Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 6 - Chương 150: Đệ nhị công chúa là đại gia

Tôi là Lloyd De Saloum, đệ thất hoàng tử của vương quốc Saloum.

Một cậu bé 10 tuổi đam mê ma thuật tới mức cuồng nhiệt.

Kiếp trước, tôi chỉ là một pháp sư nghèo kiết xác, vì bị quý tộc để ý mà bị lôi vào một trận “đấu tay đôi” trá hình xử tử.

Trong lúc lo ngắm nhìn một loại đại ma thuật lần đầu tiên thấy trong đời, tôi quên cả việc phòng thủ và bị đánh chết lúc nào không hay.

Khi mở mắt ra thì đã đầu thai sang thế giới này rồi.

Là đệ thất hoàng tử, không dính dáng gì đến ngai vàng, tôi được cho phép sống thoải mái theo ý mình.

Nhờ vậy, tôi có thể dành trọn mỗi ngày để nghiên cứu ma thuật yêu thích của mình.

…Hay ít nhất là tôi nghĩ thế.

“Không, lần nào ngài cũng làm loạn cả lên còn gì nữa!!”

Grimo, một ma nhân hình dạng dê con vừa pha trà vừa bất mãn hét lên.

Hắn là ma nhân từ Ma giới, từng bị phong ấn trong một cấm thư từ hàng trăm năm trước.

Tôi chỉ vô tình giải phong ấn khi tìm thấy cuốn sách trong kho thư viện dưới lâu đài, vậy mà cuối cùng hắn lại trở thành “sử ma” của tôi.

Chứ thật ra tôi chỉ muốn được học ma thuật cổ đại thôi mà…

“Thiệt là… dù sống thoải mái đấy, nhưng mấy ngày qua có chút nào gọi là yên bình đâu.”

Thiên sứ nhỏ hình chim, Jihriel cũng thở dài khi đặt chồng sách mới lên bàn.

Lần trước tôi lên Thiên giới chơi, trong lúc học Ma Thuật Thần Thánh thì chẳng hiểu sao lại khiến hắn thành sử ma luôn.

Nghe nói Jihriel vốn rất tò mò về thế giới loài người.

Nhưng rắc rối là, cứ thấy gái đẹp là ánh mắt lại lượn lờ đầy tà ý.

Tôi thật lòng chỉ muốn học Ma Thuật Thần Thánh thôi mà…

À, bình thường thì tôi để cả 2 bọn họ trú ngụ trong lòng bàn tay, nhưng khi cần người sai vặt thì tách ra như thế này cho tiện.

“Thật không thể tin nổi! Dùng cả ma nhân lẫn thiên sứ làm người hầu… đúng là không ai bằng ngài, Lloyd-sama! Nhưng mà hehe… cứ chờ đấy, rồi tao sẽ cướp lấy cái thân xác này cho coi!!”

“Fufufu, nghĩ đến chuyện thân thể này sớm muộn gì cũng là của mình, thì mấy việc hầu hạ này cũng đáng thôi. Aah, Lloyd-sama! Đừng cầm tách trà đang sôi như thế, bỏng đấy ạ!”

2 người cứ lảm nhảm chuyện của mình, nhưng tôi quen rồi nên chẳng bận tâm.

Đang đọc sách như thường lệ thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

“Xin thất lễ, Lloyd-sama.”

Bước vào là 2 cô hầu gái, Sylpha, mái tóc bạc và Ren, làn da ngăm, người nhỏ nhắn.

Sylpha là cao thủ kiếm thuật, còn Ren có khả năng sử dụng độc.

Cả 2 đều là hầu gái riêng của tôi, luôn chăm sóc tôi từng ly từng tí.

“Chào buổi sáng, mới sớm mà đến có việc gì vậy?”

“Dạ, ngài Albert có lời mời ạ.”

“Anh Albert à…?”

Albert De Saloum, đệ nhị hoàng tử.

Đẹp trai, nhân cách tốt, thông minh… một combo hoàn hảo.

Là người có khả năng kế vị cao nhất và cũng là anh trai yêu quý tôi nhất trong số các anh chị em.

Khoảng nửa tháng trước, vì sự cố ma vật nổi loạn, tôi từng làm phó quan cho anh Albert để giúp đỡ.

Nhờ vậy mà tôi học được kha khá về ma thuật quân sự lẫn ma thuật huyết thống, phải nói là lãi to.

Có một người anh như vậy, đúng là báu vật của đời tôi.

Không rõ anh gọi tôi có việc gì, nhưng chắc lại có trò vui nào đó đang chờ.

“Trông có vẻ anh ấy đang vội lắm đấy.”

“Vậy đi thôi.”

Tôi gật đầu với lời của Ren và cùng họ hướng đến phòng làm việc của Albert.

“Anh Albert, em đến rồi đây.”

Tôi vừa gõ cửa phòng làm việc vừa gọi vọng vào.

…Nhưng không thấy tiếng trả lời.

Lạ thật, không có ai trong đó sao?

Tôi ghé tai vào cửa để lắng nghe.

…Có tiếng nói chuyện bên trong.

“Em vào đây nhé, anh Alber――”

Tôi mở cửa và bước vào… rồi đứng khựng lại vì không khí kỳ lạ bên trong căn phòng.

Albert đang ngồi bệt dưới sàn, cúi gằm mặt.

Khuôn mặt anh thoáng qua một biểu cảm đau đớn tột cùng.

…Hình như tôi vừa chứng kiến thứ không nên thấy.

Tôi tính lặng lẽ khép cửa lại thì…

“Đừng có đóng cửa. Vào đây đi.”

Một giọng nữ vang lên, sáng sủa, hoàn toàn trái ngược với không khí u ám trong phòng.

Không thể giả vờ như chưa nghe gì, tôi đành bước vào trong.

“Ồ, lâu rồi không gặp ha, Lloyd!”

Người phụ nữ đứng trước mặt anh Albert nở nụ cười tươi rói với tôi.

Cô đội mũ che mặt, đeo kính râm, tai đeo khuyên vàng lấp lánh, váy bút chì ôm sát, khoác áo khoác đen có thêu hình hổ ở lưng.

…Ai vậy trời?

Mà giọng nói này nghe quen lắm…

Khi tôi còn đang bối rối thì Sylpha ghé sát tai tôi thì thầm.

“Thưa Lloyd-sama, là chị Birgit đấy ạ.”

“À!”

Tôi buột miệng thốt lên.

Người phụ nữ đó hạ kính râm xuống, cởi mũ ra.

Mái tóc vàng óng ả thả xuống vai, đôi mắt tròn dễ thương nhìn thẳng về phía tôi.

“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à. Dù chị có cải trang thì em cũng không nhận ra, chị buồn lắm luôn đó.”

“À, ừm… xin lỗi chị, chị Birgit.”

“Ừm~ tha thứ cho đó.”

Nhìn chị gái tôi gật đầu tỏ vẻ mãn nguyện, Grimo nói chuyện bằng thần giao cách cảm.

“Lại thêm một người chị mà tôi chưa từng thấy qua…”

“Ừ, chị ấy là Birgit De Saloum, đệ nhị công chúa của vương quốc Saloum. Từ bé đã chơi chứng khoán, buôn bán đủ thứ từ hàng hóa đến tài chính, nhanh chóng nắm quyền trong toàn bộ giới thương nhân của đất nước. Một người đáng nể lắm đấy.”

Nghe đồn vừa mới sinh ra đã ôm chặt đồng vàng không chịu buông, lấy đá quý làm núm vú giả, hàng loạt giai thoại của chị ấy khiến người ta gọi là “con cưng của Thần Tài”.

Đặc biệt, chị ấy là người đầu tiên đề xuất và thực thi việc phát hành tiền giấy.

Loại tiền do chị Birgit thiết kế được cho là không thể làm giả, và chỉ riêng phần bản quyền đã đem về lợi nhuận khủng khiếp.

Chị ấy luôn đứng đầu bảng xếp hạng đại gia trong vương quốc Saloum, và cũng là người có công lớn đưa đất nước phát triển thần tốc.

Còn cái cách nói chuyện kỳ lạ ấy?

Nghe bảo do chị ấy đi nhiều vùng đất quá nên ngôn ngữ bị trộn lẫn lại thành thế.

…Mấy điều này là anh Albert kể tôi nghe hết.

“Hmm… một mỹ nhân chỉ cần tháo kính ra là khiến người ta choáng ngợp! Cộng thêm cách nói chuyện mang âm điệu vùng miền nữa, đúng là quá hợp gu! Không hổ là chị gái của Lloyd-sama…”

Jihriel đang lẩm bẩm trong trạng thái phê pha, nhưng như mọi khi thì tôi mặc kệ.

“Dù sao thì, lần này chị về hơi sớm so với dự tính nhỉ.”

Người này bận rộn đến mức chuyện về thăm nhà chỉ xảy ra độ vài năm một lần.

Vậy mà lần này chưa tới 1 năm kể từ lần về gần nhất, chị ấy đã lại xuất hiện.

“Lý do thì cũng nhiều lắm, nhưng cái chính vẫn là vụ kia đó. Cái đợt Đại Bạo Tẩu vừa rồi ấy.”

—Đại Bạo Tẩu.

Sự kiện động trời cách đây khoảng 1 tháng, khi một bầy quái vật khổng lồ ào ào tấn công thành phố Saloum, nhấn chìm cả vùng đất này trong biển ma vật.

Người ta từng nghĩ rằng đất nước sắp diệt vong, nhưng nhờ sự dẫn dắt quả cảm của Đệ nhất hoàng tử Schneizel và Đệ nhất công chúa Kruse, toàn quân Saloum đã gồng mình phòng thủ, cuối cùng cũng đẩy lùi được cuộc xâm lược.

“Lúc đó chị bận quá, không thể tự mình về được, nên đã hỗ trợ hết cỡ bằng tiền bạc. Là Albert liên lạc nhờ giúp đó mà.”

Birgit vừa nói vừa liếc xuống Albert đang ngồi, giọng ngày càng nghiêm nghị:

“Nào là hậu cần, nào là sửa chữa trang bị, phụ cấp đặc biệt cho binh lính… đủ thứ hạng mục cộng lại thành 1000 tỷ G$. Vì là em trai nên chị mới cho vay không lãi không thế chấp. Thế mà chờ mãi chẳng thấy đến trả, nên lần này chị phải đích thân tới đòi nè.”

“Cho vay ư? Hồi nãy chị vừa nói là ‘hỗ trợ’ mà?”

“Trời ạ, em nghĩ chị dám đưa không công số tiền quý hơn cả mạng sống của chị cho người khác chỉ vì là em ruột à? Dĩ nhiên là cho vay! Vì là em trai nên chị mới không lấy lãi thôi. Chứ tính đúng theo lãi suất 10 ngày 2%, sau 1 tháng là thành 1.720 tỷ, cộng thêm phí phát sinh thì tổng cộng phải là 2.000 tỷ G$ đó!”

Birgit gật gù tự đắc.

“2.000 tỷ!? Tăng gấp đôi chỉ trong 1 tháng á!? Mà cái khoản ‘chi phí phát sinh’ gì mà kinh dị vậy!? Chi vào cái gì mới được chứ!?”

Grimo không chịu nổi, bật lại ngay.

Mức tiền quá phi lý đến mức ngay cả tôi, một hoàng tử cũng chẳng thể nào cảm nhận được nó là con số thật.

“Hừ, đúng là con người, bị đồng tiền trói buộc đến mù quáng. Nếu không phải là Birgit-tan thì ta đã phán tội từ lâu rồi.”

Jihriel thì đang gật gù kiểu rất hiểu chuyện, nhưng… có gì đó sai sai.

Mà kỳ lạ thật.

Tôi nhớ hồi trước Albert từng cho tôi xem bảng dự toán chi phí cho đợt đại bạo tẩu này, chỉ khoảng 800 tỷ thôi mà.

Dù có phát sinh thêm đi nữa, cũng không đến nỗi trả không nổi chứ?

“Thưa ngài Lloyd, đây là bảng quyết toán chi tiết đợt Đại Bạo Tẩu vừa được hoàn thành cách đây vài ngày.”

Sylpha đưa cho tôi một tờ giấy.

Tôi nhìn lướt qua, mắt lập tức trợn tròn.

Bảng thống kê đó ghi rõ ràng con số khổng lồ:

Sau số 1 và 8 là… mười số 0!

“1.800 tỷ!? Gấp hơn hai lần dự toán ban đầu luôn hả!?”

“Dự toán ban đầu ngây thơ quá trời còn gì nữa.”

Birgit lập tức chen ngang vào lời tôi.

“Nè Albert, cái chỗ em giao hết cho Hội thương mại Pidona ấy. Ừ thì, đúng là công ty lớn đó, nhưng mà bọn họ chuyên làm ăn cẩu thả, toàn đẩy xuống cho thầu phụ rồi cắt xén đến khi không còn gì. Mà mấy thầu phụ đó thì cũng chán không kém. Đoàn vận tải vũ trang Manzella chở hàng được nhiều đấy, nhưng đường vận chuyển phải đi qua biển nên phí đội lên trời. Đám lính đánh thuê Galley thì đông mà yếu xìu. Còn thực phẩm từ Bolinda thì gây ngộ độc bao lần rồi, mà toàn dùng tiền để bịt miệng. Giá mà chịu khó đi khảo sát một vòng thì đã khác, chí ít cũng nên chọn bên Yanmar ấy. Bên đó tuy không hoàn hảo, nhưng còn đỡ hơn nhiều. Mà ít ra cũng phải đưa ra chỉ thị rõ ràng, chứ giao hết kiểu đó thì ai mà làm ăn được. Tóm lại là không thể giao khoán kiểu vậy đâu. Mà còn—”

Birgit nói như thể trút giận.

Tuy giọng nhanh thật, nhưng không hiểu sao tôi vẫn nghe lọt tai.

Có lẽ đây chính là kỹ năng giao tiếp của một thương nhân lão luyện chăng?

Sau một tràng dài như sấm dậy, Birgit bất ngờ lườm Albert sắc lẹm.

“Một kẻ vay tiền người khác rồi tiêu như phá như em, thì làm sao có thể dùng hiệu quả đồng thuế của dân cho được. Làm hoàng tộc mà vô trách nhiệm như vậy, thật không chấp nhận được!”

“……Em không có gì để biện minh cả.”

Albert cúi đầu đáp nhỏ.

“Khó mà tin được… Chị Birgit dữ dằn thật đấy. Cơ mà… 2.000 tỷ thì cũng hiểu được.”

“Ừm, đến cả Albert còn không nói lại được một câu cơ mà. Nhưng cô ấy mắng dữ thế… tự dưng ta thấy hơi kích thích… haahaa…”

Grimo thì mặt méo xệch, còn Jihriel thì… lại có vẻ khoái chí một cách khó hiểu.

Dù sao đi nữa, Albert cũng luôn quan tâm tôi, nên chắc tôi nên lên tiếng giúp anh ấy một chút.

“Ờm… chị Birgit này…”

Tôi tranh thủ lúc chị ấy ngừng nói, giơ tay chen vào.

“Về chuyện xử lý vụ Đại Bạo Tẩu vừa rồi, anh Albert thực sự đã cố gắng hết sức. Từ lúc chuẩn bị cho đến khắc phục hậu quả, anh ấy gần như không hề nghỉ ngơi. Chính vì có anh ấy mà tổn thất mới chỉ đến mức đó thôi. Với lại… chị không có mặt ở đó thì cũng đâu có quyền mắng nghiêm khắc như vậy chứ…”

“Lloyd.”

Lần này, Albert lại lên tiếng ngắt lời tôi.

“Cảm ơn em. Nhưng những gì chị Birgit nói hoàn toàn đúng. Người làm ở vị trí cao thì phải hành động sao cho ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Chỉ cố gắng hết sức thì không đủ. Khi đã nắm giữ tiền thuế của dân, thì chuyện sử dụng chúng một cách cẩn trọng là điều hiển nhiên. Nếu anh chú ý hơn đến tình hình thực tế, đã chẳng phạm sai lầm như vậy rồi. Hơn nữa…”

Albert chớp mắt tinh nghịch, hạ giọng xuống.

“Chị Birgit đang chỉ cho anh cách xử lý đúng đây mà. Chị ấy đang truyền đạt cả thông tin chi tiết về các hội thương mại nên chọn. Những thông tin này, nếu không phải là người từng đi khắp thế giới như chị ấy, thì không ai biết được. Trông thì có vẻ khắt khe, nhưng thật ra chị ấy rất tốt.”

“À…”

Giờ nghĩ lại thì đúng thật, giữa những lời mắng của chị ấy, vẫn có không ít thông tin hữu ích về đặc điểm của các công ty.

Chị ấy đang chỉ cho chúng tôi cách chọn đối tác và đàm phán thế nào cho hiệu quả.

Như hiểu được cuộc nói chuyện rì rầm của bọn tôi, Birgit thở dài ngao ngán.

“……Hừm, Albert vẫn sắc sảo như xưa. Đúng rồi đó. Em đang được coi là ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vị kế thừa ngai vàng, thì cỡ đó là chuyện đương nhiên phải biết rồi.”

“Vâng, em xin tiếp thu.”

…Chà, làm bao nhiêu việc vậy mà vẫn bị mắng dữ dội thế này, thật chẳng dễ dàng gì.

Tôi lại thấy mừng vì mình chỉ là Đệ thất hoàng tử sống thong dong.

Đang miên man nghĩ vậy thì Ren chợt ghé tai tôi thì thầm:

“Nè Lloyd, bọn mình được gọi đến đây là vì chuyện gì ấy nhỉ?”

À phải rồi, tôi cũng quên béng mất.

Là Albert gọi chúng tôi đến đây mà.

Cùng lúc tôi vừa nhớ ra, thì Birgit đột nhiên vỗ tay cái “đét”.

“Ôi trời, quên béng luôn rồi! Lloyd, lại đây một chút nào.”

“Cả Ren với Sylpha nữa.”

Được cả Birgitt lẫn Albert gọi tới, 3 chúng tôi liếc nhìn nhau.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tụi tôi, Birgit nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Lý do bọn chị gọi 3 đứa tới… không gì khác cả. Mấy đứa có hứng thú nhập học Học viện William không?”