"■"
Ma thuật được thi triển bằng việc sử dụng các câu chú ràng buộc, một loại ma thuật ảo ảnh có tên là “Mô Tả Thân Hình”.
Thông thường, loại ma thuật này cho phép người dùng biến thành hình dạng một người mà họ hình dung trong đầu.
Nhưng nhờ vào việc tam trọng niệm chú với sự phối hợp từ Grimo và Jihriel, cùng với việc không hình dung cụ thể đối tượng, tôi đã gắn thêm một đặc tính mới vào đó, khiến người khác nhìn thấy hình ảnh khác nhau tùy theo cảm nhận của từng người.
Việc không cố định hình dạng hiển thị khiến ma thuật này có thể “trở thành bất kỳ ai” và người nhìn sẽ tự nhiên tin rằng đó chính là người họ nghĩ đến.
Tất nhiên, vì đã được chỉnh sửa về cấu trúc nên kể cả mấy tên dùng “thấu thị” hay tăng cường thị lực cũng chẳng thể nào phát hiện ra được.
Tuy là giữa ban ngày ban mặt mà xài thì quá lộ liễu, nhưng trong màn khói trắng như thế này thì chắc sẽ ổn thôi… chắc vậy.
Trong khi nghĩ thế, tôi lặng lẽ áp sát 2 người kia.
Rồi, đến lúc thử vài thứ thú vị đây.
“Grimo, đưa ta cái đó.”
“Dạ đây.”
Từ miệng Grimo, hắn rút ra thanh “Hấp Ma Kiếm”, vũ khí được thiết kế dành riêng cho tôi.
Nó là một thanh kiếm đặc biệt được khảm vào các ma thuật có khả năng hấp thụ và vô hiệu hóa ma thuật.
Với ma thuật cấp thấp thì có thể hút hàng trăm cú, còn cao cấp thì cũng phong ấn được vài cái.
“Ma thuật bị hút vào kiếm có thể từ từ giải mã sau, nên giờ thì cho tôi xin hai cái trận pháp của 2 người trước nhé.”
――Lưu Kiếm Thuật Langlis:
Châm Thử
Giữ kiếm ngắn lại, hạ thấp người xuống rồi tung ra chuỗi đâm liên hoàn về mọi hướng, một chiêu thức chuyên để phòng thủ trước cơn mưa tên hay ma thuật tầm xa.
Từng quả cầu lửa, băng lao đến bị lưỡi kiếm chạm vào là lập tức bị hóa giải.
“Nhưng mà nếu cứ thế thì màn khói từ hơi nước sẽ biến mất mất… Thêm chút nữa nào.”
Tiếp theo, tôi đồng thời gọi ra cầu lửa và cầu nước, rồi cố tình làm chúng va vào nhau.
Hệ quả là một vụ nổ hơi nước tạo thành khói trắng, người ta gọi đó là “Yên Cầu”.
Bùm!
Bùm bùm!
Khói trắng liên tiếp bốc lên.
Trong lúc đó, tôi tiếp tục thu thập các trận pháp của 2 người kia vào thanh kiếm.
Chắc giờ cũng tích được kha khá rồi, nhưng nếu toàn cùng một loại thì nhàm quá.
“Được rồi, nhân tiện thì thử dụ họ dùng thêm mấy ma thuật khác xem sao.”
Tôi giải phong ấn mấy quả cầu lửa và băng đã hấp thụ từ trước, rồi phóng ngược về phía 2 người.
Tính toán thời điểm cực chuẩn, ngay khi họ vừa thi triển xong, lúc ấy họ sẽ không kịp phản ứng, buộc phải dùng một loại ma thuật khác để đối phó.
Rồi, sẽ dùng cái gì đây ta?
Vừa háo hức quan sát, thấy Gazelle hơi nhăn mặt rồi búng tay tách một cái.
Ngay lập tức, quả cầu băng trước mặt phát nổ.
Hmm… lại là “Hỏa Cầu” thường thôi à.
Chán nhỉ.
Nhưng mà đánh chặn được ở khoảng cách gần như vậy và với tốc độ ấy thì đúng là không tệ, có khi ngay cả tôi cũng hơi khó đỡ.
“Lloyd-sama lúc nào cũng duy trì kết giới rồi, đâu cần phải làm mấy chuyện nguy hiểm vậy đâu chứ.”
Ờ thì, đúng là vậy thật…
Nhưng mà…
Thôi kệ, quay qua xem Noah phản ứng thế nào.
“Ooh…”
Noah tròn mắt một chút, nhưng dù cầu lửa đang lao tới, cậu ta vẫn không hề vào tư thế phòng thủ.
Ngay sát lúc quả cầu chạm tới, nó đột ngột vỡ tung, bị chặn lại bởi một lớp màng ma lực mỏng tang, một kết giới.
Hóa ra Noah cũng giống tôi, luôn duy trì kết giới quanh người mọi lúc.
“Hừm, kết giới đó đúng là chẳng ra sao cả. Làm sao sánh được với kết giới của Lloyd-sama.”
Ờ thì, tôi cũng nghĩ vậy…
Nhưng mà cả 2 đều xử lý gọn gàng thế này thì…
Cách dùng mấy tiểu xảo như vậy cũng nói lên trình độ pháp sư của họ.
Tôi thì muốn họ thi triển mấy ma thuật lạ lạ hơn chút, nhưng thôi kệ, như thế này cũng đủ thú vị rồi.
Dù sao nếu đã là bạn học thì về sau tôi cũng sẽ có cơ hội quan sát kỹ hơn.
Trong khi nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rời khỏi màn khói trắng.
◇
Tối hôm đó, bọn tôi đang dùng bữa tại ký túc xá.
“Lloyd-sama thấy sao ạ?”
“Ừ, ngon lắm Sylpha. Cả Ren nữa, tay nghề lên hẳn rồi đấy.”
“Ehehe, cảm ơn cậu nha~!”
Tiện nói thêm, nhờ Birgit mà bọn tôi được thuê trọn một toà ký túc xá, tha hồ mà sử dụng rộng rãi.
Tòa ký túc này có hai phòng lớn và mười phòng nhỏ với 5 người 1 thú, thì nói thật là quá dư.
“Nhưng mà... liệu có ổn không đấy chị Birgit? Dù gì thì bọn em cũng chỉ là sinh viên ở đây mà?”
“Ổn chớ sao không. Tiền thì trả đầy đủ, với lại chị là hoàng tộc, cũng phải lo chuyện an toàn cho tử tế chứ.”
Birgit đáp lại tỉnh queo.
Mà với tôi thì được ở rộng rãi thế này đúng là sướng.
“Còn được ăn mấy món ngon do Sylpha nấu nữa chớ. Chăm sóc dinh dưỡng cho tụi này cho tốt vào nha~!”
“Vâng ạ!”
“Vâng!”
Sylpha và Ren đồng thanh cúi đầu đầy nghiêm túc.
Sau khi động viên 2 người, ánh mắt Birgit đột nhiên chuyển sang Albert, nhìn chằm chằm.
“Còn chuyện buổi học hôm nay đó, Albert… Haizz, em đúng là chẳng có chút khiếu kinh tế nào hết trơn. Cái căn bản nhất trong kinh tế là kiếm lời mà người ta không hề nhận ra đó!”
“Chị ơi, cách đó về lâu dài sẽ gây tổn thất đấy. Nếu đối xử chân thành thì mới có thể xây dựng mối quan hệ tốt với đối tác. Mà như vậy thì lợi nhuận sẽ tự đến thôi.”
Albert cũng không chịu thua, trình bày lý lẽ của mình.
Birgit thì dù mắt có ánh lên vẻ hài lòng, vẫn cố tình thở dài ngao ngán.
“Ngây thơ. Nghĩ kiểu đó là bị mấy tay gian thương lột sạch không còn sợi lông nào luôn đó!”
“Dù vậy, em không muốn trở thành người đi lừa gạt người khác.”
“Cái gì!? Dám cãi lời cô giáo xinh đẹp này sao? Nói cho em biết, chị thuê trọn cái ký túc xá này cũng để dạy kèm cho em buổi tối đấy nhé! Nhớ mà chuẩn bị tinh thần đi, chị sẽ nhồi nhét đầy vô cái đầu mơ mộng hoa lá của em cho coi!”
“Em sẵn sàng, thưa chị!”
2 người bắt đầu bắn tia lửa qua lại dữ dội.
Tôi thì chẳng hứng thú mấy với mấy chuyện kinh tế, nhưng nhìn cũng thấy vui vui.
“À, mà Ren thì sao rồi nhỉ?”
“Ừm! Rất vui luôn! Em còn kết bạn được nữa đó!”
“Không, ý chị là…”
Trước sự hào hứng của Ren, Sylpha lắc đầu và hỏi lại.
“Em có thể hiện đủ tốt với tư cách người hầu của Lloyd-sama chưa? Kết quả bài thi sao? Có theo kịp bài giảng không?”
“Ể… Ừm… chắc là cũng theo được… Với lại cô bạn mới quen, Rosetta cũng khen em nữa…”
Rosetta… nghe quen quen thì phải.
“Đó là tiểu thư Rosetta, người đứng đầu khoa Dược thuật, biệt danh “Đóa Hồng Tím Thơm Ngát”. Tôi chỉ mới biết tên, nhưng hẳn là xinh đẹp như hoa vậy. Rất muốn được gặp mặt lắm! Fuhihih~”
Jihriel cười khúc khích với vẻ mặt đáng sợ.
Nhớ lại thì hồi nãy Shido cũng có nhắc đến tên cô ấy trong số những sinh viên tài năng của học viện.
Ren mà làm quen được với người như vậy, đúng là khá thật.
“Vậy thì tốt rồi. Nhớ cố gắng nhé.”
“V-Vâng…”
Ren thở phào nhẹ nhõm khi được Sylpha công nhận.
Mà nhân tiện, không biết Sylpha hôm nay thế nào nhỉ.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Albert bật mí:
“Nghe mấy người bên khoa Kiếm thuật kể lại thì… hình như Sylpha đã hạ luôn cả giám khảo trong kỳ thi thì phải?”
Ôi trời, nghe thôi là đủ hình dung ra cảnh tượng ấy rồi…
“Không chỉ thế, nghe nói cô còn nhận lời thách đấu của Maximilien Thor đứng đầu khoa Kiếm thuật và hạ gục cậu ta trong tích tắc. Nhờ sức mạnh áp đảo cùng phong thái tao nhã, thanh lịch, cô ấy đã được người ta ưu ái gọi là ‘Đoá hồng đỏ kiều diễm’ đó.”
“Thật xấu hổ quá ạ…”
Sylpha cúi đầu nhẹ nhàng, giữ đúng lễ độ.
Đúng là chị Birgit có dặn phải gây ấn tượng, nhưng ngay buổi đầu tiên đã hạ đo ván cả thủ khoa thì có phải hơi quá rồi không?
“Tôi cũng có nghe qua rồi, Sylpha. Tạm coi là khởi đầu không tệ đấy. Cứ giữ phong độ đó mà phát huy nghe chưa.”
Vừa nói, Birgit vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi đầy hào sảng.
Mới ngày đầu mà đã thế này, không biết sau này còn rùm beng tới đâu nữa…
Thật chẳng biết nên vui hay lo nữa.
“Nhưng mà nói gì thì nói, ai nấy vẫn cứ bá đạo như thường nhỉ?”
Grimo vừa nhún vai vừa thở dài.
“Quả là không hổ danh anh chị của ngài Lloyd, lại thêm Sylpha-tan với Ren-tan nữa. Ai cũng xuất chúng cả.”
Jihriel gật đầu đồng tình, giọng như đang ngưỡng mộ thật lòng.
Quả đúng như 2 người họ nói, ai cũng đang khiến cả học viện phải để mắt đến.
Với đà này thì chắc tôi sẽ không bị chú ý quá đâu nhỉ…
Mong là vậy.
Tôi chỉ mong bọn họ cứ giữ phong độ này để tôi được bình yên sống ẩn dật thôi…