"Gâu!"
Shiro phấn khích sủa vang, tung tăng lao xuống hẻm núi.
Ngay bên cạnh, Liru cũng chẳng chịu thua, chạy băng băng như thi gan.
Dù dốc có gắt thế nào, cả 2 con thú dường như chẳng chút sợ hãi mà còn tỏ ra thích thú nữa là đằng khác.
“Lạ thật, mấy con Dực long tự nhiên biến đâu mất tiêu rồi nhỉ.”
Sylpha buột miệng nói, giọng có phần khó hiểu.
Có vẻ như Alieze đã thương lượng được với bọn Dực long, rồi còn bảo chúng truyền lại cho đồng loại không được tấn công đoàn chúng tôi.
“Ê, Lloyd, trời sắp tối rồi, chuẩn bị dựng trại nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ, em biết rồi!”
Nghe chỉ thị của Albert, tôi vỗ nhẹ vào lưng Shiro ra hiệu dừng lại.
Phía dưới hẻm núi có một con suối nhỏ, địa điểm lý tưởng để qua đêm.
“Cảm ơn nhé, Liru.”
“Gu~!”
Alieze nhẹ nhàng xoa đầu Liru, nhưng nó có vẻ vẫn còn dư năng lượng, cái đuôi vẫy liên tục đầy háo hức.
Ngược lại, Albert và mấy người khác thì có vẻ mệt phờ ra mặt.
Không vận động nhiều tưởng sướng mà hoá ra cũng hao sức không kém.
Công nhận nãy giờ chạy nhảy dữ thật, giờ tôi cũng bắt đầu thấy mỏi rồi.
“Mời ngài Lloyd ngồi nghỉ.”
Tôi vừa tính ngồi bệt xuống đất thì Sylpha không biết từ đâu đã kịp chuẩn bị hẳn một chiếc ghế cho tôi.
Chẳng biết cô ấy làm kiểu gì mà trong chớp mắt đã bày sẵn ghế, bàn và cả ly tách trà cho tất cả mọi người.
“Mọi người vất vả rồi. Đây là trà dược liệu, uống vào sẽ giúp hồi sức đấy ạ.”
“Ồ, vị cũng được đấy chứ.”
Albert nhấp một ngụm, dáng vẻ tao nhã hệt như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Tôi cũng thử uống…
Hừm, khác với mấy loại trà bình thường một chút.
“À, lúc dọc đường em có hái được mấy loại thảo mộc có công dụng phục hồi thể lực, nên đem sắc thành trà thử. Nhưng vị nó hơi hăng nên em trộn thêm một ít thảo thơm cho dễ uống… Không biết có hợp khẩu vị mọi người không…”
Ren vừa nói vừa lúng túng cúi đầu.
Nhớ lại lúc nghỉ dọc đường, đúng là có thấy cô ấy lục lọi trong mấy bụi cỏ.
Ngẫm lại thì… hình như cơ thể tôi bắt đầu thấy ấm lên thật.
“Ngon lắm đó Ren.”
“Ừ, chua nhẹ nhẹ, uống xong thấy tỉnh cả người.”
“Dễ uống ghê, uống vào là thấy đỡ mệt hẳn. Cảm ơn nhiều nha, Ren-chan.”
“D-Dạ vâng ạ!”
Albert và Birgit cũng rất hài lòng, ai nấy đều vui vẻ uống cạn chén trà.
“Tất nhiên, bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong rồi.”
Theo lời Sylpha, tôi nhìn sang và không khỏi tròn mắt.
Một bàn tiệc đầy ắp món ngon hiện ra sẵn sàng từ lúc nào không biết.
Vừa nãy rõ ràng còn trống trơn cơ mà?
Ảo thuật chăng?
“Ồ, đang đói meo đây. Biết ngay là Sylpha chu đáo mà!”
“Tôi không dám nhận lời khen quá lời như vậy ạ.”
Trước lời khen của Birgit, Sylpha cúi gập người đầy cung kính.
Tôi cũng đang đói meo, nên không ngại ngần nhập tiệc luôn.
Thế là cả bọn chúng tôi quây quần thưởng thức bữa ăn ngon lành bên ánh chiều tà.
“Phù~ no căng cả bụng.”
Birgit vừa xoa bụng vừa ngả người ra ghế.
Trong lúc chúng tôi ăn, trời cũng dần sẫm tối.
Từ xa vọng lại tiếng kêu của mấy con Dực long.
“Nếu giữ đúng tốc độ này, mai chắc tới nơi luôn quá.”
“Đi sớm cũng tốt mà, có thêm thời gian học hành còn gì.”
“Lần đầu tiên rời hoàng cung lâu đến vậy, cũng hơi lo… Không biết Dian với mấy người kia có làm tốt không…”
Albert có vẻ lo lắng, dù thực ra mới đi chưa được nửa ngày.
Anh chàng này đúng là mẫu người lo xa điển hình.
“Gừ! Gừ gừ!”
“Hử? Có chuyện gì thế, Shiro?”
Đột nhiên Shiro quay đầu sủa về phía bóng tối, như thể cảm nhận được điều gì đó.
Sylpha lập tức đứng dậy, rút kiếm sẵn sàng.
“Ai đó? Mau ra đi!”
“…Vâng.”
Tiếng trả lời vang lên từ bóng đêm, là một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng bình tĩnh, không hề run rẩy trước khí thế của Sylpha.
Từ trong bóng tối bước ra một cô gái nhỏ nhắn, tóc xanh cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt tròn to sau cặp kính gọng tròn.
Cô mặc bộ đồ như kiểu đồ lao động, quần ngắn gọn gàng, phía sau đeo một cái ba lô to tổ chảng.
Vẻ mặt cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, khó đoán được đang nghĩ gì.
“Hmm… mặt mũi cũng xinh đấy, chỉ tiếc là ăn mặc tuềnh toàng quá. Cơ mà nếu bảo là cải trang làm con trai thì cũng… tạm được đi?”
“Ủa, tao tưởng mày thấy con gái là được rồi mà, hóa ra cũng kén chọn ghê ta…”
Grimo liếc xéo Jihriel đang lẩm bẩm suy nghĩ mông lung điều gì đó.
Trong khi đó, Albert nhẹ nhàng bước tới gần cô gái đang đứng chôn chân tại chỗ.
“Sylpha, cô bé đang sợ đấy. Hạ kiếm xuống đi.”
“Rõ!”
Nhận lệnh từ Albert, Sylpha lập tức tra kiếm vào vỏ.
Cô gái chẳng hề tỏ ra bối rối, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Xin lỗi nhé, người hầu của tôi hơi nóng tính. Tôi là Albert, còn em tên gì?”
“Em là Connie ạ. À, tên đầy đủ là Cornelia, nhưng ai cũng gọi em như vậy.”
“Connie à, tên nghe hay đấy.”
“Cảm ơn ngài.”
Dưới nụ cười ấm áp của Albert, Connie, cô gái ấy lại cúi đầu lần nữa.
Thật đáng nể, đến cái nụ cười của hoàng tử sát gái đó mà cũng không làm cô ấy đỏ mặt được.
“Em cũng đang trên đường đến Học viện William à?”
“Vâng. Còn mọi người cũng vậy, phải không?”
“Đúng thế. Ở cái nơi hoang vu này mà gặp nhau thì chắc không phải tình cờ đâu. Xem như chúng ta là bạn học tương lai rồi. Nào, đến ngồi nghỉ một chút đi.”
Nghe lời mời của Albert, Connie rụt rè ngồi xuống ghế.
“Em đến từ đâu vậy? Nhìn trang phục thì có vẻ từ phía Nam nhỉ?”
“Em đến từ vùng Rimyadi. Còn mọi người chắc là từ vương quốc Saloum?”
Ngay khi nghe đến cái tên “Saloum”, sắc mặt của Albert hơi biến đổi.
“Albert, đệ nhị hoàng tử của vương quốc Saloum, đúng không ạ?”
Connie nói thẳng ra không chút vòng vo, khiến Albert chỉ biết cười gượng.
“Em đoán giỏi thật. Thực ra tôi cũng không có ý giấu… Ừ thì đúng là vậy.”
“Em đoán thế mà. Còn đây là đệ nhị công chúa Birgit nắm giữ kinh tế, đệ lục công chúa Alieze có thể giao tiếp với ma thú, và đệ thaat hoàng tử Lloyd cuồng ma thuật đến mức đáng sợ.”
Nghĩ tới vùng đất Rimyadi xa xôi, nơi mà tin tức hầu như chẳng mấy khi truyền tới đây, vậy mà cô bé đó lại biết rõ về Albert và Birgit thì thôi đi, chứ cả tôi, một hoàng tử xếp tận hàng dưới lẫn Alieze cũng không nằm ngoài hiểu biết của cô ấy.
Quả thật là đáng ngạc nhiên.
Mà thôi, vẫn may là trong mắt người ngoài, tôi chỉ được nhớ tới như một kẻ cuồng ma thuật mà thôi.
Có vẻ như danh tiếng vẫn chưa đến mức quá phô trương ngoài dự kiến.
“Không không, người ta vừa gọi ngài là 'cuồng ma thuật đến mức đáng sợ' còn gì.”
“Dạ phải, chẳng ai coi ngài là kiểu người yêu thích ma thuật bình thường đâu, thưa ngài Lloyd.”
Grimo và Jihriel lập tức buông lời chọc ghẹo, nhưng tôi thì không nghĩ vậy.
Tôi vẫn muốn tin là mình không đến mức như thế...
“...À, em quên nói bằng kính ngữ. Xin lỗi ạ.”
“Không cần phải câu nệ thế đâu. Nghe nói học viện có rất nhiều con cháu quý tộc theo học. Và ở đó, việc khoe khoang thân phận hay địa vị là điều tuyệt đối cấm kỵ. Em và anh là bạn cùng khóa, nên cứ nói chuyện thoải mái là được.”
“Vậy thì em xin phép. Cảm ơn anh, Albert-san.”
“Ahaha, gan em cũng không nhỏ đấy. Vậy mong được giúp đỡ nhiều nhé, Connie.”
Albert vừa nói vừa đưa tay ra, Connie cũng nhẹ nhàng đáp lại cái bắt tay ấy.
“À đúng rồi. Gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, nếu được thì em đi cùng bọn anh tới học viện luôn đi? Đường đêm nguy hiểm lắm, nhất là với con gái. Lại còn là khu vực có ma thú nữa.”
“…Em hiểu và rất cảm kích tấm lòng của anh. Nhưng em đi một mình vẫn ổn ạ. Vậy em xin phép đi trước.”
Nói rồi, cô cúi đầu lễ phép rồi xoay lưng bước đi.
“Chà, bị từ chối rồi nhé Albert. Nghe mà buồn cười ghê, người được mệnh danh là soái ca số một Saloum lại chịu cảnh bị ngó lơ sao?”
“Chị nói ai là soái ca hả trời... Nhưng mà, vẫn thấy lo ghê. Một cô gái đi một mình…”
“Đã tới được đây một mình thì chắc chắn không phải người tầm thường rồi. Không cần lo lắng đâu. Hơn nữa, đối phương lại phải giữ lễ vì biết ngài là hoàng tộc nữa, chắc ngại đi chung cũng phải.”
Birgit thì chọc ghẹo, còn Sylpha thì nhẹ nhàng trấn an Albert vẫn dõi theo bóng Connie xa dần trong đêm.
Thật ra, không phải cô ấy quá thờ ơ đâu.
Là vì nếu xung quanh có người lạ, đôi khi mình sẽ khó làm điều mình muốn.
Tôi cũng giống vậy nên hiểu rất rõ cảm giác đó.
“Lloyd-sama thì vẫn làm điều mình thích bất kể có ai xung quanh hay không mà…”
“Không đâu. Ngài Lloyd thực ra đã kiềm chế rất nhiều rồi đó. Ngài ấy luôn chú ý đến ánh nhìn của người khác đấy.”
“Thật á…? Với kiểu đó…?”
“Phải, chính là kiểu đó…”
Grimo và Jihriel nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương hại vừa không tin nổi.
Nhưng mà, có chuyện quan trọng hơn kia.
“Cô bé đó… không hề có chút ma lực nào cả.”
Ren lên tiếng, và tôi gật đầu xác nhận.
Phải, hoàn toàn không cảm nhận được chút ma lực nào từ Connie.
Thông thường, dù là người bình thường cũng có ma lực, một lượng nhỏ luôn tỏa ra ngoài từ cơ thể.
Pháp sư dùng ma lực đó để kích hoạt ma thuật thông qua pháp trận.
Còn những người như Ren bị nguyền rủa thì có thể trực tiếp thao túng ma lực, không cần qua pháp trận mà vẫn gây ra hiện tượng.
Vậy thì, khả năng hợp lý nhất chính là…
“Có lẽ cô ấy giống anh trai Schneizel và chị gái Kruse.”
Tức là mang thể chất Ma Túc.
Là loại người sinh ra đã sở hữu ma lực mạnh mẽ, nhưng vì suốt đời rèn luyện thân thể, không dùng đến ma thuật nên dần mất đi khả năng điều khiển ma lực.
Đổi lại, thể chất lại đạt đến mức dị thường.
Nhưng nếu là vậy, thường thì cơ thể sẽ to lớn, vạm vỡ hơn.
Với vóc dáng nhỏ bé như Connie, thật khó tưởng tượng cô ấy mạnh ngang ngửa Schneizel hay Kruse…
Dù vậy, cô ấy đã tự mình vượt qua vùng hẻm núi đầy rẫy Dực long, chắc chắn là không phải người thường rồi.
“Thôi, mấy đứa ngoan thì nên đi ngủ sớm đi. Mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Dạ vâng~”
Theo hiệu lệnh của Birgit, cả nhóm dần chìm vào giấc ngủ yên bình.