Thế là mọi sự chuẩn bị cho chuyến đi cũng đã xong xuôi.
Tất cả chỉ mất khoảng 30 phút, đúng là nhanh như chớp, không hổ danh Sylpha.
“Rồi, rồi~ ai cũng sẵn sàng cả rồi ha~”
Trước đám người đang tụ tập đông đủ tại quảng trường trước cổng thành, Birgit gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Nhưng mà này, chị Birgit… không thấy xe ngựa đâu cả?”
Albert nhìn quanh rồi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Trời đất, em nghĩ tới học viện gần lắm chắc? Xa chết đi được á. Nếu dùng xe ngựa mà đi thì không biết tốn bao nhiêu ngày đâu. Thôi, chờ tí đi, chắc cũng sắp tới rồi đó… à há! Tới rồi, tới rồi kìa! Này~!”
Birgit vừa reo vừa vẫy tay về phía xa, nơi đang bốc lên một màn bụi mù cùng tiếng vó trầm trầm dội lại.
Thứ đang lao đến là… 2 con sói khổng lồ!
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu nhé~!”
Ngồi trên lưng chúng không ai khác chính là đệ lục công chúa, Alieze.
Chị gái tôi, một người yêu động vật đến mức có thể giao tiếp với chúng như bạn bè.
“Liru, Shiro, dừng lại nào.”
“Gru…”
Chỉ một câu nhẹ nhàng của Alieze cũng đủ khiến Liru con Lesser Fenrir khựng lại.
Còn lại là Shiro, thì như mọi khi, chẳng quan tâm gì hết mà lao thẳng đến chỗ tôi.
“Gâu~!!”
“Ô hô, Shiro, dạo này lại lớn thêm rồi đấy hả?”
Shiro, con Bearwolf lông mượt như cục bông khổng lồ, sung sướng liếm mặt tôi đầy tình cảm.
Mỗi lần gặp lại là thấy nó lại to ra.
Không biết chừng vài tháng nữa lại chui không nổi vào cửa hoàng cung mất.
“Mà… hình như Liru cũng to hơn thì phải?”
Ren ngẩng đầu nhìn Liru, lẩm bẩm.
Thật vậy, nhìn kỹ thì thấy thân hình của Liru cũng lớn hơn lần gặp trước.
“Liru và Shiro thân nhau lắm, thường xuyên chơi đùa với nhau nữa. Cứ thế mà lớn dần, chẳng mấy chốc thành ra thế này luôn đó. Ufufu~ Tình yêu thật kỳ diệu, phải không?”
Alieze mỉm cười hồn nhiên khi kể về chuyện của 2 con thú cưng.
“Có lẽ do cùng nhau luyện tập mà chúng càng lúc càng mạnh mẽ hơn chăng.”
“Thêm vào đó, việc tiếp xúc thường xuyên với ma lực của ngài Lloyd cũng là yếu tố thúc đẩy tăng trưởng. Môi trường và mối quan hệ tốt như vậy đúng là lý tưởng.”
Grimo và Jihriel vừa gật gù vừa trao đổi với nhau, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Còn Birgit thì đã bước ra phía trước.
“Ồ, tới rồi hả Alieze, chị chờ em nãy giờ luôn đó.”
“Thì ra là định để Liru và Shiro đưa bọn em đi à? Ừm, nếu là 2 con này thì tốc độ lẫn sức chịu tải đều khỏi chê rồi.”
Albert gật gù tỏ ý tán thành.
Với đôi chân thần tốc và thể hình hiện tại, việc chở cả nhóm chúng tôi hoàn toàn không thành vấn đề.
“Chuẩn luôn. Nuôi ma thú là để lúc thế này phát huy chớ còn gì nữa. Nè nè, đừng có đứng đó mà ngẩn người ra, lên lẹ đi!”
“Rõ rồi. Liru, Shiro, nhờ 2 em nhé.”
“Gu.”
Albert nhẹ nhàng vuốt ve Liru rồi nhảy lên lưng nó.
“Trông cậy vào mày đấy, Shiro.”
“Gâu~!”
Tôi và những người khác cũng lần lượt leo lên, chui vào bộ lông mềm mịn của Shiro.
◇
“Waa! Nhanh quá trời luôn!”
Ren trầm trồ trong khi nhìn ra ngoài qua khe kết giới, nơi khung cảnh đang trôi tuột đi với tốc độ chóng mặt.
Cả bọn đang nghỉ ngơi trong vi phong kết giới mà tôi đã tạo ra bên trong bộ lông của Shiro.
“Ren, đừng có ồn ào quá. Mất nết.”
“Dạ…”
Sylpha lên tiếng nhắc nhở, Ren lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trước đây Sylpha nghiêm với cô ấy hơn, nhưng dạo này chắc thấy Ren trưởng thành hơn nên cũng dễ tính chút.
“Nhưng mà… đã tới hẻm núi Golugen rồi à. Tốc độ này đúng là khủng khiếp thật.”
“Ừ. Với đà này thì chắc chỉ nửa ngày là tới học viện.”
“Golu… hả…?”
Ren nghiêng đầu bối rối.
Sylpha thở dài, lấy bản đồ ra giải thích.
“Golugen. Đây, xem chỗ này đi, phía đông Saloum có một khe núi lớn kéo dài nè.”
“Wa, thiệt luôn! Dài ghê!”
Golugen là một hẻm núi khổng lồ dài hơn trăm cây số, được liệt vào danh sách 100 địa điểm khó vượt qua nhất cho dân du hành.
“Hơn nữa, vì có dực long, một loại rồng có cánh nên không thể bắc cầu. Chỉ còn cách thuê mạo hiểm giả cấp cao dẫn đường qua vài chỗ địa hình bằng phẳng mà thôi. Nguy hiểm như vậy đấy. …Nhưng mà, tất nhiên là khi còn tôi ở đây, ngài Lloyd sẽ chẳng bị thương dù chỉ một cọng tóc.”
“Gâu~!”
Shiro gầm nhẹ như để tiếp lời Sylpha.
Dực long, một nhánh của loài rồng, kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn của thế giới ma vật.
Vảy của chúng gần như miễn nhiễm với vũ khí và cả ma thuật…
Không biết cứng đến mức nào nhỉ, thử xem thì biết.
“Này này, với ma lực của ngài Lloyd thì vảy dực long chả khác gì giấy lộn, giống da goblin ấy.”
“Chính xác. Làm ơn đừng đem bản thân so với mấy pháp sư thường thường nữa, nguy hiểm cho thế giới lắm đó.”
Grimo và Jihriel cùng nhau “tạt gáo nước lạnh”.
Dù hơi quá nhưng tôi biết họ chỉ đùa.
Chứ so dực long với goblin thì đúng là khập khiễng thật.
Đang mải nghĩ ngợi, thì Sylpha đột ngột đứng bật dậy.
“Nói đến là tới luôn…”
Khi tôi nhìn ra ngoài qua khe hở của kết giới, thì đúng như lời cô ấy, hàng đàn dực long đang lượn lờ, chuẩn bị lao đến.
Ồ, tuyệt thật.
Đúng lúc cần đối tượng thử nghiệm!
Với số lượng thế này, nếu tôi có nghịch ngợm một chút chắc cũng không ai để ý đâu nhỉ…
Tôi đang định niệm thì—
“Thưa ngài Lloyd, để tôi ra ngoài nghênh chiến. Xin hãy mở một phần kết giới.”
“À, ừ…”
Bị Sylpha ngắt lời mất rồi.
Tiếc ghê.
Tôi bấm tay một cái, giải phóng một phần kết giới như cô ấy yêu cầu.
Sylpha liền lao ra ngoài.
“Duy trì kết giới mà chỉ mở một phần để người khác chui ra được… Đúng là kỹ năng cấp bậc thần thoại, không có sự hiểu biết tuyệt đối về ma thuật thì đừng hòng làm nổi. Quả là ngài Lloyd…”
Cô ấy lẩm bẩm gì đó rồi… thọc tay vào trong lớp lông của Shiro và lục lọi.
Lúc rút tay ra, là một thanh đại kiếm đen nặng như sắt khối.
Sylpha vác nó lên vai, nhẹ nhàng xoay cổ tay như đang cầm cành tre vậy.
“Tôi không giỏi dùng đại kiếm cho lắm… nhưng dù gì đối phương cũng là giống loài rồng, cho dù chỉ là cấp thấp, kiếm thường chắc chắn chẳng làm gì nổi chúng đâu.”
Từ người Sylpha đang vác thanh đại kiếm trên vai bắt đầu toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
Không phải là cô vác, mà là đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Ơ… cái đó chẳng phải là món vũ khí từng thấy trong xưởng của anh Dian sao!?”
“Vâng. Ngài ấy đã đưa cho tôi trước khi khởi hành. Nói là nếu đi săn rồng thì cần mang theo cái này.”
Tôi cũng từng thấy qua thanh kiếm ấy rồi.
Hồi đó khi chế tạo đại ma kiếm cho golem, đây là một trong những mẫu thử nghiệm.
Tôi còn thắc mắc không biết ai mới dùng nổi cái thứ to đùng như vậy, ai ngờ lại là Sylpha.
“Đi thôi, Long Sát!”
Vừa nói, Sylpha liền tháo sợi xích đang giữ chặt thanh kiếm.
Ngay khi vừa rút khỏi vỏ, thân kiếm của Long Sát lập tức ánh lên một quầng sáng u ám nhưng đầy sát khí.
Cô xoay cả người để vung kiếm, như thể vận dụng toàn bộ cơ thể để truyền lực vào đòn đánh.
Với một tốc độ đáng kinh ngạc, đòn chém của cô phá tan không khí, vang lên tiếng rít như sấm nổ.
Con dực long dẫn đầu bị chém đôi ngay trong tích tắc, gục xuống đất.
Những con khác ở phía sau cũng bị cuốn theo đường chém đó, văng đi tứ phía và ngã rạp từng con một.
“Lưu đại kiếm thuật Langlis, Long Trụy Đoạn.”
Vừa nhẹ nhàng thì thầm tên chiêu thức, Sylpha vừa chém bay nguyên một đàn dực long chỉ với một đường kiếm.
Phải nói là… để tạo được sóng chém bay xa như vậy, tốc độ vung kiếm cần đạt đến mức phi thường.
Đó là kỹ thuật cực kỳ khó.
Ấy thế mà cô ấy lại có thể làm điều đó bằng một thanh kiếm khổng lồ như thế... Sylpha quả nhiên không hề tầm thường.
“Phù… có vẻ như bầy dực long sợ thanh kiếm của Sylpha-tan nên bắt đầu bỏ chạy rồi đó nha~”
“Đừng ngớ ngẩn, vẫn còn mấy con đang lao đến kìa!”
Dù bị tấn công phủ đầu mạnh đến thế, vẫn có vài con dực long chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao tới từ phía trước.
Được rồi!
Giờ là cơ hội cho tôi thử nghiệm độ bền của lớp vảy dực long!
Lần này tôi sẽ—
Tôi vừa định thi triển ma thuật thì…
“Ga…a…!?”
Một con dực long rít lên rồi rơi thẳng xuống đất.
Mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, ngã cái rầm không thương tiếc.
Cạnh tôi, Ren đang nheo mắt, tung ma lực ra ngoài qua làn gió.
“Oooh! Chính là Độc Lân Sí! Những kẻ hít phải phấn độc lan ra từ cánh của Ren-tan sẽ lập tức hôn mê bất tỉnh! Ghê thiệt!”
Jihriel gào lên trong sự phấn khích tột độ.
Tôi nhìn mấy con dực long ngã rạp mà chỉ biết thở dài.
Lại bị cướp mất mồi ngon nữa rồi…
“…Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu.”
“Không sao, mà công nhận là cô tiến bộ ghê đó Ren—”
“KYAAAAAH!”
Đang nói nửa chừng thì tiếng thét thất thanh của Alieze vang lên.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng hét, tôi thấy một đàn dực long đang vây lấy Liru, con sói mà Albert và những người khác đang cưỡi!
“Chết rồi! Liru chở Albert-sama đang bị tấn công kìa!”
“Khốn thật…! Nhưng nếu đánh trả từ đây, độc của Ren hay kiếm của tôi cũng có thể vô tình làm họ bị thương… Nếu vậy thì chỉ còn cách… nhảy qua chiến đấu thôi!”
“Không được đâu Sylpha-san! Sói đang chạy với tốc độ như thế, nhảy qua lúc này quá nguy hiểm!”
Tốt rồi, cả 2 người đều không thể ra tay.
Giờ là lúc hoàn hảo để thử nghiệm độ cứng của lớp vảy dực long!
Phải thật khẽ khàng, bí mật… nhẹ nhàng thôi nhé…
Tôi bắt đầu vận ma thuật—
“Ê, ngoan nào… không được hư nhé, mấy bé này. Ufufuh~”
Một giọng nói dịu dàng, kéo dài vang lên là của Alieze.
Khi nhìn kỹ lại, tôi thấy lũ dực long… đều đang chăm chú nhìn Alieze như bị thôi miên, quấn lấy cô ấy và phát ra những tiếng kêu nũng nịu đầy đáng yêu.
“…Chúng nó… thân thiết với chị ấy rồi.”
“…Ừ, rõ ràng là vậy.”
Ren và Sylpha nhìn cảnh tượng đó mà đơ luôn.
Mà cũng đúng thôi.
Alieze xưa nay luôn được động vật yêu mến mà.
Nhưng mà khiến cho một đàn dực long từng tấn công bất ngờ trở nên ngoan ngoãn trong tích tắc như vậy thì đúng là bá đạo quá rồi…
Gì mà "Top 100 điểm hiểm trở trong hành trình phiêu lưu" chứ.
Làm ơn cho nó đúng như tên gọi hộ cái.