“Chúng ta đến nơi rồi.”
Hiệu trưởng Shido dừng lại tại độ cao khoảng trăm mét trên không trung.
Trước mặt là nền lát đá tỉ mỉ dẫn đến một cánh cửa đá lớn.
Khi ông ta đưa tay lên, cánh cửa tự động mở ra, có vẻ bên trong cũng được khảm sẵn các ma trận.
Có lẽ toàn bộ tòa tháp này đều được vận hành bằng ma thuật.
Bên trong là một không gian lát đá tương tự, nhưng không có tường bao, phần trần cũng để trống, lộ ra bầu trời.
Trước mắt là những tấm bia mục tiêu kèm theo điểm số, các sinh viên đang thi nhau niệm ma thuật nhắm vào đó.
“Hiệu trưởng Shido! Có chuyện gì vậy ạ? Còn 2 người đó là…”
Một nữ giáo viên phát hiện ra chúng tôi, vội vã chạy đến.
“Hoho, xin lỗi đã làm phiền. Hai em đây là học sinh chuyển trường mới vào hôm nay. Ta chỉ muốn cho các em ấy tham quan lớp học một chút. Cô cứ tiếp tục dạy như bình thường đi.”
“…Vâng, tôi hiểu rồi…”
Nghe hiệu trưởng nói, cô giáo quay lại hướng dẫn sinh viên tiếp tục buổi học.
“Tự nhiên lại thấy hoài niệm ghê… Hồi còn ở trong hoàng cung, mình cũng thường luyện tập thế này.”
Tôi lẩm bẩm khi nhìn các quả cầu lửa bay thẳng vào mục tiêu.
Đây là bài huấn luyện nhắm trúng mục tiêu bằng ma thuật, ngày xưa tôi từng nhờ Albert cho luyện thử, dù khi ấy tôi không dám thi triển gì quá nổi bật.
Dù vậy, chỉ đơn giản nhìn người khác thi triển ma thuật thôi cũng rất thú vị.
Các học sinh ở đây đều rất giỏi, trình độ vượt xa pháp sư trong cung.
Dĩ nhiên chưa đến tầm của Albert, nhưng vẫn cực kỳ đáng nể.
—Tách!
Một tiếng búng tay vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ khủng khiếp.
Toàn bộ mục tiêu bị thổi bay trong tích tắc.
Trong lúc cả lớp còn đang xôn xao, một nam sinh đứng yên lạnh lùng, vẻ mặt chán chường như chẳng có gì đáng để bận tâm.
“Em đang làm gì thế hả, Gazelle!?”
Giáo viên quát lên.
Cậu thiếu niên tên Gazelle nhếch mép cười khinh khỉnh, 2 tay đút túi áo.
Cậu ta có mái tóc bạc, mắt đỏ rực, đồng phục thì mặc lộn xộn để lộ phần ngực rắn chắc.
“Cô bảo thi triển Hỏa cầu nên tôi bắn thôi, có sai gì đâu?”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn xuống bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Đúng là tôi bảo bắn, nhưng ai cho em phá hủy hết mục tiêu như thế!? Làm vậy ảnh hưởng đến những người khác đấy!”
“Không liên quan đến tôi.”
Gazelle đáp cộc lốc rồi dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Thái độ ngang ngược khiến cô giáo đỏ mặt tức giận.
Thấy thế, Connie khẽ thì thầm hỏi hiệu trưởng:
“Đó là Hỏa cầu…? Một ma thuật cấp thấp mà có thể gây ra sức công phá như vậy, đúng là lượng ma lực phi thường…”
“Cậu ta tên là Gazelle Bordeaux, một học sinh tài năng xuất chúng.”
“Bordeaux… lẽ nào là—”
“Đúng rồi. Dòng dõi của Đại hiền giả, người khai sinh ma thuật, William Bordeaux.”
Ô hô!
Hậu duệ của người sáng lập ma thuật mà cũng học ở đây ư?
Đến học viện này đúng là không uổng công rồi.
“Hơn nữa vừa nãy, cậu ta còn niệm mà không cần đọc chú. Lẽ ra phải mất nhiều sức mạnh mới làm được vậy, nhưng ma lực không hề bị thất thoát. Có khi đó là ma thuật huyết thống của nhà Bordeaux… Nếu được học thì hay biết mấy!”
Tôi phấn khích, còn hiệu trưởng thì chỉ thở dài:
“Thực lực thì đúng là không bàn cãi, nhưng thái độ thì… Thi triển như thể chỉ để khoe mẽ sức mạnh vậy. Một pháp sư thực thụ là người truy cầu tri thức và biết tôn trọng mọi điều, chứ không phải vậy. Dù thế, vẫn có nhiều sinh viên ngưỡng mộ cậu ta, và bắt chước dùng sức mạnh để lấn át người khác… Thật sự đáng lo.”
Tôi nhìn quanh, đúng là các sinh viên khác đang nhìn Gazelle với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Không trách họ được, sức công phá mạnh mẽ, bắn chính xác nhiều mục tiêu cùng lúc, lại còn vô niệm.
Ai học ma thuật chẳng ao ước làm được điều đó.
Tôi hiểu vì sao thầy Shido khó chịu.
Dùng sức mạnh mà không hiểu rõ bản chất rất dễ gây ra tai nạn.
Đơn giản nhất cũng như đưa thuốc nổ cho một đứa trẻ, chỉ cần sai sót nhỏ là nguy hiểm khôn lường.
“Như ngài Lloyd chẳng hạn.”
“Ừ, luôn hành động tùy hứng, gây ra đủ thứ rắc rối xung quanh… Quả là không sai chút nào.”
Grimo và Jihriel nhìn tôi bằng ánh mắt vừa châm biếm vừa thương cảm.
Nhưng tôi đâu có phá hoại lung tung như họ nghĩ chứ!
…Mà dù sao, có một nhân vật nổi bật như Gazelle ở đây cũng không tệ.
Cậu ta gây chú ý, tôi lại rảnh tay làm việc của mình, càng dễ sống hơn.
“Trời ơi, các mục tiêu hỏng sạch rồi. Phải làm sao bây giờ…?”
“Cô giáo, em có thể giúp một tay nếu cần ạ?”
Connie bước đến chỗ giáo viên đang bối rối.
“Em là sinh viên mới à? Ý tốt của em cô rất cảm kích, nhưng các mục tiêu này tích hợp thuật thức phức tạp lắm, không dễ sửa đâu.”
Thế nhưng Connie không để tâm.
Cô ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ một tấm bia hỏng.
“Đúng là nhiều ma thuật được khảm vào… Hấp thụ chấn động, vô hiệu hóa thuộc tính, tăng cường vật chất… Nhưng em nghĩ em sửa được.”
“Chờ đã, em…”
Chưa kịp dứt lời, Connie đã lấy hộp dụng cụ ra, bắt đầu tháo rời các mảnh vỡ.
Thao tác nhanh, gọn, chuẩn xác đến không ngờ.
Mà hoàn toàn không dùng đến hỗ trợ nào!
Nếu là tôi, chắc phải dùng cường hóa cảm giác và thể chất, thêm mấy cái tay phụ mới đuổi kịp tốc độ đó.
“Chỉ bằng tay không mà ngang ngửa với ngài Lloyd… Hả!? Chẳng lẽ năng lực của cô bé khi mất đi ma lực là…?”
“Ừ. Năng lực phi thường của cơ thể, thể hiện qua sự khéo léo vượt trội ấy.”
Tạo ra pháp cụ không khó, nhưng đạt đến trình độ như Connie thì cần nỗ lực phi thường.
Ma Túc như cô mất đi ma thuật nhưng phát triển kỹ năng khác đã biến sự khéo léo thành sức mạnh đặc biệt.
Mọi người lặng người quan sát, say mê với từng chuyển động.
“Phù… xong rồi.”
Connie thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán.
Tôi dùng Giám định để phân tích tấm bia đã sửa.
Ồ… năng lực phòng thủ được tăng mạnh.
Ma thuật kết hợp giữa độ dẻo và độ cứng, loại thuật thức bền chắc hơn trước rất nhiều.
Kể cả khi dính đòn như vừa rồi cũng không thành vấn đề.
Ngoài ra, còn có vài loại thuật thức hiếm gặp mà bình thường khó lòng bắt gặp được.
Thú vị thật đấy.
Nhìn là thấy hấp dẫn rồi.
Không biết tôi có thể thử tí được không nhỉ…
“Ờm... này Lloyd-kun, cậu có muốn thử độ bền của cái bia này không?”
“Thật á? Vậy thì cho tôi thử nhé!”
Có vẻ ánh mắt đầy mong ngóng của tôi đã bị bắt gặp rồi.
Đúng là hơi mất mặt thật, nhưng không thể cưỡng lại được.
Tôi gật đầu cái rụp, rồi giơ tay nhắm về phía cái bia.
“Không được đâu, Lloyd-sama! Nếu ngài phá hỏng cái bia thì sẽ gây chú ý lắm đó!”
“Làm gì có chuyện đó. Đừng nói quá lên thế chứ.”
Không biết trong mắt hắn tôi là hạng người gì nữa.
Thật là xúc phạm, Jihriel à.
Ngươi nghĩ ta sẽ phá hỏng cái thứ Connie đã vất vả sửa xong à?
…Tuy vậy, tôi cũng sẽ tấn công với sát thương vừa đủ để suýt phá thôi.
“Hoả cầu.”
Nói rồi, tôi bắn ra một quả cầu lửa nhắm thẳng vào bia.
Ngọn lửa bay theo một đường vòng cung và trúng ngay giữa tâm.
Một tiếng “vù” vang lên, rồi ngọn lửa lập tức bùng lên trong chớp mắt, sau đó dần lụi tắt.
Cái bia nóng đỏ lên một chút rồi cũng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Tốt lắm, đúng như dự tính. Vừa đủ mạnh để thử, mà không gây chú ý quá mức.
…Nhưng mà...
“Nếu chỉ mạnh thêm chút nữa thôi thì cái bia đó đã bị nung chảy rồi… Thế mà vẫn chịu được, Lloyd-kun đúng là ghê thật…”
“Ừm, cậu ta phóng ra hỏa cầu chẳng thua gì Gazelle cả… Mà cái bia do Connie sửa cũng xuất sắc không kém. Tốt lắm, đúng là những học trò ưu tú.”
Connie và thầy Shido vừa thì thầm vừa gật gù.
Dù tôi có thử tái hiện lại thuật thức của Gazelle, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không lẽ đó là thuật thức nguyên bản mà cậu ta tự sáng tạo ra?
Hoặc là một dạng ma thuật huyết thống của dòng tộc William?
Nếu vậy thì càng đáng để tìm hiểu hơn nữa.
Phải rồi, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Nhất định.