“Chào mừng cậu, Lloyd. Đây chính là Câu lạc bộ Pháp Cụ của tôi.”
Dẫn tôi đến nơi là Connie, nhưng địa điểm mà chúng tôi tới lại là… một túp lều nhỏ nằm tách biệt hẳn khỏi khu chính của trường.
“Chỉ nhìn thôi cũng thấy ọp ẹp rồi. Chả trách ngoài cô ấy ra chẳng có ai chịu gia nhập.”
“Nhưng nhìn từ ngoài vậy thôi, bên trong có vẻ khá rộng rãi đấy. Vào thử xem sao. Xin phép nha.”
Tôi mở cửa bước vào thì đập ngay vào mắt là một khung cảnh hỗn độn, những món pháp cụ đủ màu sắc, hình thù kỳ quái, chất thành từng đống cao ngất.
“Uầy… nhiều pháp cụ thật.”
“Chủ yếu là đồ của các đàn anh đàn chị để lại thôi. Họ không có chỗ cất nên gom hết về đây.”
Ra là vậy, chắc vì lý do đó mà câu lạc bộ này mới bị đẩy ra một nơi heo hút thế này.
Tôi đưa mắt quan sát thì nhận ra một vài món pháp cụ nổi bật hơn những cái còn lại.
“Mấy cái này, với cái kia nữa… là của Connie làm đúng không?”
“! Cậu nhận ra à?”
Dĩ nhiên là tôi nhận ra.
Những pháp cụ do Connie làm có một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Từ mật độ thuật thức, sự tinh xảo đến cấu trúc phức tạp, mọi thứ đều toát lên vẻ đẹp của nghệ thuật chân chính.
“Hmm… Tôi không phân biệt được sự khác biệt, nhưng nếu Lloyd-sama đã nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi.”
“Này, nhìn thử cái này xem. Nhỏ vậy thôi mà phát sáng lung linh luôn.”
Tôi nhặt lên một chiếc hộp hình khối, ấn công tắc thì lập tức đủ loại ánh sáng đủ màu sắc bắn ra, kèm theo một bản nhạc du dương vang lên.
Giống như một phiên bản siêu cấp của hộp nhạc vậy, mà chất âm thì hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.
Ngoài ra còn có những con rối biết nhảy múa tự động, hay mô hình xe tự chạy…
Không biết cái thiết bị lớn có ống thủy tinh xoắn ốc kia dùng để làm gì nữa…
Nhìn gì cũng thấy thú vị.
“Nhưng pháp cụ của Connie toàn mấy món kỳ lạ. Theo tôi nhớ, pháp cụ vốn được tạo ra để người không thể dùng ma thuật có thể chống lại pháp sư mà, đúng chứ?”
Jihriel nói không sai.
Pháp cụ phần lớn được thiết kế như công cụ chiến đấu, như vũ khí thay thế cho ma thuật.
Thế nhưng, mấy món Connie làm lại chẳng có tí sát thương nào.
Thuật thức thì tuyệt vời thật đấy, nhưng về bản chất thì toàn như… đồ chơi trẻ con.
“Pháp cụ của tôi… đúng là hơi lạ thật. Thường thì người ta hay dùng pháp cụ như vũ khí, nhưng tôi thì không thích kiểu đó cho lắm.”
Phải rồi, Connie luôn bị xem là kẻ lập dị trong học viện vì không chịu chế pháp cụ chiến đấu.
Ngay cả giáo viên cũng không đánh giá cao cô ấy.
Nhưng—
“Tôi hiểu mà, Connie. Tôi cũng giống cô thôi.”
Tôi chọn con đường này vì bị mê hoặc bởi sự tinh tế trong ma thuật, bởi vẻ đẹp của những thuật thức.
Tôi chưa từng quan tâm đến sức mạnh hủy diệt.
Với tôi, kể cả là ma thuật vô dụng đi nữa thì nếu nó có nét đẹp riêng, nó vẫn xứng đáng được trân trọng.
“Lloyd hiểu tôi… vui quá đi mất…”
Connie cúi đầu, giọng thì thầm nhưng ánh mắt thì rạng ngời niềm vui.
“Không cần sức mạnh hủy diệt ư? Mà đúng thật, với lượng ma lực của Lloyd-sama thì bất kỳ ma thuật cấp thấp nào cũng trở nên mạnh mẽ rồi…”
Jihriel nói đúng.
Ngược lại, ma thuật cấp cao quá mạnh, đến mức khó mà sử dụng tùy tiện.
Nếu tôi dùng sai, chỉ một đòn cũng đủ san bằng cả địa hình.
Vì thế, khi dùng ma thuật tấn công, tôi thường phải tự giới hạn sức mạnh của mình lại.
“Này Connie, nếu cô muốn thì để tôi sạc ma lực cho pháp cụ nhé?”
Pháp cụ hoạt động dựa vào thuật thức, mà thuật thức thì cần ma lực để khởi động.
Nên dân chế pháp cụ thường phải đi nhờ vả bạn bè để gom góp ma lực đấy.
Tôi chỉ định giúp một tay thôi, nhưng…
“Không sao đâu, tôi cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Bị từ chối mất rồi.
Connie liếc mắt về phía một thiết bị to đùng giống như guồng quay nước.
“Đó là máy tích trữ ma lực bằng cơ năng. Chỉ cần quay là nó sẽ chuyển hóa năng lượng xoay thành ma lực. Với cái đó, lượng ma lực cần dùng cho pháp cụ là đủ rồi.”
“Ồ? Nghe thú vị đấy.”
Tôi thử quay nhẹ bánh xe, và quả thật có thể cảm nhận rõ ma lực sinh ra theo chuyển động của nó.
Hmm…
Thì ra là gắn một nửa thuật thức lên bánh xe, nửa còn lại lên điểm tiếp xúc.
Mỗi vòng quay là một thuật thức hoàn thiện tạo ra ma lực.
“Cho tôi thử vào đó được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Được sự cho phép, tôi bước vào bên trong bánh xe.
Cơ chế thì đơn giản, chạy bên trong thì bánh xe quay, tạo ma lực.
“Nhìn như bánh xe cho chuột hamster chạy vậy…”
“Trông hay mà, với lại cơ chế rất hợp lý.”
Thiết kế tuy to nhưng lại gọn gàng, không thừa chi tiết nào.
Chắc tạo được nhiều ma lực lắm đây.
Thử xem nào…
“Fuh—!”
Tôi hô nhẹ rồi lao về phía trước, lập tức cảm nhận được sức nặng dồn lên chân.
Nhưng không sao cả.
Khi tôi bắt đầu chạy, đồng hồ đo ma lực bên cạnh lập tức nhích lên.
Ồ?
Tốc độ quay càng nhanh thì ma lực tích lũy càng nhiều à?
Thế thì đến lúc tăng tốc rồi.
Tôi kích hoạt “Cường hóa thể chất” nhiều lớp.
Cơ bắp căng lên, sức mạnh trào dâng, thân thể cũng phình ra một chút.
Chạy với toàn bộ sức mạnh, kim đồng hồ tăng vọt.
“100… 200… Ghê thật! Ma lực tăng nhanh kinh khủng!”
“Đây chính là ‘Cường hóa thể chất’ của Lloyd-sama… Thể năng vượt xa cả những kẻ chuyên luyện cơ bắp, đúng là một thân thể hoàn mỹ.”
2 người trầm trồ, nhưng tôi thì lại thấy hơi bất tiện.
Cơ bắp luyện không bài bản thì dễ thiếu linh hoạt, thậm chí còn gây tổn thương nữa, Sylpha cũng từng nói vậy rồi.
“Được rồi Lloyd! Thế là đủ rồi! Không thì hỏng mất!”
“Ối!”
Có vẻ máy tích ma lực chịu không nổi nữa rồi.
Tôi nhìn kỹ thì thấy nó đang tóe lửa.
Vội nhảy ra khỏi bánh xe.
Phù…
Nóng thật đấy.
Suýt nữa thì làm hỏng cả thiết bị.
Tôi và Connie cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi nhé, chắc tôi hơi quá tay.”
“…Tôi cũng không cẩn thận. Không ngờ Lloyd lại giỏi vận động đến vậy.”
Mà cũng nhờ ma thuật với cả bị Sylpha rèn luyện suốt thôi.
Dù sao thì, có vẻ tôi sẽ gắn bó lâu dài với Connie và những món pháp cụ thú vị này.
“Lloyd-sama, nhưng ngài không thấy có điều gì đó… bất thường sao?”
Trên đường về sau buổi sinh hoạt, Jihriel chợt lên tiếng.
“Mấy món pháp cụ do Connie chế tạo hình như tích trữ nhiều ma lực một cách bất thường so với chức năng thực tế của chúng. Với những món chỉ cỡ đồ chơi trẻ con thế này, liệu có cần đến từng ấy ma lực không?”
“Giờ nghĩ lại thì đúng là vậy thật.”
Tôi đã xem qua phần lớn các trận đồ khảm trên pháp cụ, nhưng thứ nào thứ nấy đều có mức tích trữ và tiêu hao ma lực một cách kỳ lạ.
Với tay nghề của Connie, cô ấy thừa sức làm chúng tiết kiệm hơn.
Trái lại, cảm giác như cô ấy cố tình làm chúng tiêu hao nhiều hơn mới đúng.
“Huống hồ cô ấy lại không có ma lực. Thông thường thì người như vậy phải tìm cách giảm mức tiêu hao xuống thấp nhất cơ mà. Nhưng cô ấy thì lại làm ngược lại.”
“Có khi chỉ là ngẫu nhiên thôi? Hoặc có thể là một dạng thí nghiệm nào đó?”
Thật ra thì cũng không phải không có khả năng.
Pháp trận vốn rất phức tạp, đôi khi kết quả xảy ra ngoài dự đoán là chuyện thường.
Tôi cũng từng thử giảm sức công phá của một ma thuật, nhưng kết quả lại là làm nó mạnh hơn, thậm chí suýt phát nổ ngay tại chỗ không ít lần.
“Ừm… Cậu nói cũng có lý. Cố ý tăng lượng tiêu hao thì cũng chẳng được lợi gì cả. Với cả, cái cỗ máy tích ma lực kiểu quay vòng kia trông cũng đâu dễ vận hành đâu.”
“Tôi đã dồn sẵn một đống ma lực vào đó rồi, chắc cũng đủ dùng một thời gian đấy.”
Cỗ máy đó nhìn qua cũng thấy có dung lượng tích trữ khá lớn.
“Lloyd-samaa! Tôi hoàn thành công việc hội học sinh rồi đây ạ!”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Mộc hình đại và Grimo quay về.
“Về rồi à, Grimo?”
Nhìn nét mặt phơi phới của hắn thì chắc mọi chuyện suôn sẻ lắm đây.
Được rồi, tí nữa phải moi cho ra mấy chuyện thú vị coi hắn đã bày trò gì.