc này, là tuyệt chiêu mạnh nhất của bản thân, Cực Hắc Loa Toàn Kích.
Đây là ma thuật cổ đại, nổi tiếng với sức công phá cực lớn.
Tuy có điểm yếu là thời gian niệm dài và chỉ phát huy tối đa ở cự ly gần, nhưng một khi đã tung ra thì uy lực đủ sức phá hủy cả kết giới của tôi.
"Chiêu này sẽ kết thúc tất cả!"
Khối cầu ma lực khổng lồ ngưng tụ đến cực điểm đâm thẳng về phía ngực tôi và rồi dừng lại ngay trước khi chạm trúng.
"Cái gì… là kết giới sao!?"
Grimo trợn mắt sững sờ.
Thứ ngăn đòn tấn công của hắn lại chính là ma thuật hệ phong cấp thấp tên gọi Phong Cầu.
Thông thường, Phong Cầu được dùng để tạo ra khối khí nén rồi bắn vào đối phương.
Tuy nhiên, nếu giữ nguyên trạng thái kích hoạt và không bắn đi, thì nó có thể dùng như một tấm đệm không khí, giúp làm giảm lực tấn công của kẻ địch.
Ta đã ứng dụng ma thuật quân sự, nén hàng chục ngàn khối Phong Cầu lại thành lớp chắn phía trước.
Chính những khối không khí được gia cố cực đại này đã chặn đứng đòn đánh của Grimo.
"Và giờ thì kết giới của ta đã tái tạo xong."
Kèm theo đó là cơ thể cũng lành lại.
"Trị Dũ Quang tác động trực tiếp lên cơ thể, nên tốc độ hồi phục phụ thuộc vào bản thân người đó. Với thương tích như vậy thì bình thường phải mất vài ngày mới phục hồi được... Thật không thể tin nổi, đúng là ngài Lloyd mà…"
Jihriel đứng một bên lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình.
Thật ra, quá trình đó lâu là vì người tôi cứ cố dùng năng lực phục hồi tự nhiên của cơ thể.
Còn tôi thì tạo ra máu thịt mới bằng ma lực rồi gắn vào luôn cho nhanh.
Nhờ vậy mới phục hồi được trong vài giây, dù vậy thì cũng không phải là tức thì.
"Khốn thật… Nó vẫn mạnh như quỷ… Mạnh quá mức…!"
Grimo nghiến răng đầy cay đắng, nhưng tôi phải công nhận, hắn làm khá tốt đấy chứ.
Hắn đánh vào điểm yếu của tôi rất chính xác.
Nếu là ngày xưa, khi tôi còn chưa từng đấu với ma tộc, có khi đã thật sự gặp khó.
"Dù sao thì, đến đây là đủ rồi nhỉ? Chấm dứt tại đây thôi. Lui đi, Grimo."
“…Rõ.”
Grimo đáp gọn lỏn, rồi cùng tôi rời khỏi chiến trường, nơi mọi người đang đợi dưới đất.