“Lloyd-kun, hôm nay cậu thảnh thơi hiếm thấy nhỉ.”
Trên đường rời khỏi lớp sau khi tan học, Connie bắt chuyện với tôi.
“Ừ, lâu lâu cũng cần nghỉ ngơi một chút mà.”
Hôm nay hiếm hoi không bị Noah hay Gazelle lôi kéo đi làm việc gì, nên tôi định tranh thủ về sớm để ôn lại bài và chuẩn bị cho tiết sau.
Dù gì thì sinh viên cũng nên chuyên tâm học tập.
Tuy phần lớn kiến thức tôi đều biết sẵn rồi, nhưng do tự học là chính, nên có nhiều kiến thức nền tảng tôi lại hổng mất.
Thật lòng mà nói, được vào học ở ngôi học viện này là quyết định đúng đắn nhất của tôi.
“Lloyd-sama có sức mạnh đến thế mà vẫn chịu học hỏi từ người khác, đúng là bất ngờ thật đó.”
“Ngài luôn nghiêm túc, nên đánh giá từ thầy cô cũng rất cao. Tất nhiên thôi.”
Nói đến đánh giá cao, thì Connie cũng là một trong số đó.
Cô ấy áp dụng hiểu biết từ việc chế tạo pháp cụ để theo kịp các tiết học, dù bản thân không có ma lực.
Lớp Ma thuật vốn dĩ yêu cầu phải có khả năng sử dụng ma thuật ở mức khá, thế mà Connie lại có thể bù đắp điều đó nhờ vào lượng kiến thức khổng lồ và kỹ năng điêu luyện.
Cô ấy thực sự yêu thích ma thuật, đáng nể thật.
Ừm ừm.
“À này, cậu nghe chưa? Dạo gần đây hình như có một người rất giỏi vừa gia nhập Hội học sinh đấy.”
“Gofuh!”
Tôi ho sặc vì bất ngờ trước câu nói của Connie.
“Nghe bảo ở khu vực Hội học sinh làm việc, đã có người tận mắt thấy một loại ma thuật khủng khiếp được thi triển. Hội giữ kín lắm, nhưng theo suy đoán của tôi, chắc chắn là sinh viên mới chuyển tới gần đây rồi.”
“Ha… haha…”
Chết tiệt, Noah bảo sẽ che giấu giúp tôi cơ mà, thế này là bị lộ mồn một rồi còn gì nữa.
“Phải nói thêm là, Noah cũng có vẻ khá chú ý đến chuyện đó đấy.”
“Đúng thế. Có điều chính Lloyd-sama mới là người hơi... làm quá.”
Hừm, tôi đã cố kiềm chế lắm rồi mà.
Có vẻ sinh viên ở đây thật sự rất giỏi, thậm chí còn phát hiện được cả ma thuật ẩn của tôi nữa.
…Mà, chỉ mới dừng lại ở mức độ đồn đoán thôi thì vẫn còn tạm ổn.
“Với cả, tôi còn nghe nói đám ‘Hỗn tạp học viện’, tổ chức bí ẩn chuyên thao túng mọi việc trong bóng tối ở học viện cũng mới có một thành viên cực kỳ xuất chúng gia nhập đấy.”
“Gehoh!”
Tôi lại ho thêm một trận nữa.
Gì cơ?
Đám của Gazelle là lực lượng ngầm thao túng cả học viện á?
Thì đúng là tụi tôi cũng làm vài việc được sinh viên nhờ vả, như bắt quái thú trốn thoát, xử lý những sinh viên có hành vi xấu trong âm thầm… nhưng mà gọi thế thì nghiêm trọng quá!
“Nghe đồn họ làm nhiều chuyện lớn lắm, như bắt quái thú hay trừng trị mấy tên hư hỏng. Đến cả Gazelle-kun cũng khen nữa đó.”
“He… heh…”
Tên Gazelle chết tiệt, bảo giữ bí mật mà giờ lan truyền khắp nơi rồi còn gì!
“Lloyd-sama, hắn ta cũng có che tên ngài mà.”
“Có điều vì không phải tổ chức chính quy nên nói nhiều miệng cũng là điều dễ hiểu.”
Phiền thật đấy.
Tôi mà đã bắt tay vào việc gì là cứ hết mình, nên mới muốn được người ta hỗ trợ che đậy giúp chút cơ mà.
…Này 2 người kia, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt kiểu "Tự làm tự chịu" thế chứ.
“Cũng tại ngài ôm đồm nhiều thứ quá đấy chứ.”
“Nhìn theo hướng khác thì, vì ôm đồm nhiều nên người ta chưa ai xác định chính xác được danh tính thật của ngài.”
“Quá lạc quan rồi đấy…”
“Bộ não kiểu đó đúng là đáng ngưỡng mộ thật…”
“Đừng khen nữa, ngại chết đi được!”
“Không ai khen cả.”
2 người bọn họ đồng thanh đến mức hoàn hảo.
Nghĩ kỹ thì họ cũng hợp cạ ghê nhỉ.
Đang nói chuyện thì tôi để ý thấy Connie thở dài.
“Haizz… tôi ghen tỵ thật đó. Ở câu lạc bộ của tôi, chỉ có mình tôi là tân binh thôi à.”
“À nhắc mới nhớ, Connie vào CLB Pháp Cụ đúng không?”
Học viện này ngoài giờ học còn có các hoạt động câu lạc bộ.
Khác với tiết học chính quy, CLB là do sinh viên tự lập và tự quản lý.
Lúc mới chuyển trường tôi từng được nhiều CLB mời mọc lắm.
Nhưng vì phải giúp cả Noah lẫn Gazelle nên chưa tham gia được cái nào, chứ tôi cũng tò mò lắm đấy.
“Ừ… Nhưng vì mấy anh chị chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp nên lần lượt rút lui hết. Giờ chỉ còn mỗi mình tôi thôi. Tôi muốn học hỏi thêm nhiều thứ mà…”
Thấy Connie có vẻ buồn, tôi gật đầu ra chiều suy nghĩ.
“Connie này, tôi tham gia CLB Pháp Cụ được không?”
“...Cậu ấy hả Lloyd-kun?”
“Sao? Không được à?”
“Không, ngược lại thì đúng hơn, hoan nghênh vô cùng! …Nhưng cậu bận rộn như vậy, liệu có ổn không?”
Connie bất ngờ hỏi lại, cả Grimo và Jihriel cũng nhao nhao phản đối.
“Ngài nghĩ gì vậy Lloyd-sama?! Đến giờ còn suýt lộ tung tích mấy lần rồi đấy!”
“Phải đó! Hơn nữa còn phải giúp Noah nữa, thời gian đâu mà lo thêm CLB nữa chứ!”
“Không sao đâu, vẫn xoay xở được mà.”
Ngay lúc đang nói, chiếc huy hiệu Hội học sinh gắn sau cổ áo tôi rung lên.
Đây là pháp cụ truyền tin, mỗi khi có lệnh triệu tập thì sẽ phát tín hiệu thế này.
Gazelle cũng từng đưa cho tôi cái tương tự.
“Thấy chưa, vừa nói xong là bị gọi rồi kìa.”
“Chắc là Noah… Đúng lúc lắm.”
Tôi nở nụ cười tinh quái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Này Lloyd-kun, cậu đi đâu vậy?”
“Đi chút thôi, quay lại liền.”
Tôi vẫy tay với Connie rồi lặng lẽ đi đến một nơi vắng vẻ, đưa tay thọc sâu vào bộ lông của Shiro đang đi theo.
“Ừm… hình như chỗ này thì phải… À, đây rồi.”
Bộp.
Tôi lôi ra một con búp bê giống hệt mình, một con mộc hình đại.
Nó là búp bê gỗ được biến hình bằng ma thuật để mô phỏng lại gần như hoàn hảo cơ thể con người.
“Grimo, ngươi vào trong con búp bê này rồi đến chỗ Noah giúp ta.”
“…Tức là, ngài muốn tôi thay mặt đi làm việc đó?”
“Phải. Dạo này ta sẽ hoạt động ở CLB Pháp Cụ, ngươi ứng biến giúp nhé, Grimo.”
Đúng vậy, Grimo điều khiển mọi thứ còn giỏi hơn tôi.
Hắn cũng đã quen với công việc ở Hội học sinh lẫn nhóm của Gazelle.
Hơn nữa, tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về pháp cụ do Gazelle chế tạo nữa.
“À mà nếu bên đó có gì thú vị thì báo ngay cho tôi nhé. Tôi đổi ngay và luôn.”
“Ngài tự do quá rồi đấy, Lloyd-sama…”
Vì CLB Pháp Cụ chẳng có ai khác nên không lo bị phát hiện, cũng khó mà đụng mặt Hội học sinh.
Kế hoạch này đúng là hoàn hảo.
“Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng. Nhưng đừng đặt kỳ vọng quá cao đấy.”
“Đừng nói vậy. Grimo luôn làm rất tốt mà.”
“Cái… Fu! Fun! Khen tôi cũng chẳng được gì đâu! Này, đi thôi!”
Grimo gật đầu rồi lao đi cùng với con bù nhìn hình nhân.
…Hình như hắn hơi ngượng thì phải?
Không, chắc là tôi tưởng tượng thôi.
“Dù là ma nhân… nhưng mà nhìn vậy cũng thấy tội quá…”
Jihriel vừa tiễn mắt nhìn theo Grimo, vừa thở dài than thở.
…Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tạm thời bên đó chắc không có vấn đề gì rồi.
“Giờ thì… đến lượt ta tận hưởng câu lạc bộ Pháp Cụ thôi nhỉ.”
Nghĩ vậy, tôi quay lại chỗ Connie, chuẩn bị bắt đầu một chương mới thú vị hơn trong cuộc sống học đường của mình.