Và rồi, sau khi mọi chuyện tạm lắng xuống, tôi lại bước vào một nơi hoàn toàn khác.
Đó là một địa điểm nằm tận cùng phương Bắc, cách xa vương quốc Saloum.
Người ta từng cho rằng nơi này chính là điểm phát sinh của đại bạo tẩu, nhưng do khoảng cách quá xa nên công cuộc điều tra bị bỏ dở.
“Uầy… lạnh buốt xương sống luôn đấy.”
“Cảm giác như đang bước xuống từng bậc thang của địa ngục vậy.”
Ở đó, một hầm ngục sâu hun hút hiện ra.
Tôi đang lần theo những bậc cầu thang hẹp dẫn xuống một mê cung tối tăm và sâu đến khó tin.
“Kỳ lạ thật, lần trước đến đây có thấy cái gì đâu cơ chứ.”
“Ngài từng tới nơi này rồi ạ?”
“Ừ, chắc cũng khoảng 5 năm trước. Hồi đó nơi này chỉ là một cánh đồng trống không, chẳng có gì bất thường nên tôi cũng chẳng bận tâm.”
“Lại là do ngài làm gì đó nữa rồi đúng không…”
Grimo và Jihriel nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh cả sống lưng.
Này này, đừng vội kết luận như vậy chứ.
…Tôi không phủ nhận là khả năng đó hơi bị cao.
“Năm tuổi mà đã nghịch dại thế rồi à? Trẻ con thì nên chơi búp bê hay xếp hình thôi chứ.”
“Mà nghĩ lại thì vụ ồn ào với đám Homunculus lần trước, suy cho cùng cũng giống như chơi búp bê thật mà… À, có vẻ đến nơi rồi đấy.”
Trước mắt chúng tôi là cánh cửa khổng lồ, đánh dấu nơi trú ngụ của boss hầm ngục.
“Nhưng mà lạ thật, suốt cả đoạn đường không gặp một con quái nào cả.”
“Chắc trong trận đại bạo tẩu, bọn chúng đã bị lùa ra hết rồi. Nghĩa là nếu không xóa sổ cái hầm ngục này, chuyện đó hoàn toàn có thể tái diễn. …Và mà, cái cửa này to thật đấy.”
Cánh cửa cao đến nỗi phải ngẩng đầu mới nhìn hết.
Tôi từng nghe Katarina nói rằng độ mạnh yếu của boss hầm ngục có thể đoán được qua độ chắc của cánh cửa.
Cửa vượt quá 3m là cảnh báo “tuyệt đối không được vào”.
…Mà cái cửa này chắc cỡ 5m chứ chẳng đùa.
“Mà, ta vẫn sẽ vào thôi.”
Tới tận đây rồi mà quay đầu thì đâu còn là tôi nữa.
Hiếm lắm mới có một ngày mà cả Sylpha lẫn Albert đều vắng mặt.
Vậy nên, tôi đặt tay lên cửa, đẩy mạnh và bước vào trong.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng tôi, một tiếng “rầm” nặng nề vang vọng khắp đại sảnh mờ tối.
Ở tận cùng nơi ấy, có thứ gì đó bắt đầu cử động.
Một chiếc ngai làm từ những khúc xương chồng chất, và ngồi trên đó là một bộ xương khoác áo choàng.
“Cái đó là… skeleton à?”
“Không thể chỉ là loại thông thường. Nhưng… luồng ma lực này thật khủng khiếp, quen quen nữa chứ…”
2 người họ nghiêng đầu khó hiểu.
Còn tôi thì… lại vô cùng quen thuộc với thứ trước mắt.
“Ai chà…”
Tôi đập nhẹ trán.
Áo choàng rách bươm, áo sơ mi rách đến mức chẳng còn nhận ra hình thù, đôi giày cũ sờn đến tận chỉ… tất cả đều là những thứ tôi từng mặc khi còn sống.
Nói cách khác, bộ xương kia chính là… xác của tôi ở kiếp trước đã bị hóa thành undead.
――5 năm trước, sau khi học được ma thuật tử linh, tôi đã lập tức muốn thử nghiệm.
Nhưng rồi lại chần chừ… lôi xác người chết ra mà nghịch thế này thì có quá đáng không?
Tôi giằng co nội tâm suốt mấy ngày, cuối cùng đi đến kết luận:
“Nếu là xác của chính mình thì chắc không sao đâu.”
Thế là tôi lén đào lại ngôi mộ của mình, tìm thấy bộ hài cốt đã trắng hếu, rồi thi triển ma thuật tử linh.
Vốn linh hồn phải còn sót lại trong thi thể, nhưng của tôi thì đã chuyển sang thân xác mới rồi.
Vậy nên tôi dùng ma thuật tạo ra một linh hồn nhân tạo, nhồi vào đó… và thành công.
Nhìn chính mình, à không, xác mình cử động bằng xương trắng thì đúng là cảm giác… không diễn tả nổi.
Đã vậy tôi còn tranh thủ thử luôn mọi loại tăng cường lên nó.
Tôi gắn kết giới pháp trận vào từng khớp xương, ban cho nó “áo choàng bóng tối” giúp tái sinh dù bị phá hủy, truyền dạy toàn bộ ma thuật từng là giấc mơ ở kiếp trước…
Kết quả là nó ngày càng tự hành động, rồi một ngày không chịu nghe lệnh nữa, bắt đầu bạo động.
Thấy không ổn, tôi nhốt nó vào kết giới, vác tới một nơi hẻo lánh như chỗ này, đào hố thật sâu rồi chôn xuống.
Ai ngờ đâu, chính cái xác ấy lại tạo ra hầm ngục, rồi kéo một đàn quái tới tấn công Saloum…
À không, có lẽ mục tiêu của nó là tôi.
Vì undead sinh ra từ ma thuật tử linh thường mang theo ác cảm sâu đậm với người sống.
Đặc biệt, càng gần gũi khi còn sống thì ác cảm càng mạnh.
Mà hiện giờ tôi chính là bản thể tái sinh của nó, nên nó nhắm tôi cũng là lẽ thường.
“A… Aaa…”
Bộ xương của tôi lết lại gần, rên rỉ trong tiếng gió lạnh.
“C-cái quái gì thế này!? Ma lực khủng khiếp tới mức thấy được bằng mắt thường luôn!?”
“Không thể nào… lượng ma lực này ngang ngửa Tà Thần rồi! Vậy mà lại là boss hầm ngục ư…!”
Chỉ một cú vung tay, hàng loạt hỏa cầu khổng lồ đã xuất hiện phía trên.
“‘Viêm Liệt Hỏa Cầu’ à… tung liên tiếp ma thuật cấp cao như thế…”
“Aaaaaaa!!”
Ầm!
Lũ hỏa cầu đồng loạt bay tới như bão lửa, tôi lập tức dựng kết giới chắn lại.
Ừ, đúng là có lực đấy.
Nghĩ lại mà xem, hồi xưa tôi còn chẳng thi triển nổi ma thuật cấp thấp.
Vậy mà giờ đến ma thuật thượng cấp cũng tung ra ào ào.
Cảm giác như đang chứng kiến phiên bản “tôi” đạt đến ước mơ thuở nào vậy.
Thật ra tiêu diệt nó giờ không khó, nhưng có chút tiếc…
Dù vậy, bỏ mặc thì nguy hiểm quá.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
“Quyết định rồi.”
Tôi quay lưng về phía cái xác của mình, hướng tay về phía cánh cửa lớn, dồn ma lực vào lòng bàn tay.
“L-làm nổ tung cánh cửa đó sao!? Nó không phải loại dễ phá hủy đâu đấy! Dù là ngài đi nữa cũng…”
Tôi tiếp tục nén ma lực vào một điểm, đẩy đến giới hạn.
“Phì… ngươi vẫn chưa hiểu à. Ma lực của ngài ấy đâu phải thứ có thể đo bằng lẽ thường đâu.”
Những pháp trận khắc trong mạch máu tôi đồng loạt phát sáng, tạo ra từng luồng ma lực cuồn cuộn.
Chúng tụ lại, xoáy tròn, rồi cô đặc lại thành một quả cầu ma lực đỏ rực như lửa.
Tôi dùng ngón tay búng nó đi.
“――‘Hỏa Cầu’.”
Ngay khi chạm vào cánh cửa lớn, quả cầu ấy phát nổ như dung nham, thiêu cháy cả kim loại.
Cửa tan chảy chỉ trong tích tắc, rồi ngọn lửa tiếp tục đốt thủng vách tường sau nó.
“C-c-c-cái… cái quái gì thế này!? Chỉ là ‘Hỏa Cầu’ mà phá được cánh cửa to tướng kia chưa đến 1 giây!? Mà vốn cửa boss làm gì phá nổi cơ chứ!? Không thể đo bằng thường thức được nữa rồi!”
“Ha… haha… hahahahaha… tôi chỉ còn biết cười thôi. Thần chủ trên thiên giới e rằng cũng chẳng thể làm được như vậy. ‘Xuất sắc’ còn là từ quá nhẹ.”
2 người kia thì thào gì đó trong hoảng loạn, nửa cười nửa khóc.
Lâu rồi tôi mới tung hết sức như vậy.
Lần này không có dịp thể hiện trong chiến trận, nên tiện thể phô diễn luôn cho đã.
Kết hợp giữa ma thuật huyết thống tự chế và tối ưu hóa ma thuật quân sự, quả nhiên sức mạnh tổng hợp khủng thật đấy.
Quả Hỏa Cầu tôi vừa búng đi không chỉ đục một lỗ khổng lồ trên bức tường sau cánh cửa lớn, mà còn xuyên thẳng qua cả hầm ngục, xa đến mức chẳng còn nhìn thấy điểm kết thúc nữa.
Ừm… có hơi lố tay thật rồi.
Nhưng mà dù gì thì nó cũng chỉ là Hỏa Cầu thôi, dù nén bao nhiêu ma lực thì chắc cũng sẽ tự tắt ở một đoạn nào đó.
“A… A… Aaaaa…”
Trong lúc đó, cái bộ xương của tôi vẫn tiếp tục điên cuồng tấn công.
Cứ đứng trong phòng boss thì thế nào cũng bị đánh hoài mất.
Nghĩ vậy nên tôi vừa dựng kết giới chống đỡ, vừa rút lui ra khỏi căn phòng rộng lớn ấy.
Ngay khoảnh khắc tôi bước ra, nó lập tức dừng lại, chỉ đứng yên nhìn theo như thể đang tiễn biệt tôi.
“Boss hầm ngục thường được gia cố bằng ràng buộc không thể rời khỏi khu vực đó. Nhờ thế mới có thể giữ được sức mạnh khủng khiếp như vậy. …Mà nói vậy thôi chứ cũng chẳng phải đối thủ của ngài.”
“Nhưng mà này, Ngài Lloyd… Ngài không định tiêu diệt nó sao?”
“Hmm? À… ta có lý do riêng.”
Tôi liếc qua bộ xương trắng kia lần cuối rồi rảo bước rời khỏi hầm ngục.
Trước khi đi, tôi dựng lên một lớp kết giới dày đặc để phong ấn lối vào.
“Xong rồi. Với lớp phong ấn này, cùng cái lỗ tôi đục xuyên cả hầm ngục ban nãy, chắc chắn sẽ không có chuyện quái vật lại tràn ra gây đại bạo tẩu nữa.”
Vừa không để ma vật thoát ra, vừa ngăn kẻ khác bước vào.
Quá hoàn hảo.
“Thì ra ngài định biến cả cái hầm ngục này thành của riêng mình!”
“Chuẩn luôn.”
Dù sau này quái vật có hồi sinh, thì cũng toàn loại mạnh.
Tha hồ mà nghiên cứu, thử nghiệm đủ thứ.
Tiêu diệt nó thì quá phí.
“Hầm ngục cỡ này đúng là hàng hiếm. Cả thế giới chắc cũng đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ngài Lloyd đây nuốt gọn cho riêng mình… Không biết khen là ‘vĩ đại’ hay là ‘quá đáng’ nữa.”
“Đã vậy lại còn biến nó thành bãi thử ma thuật cá nhân nữa chứ. Cạn lời thật.”
Grimo và Jihriel nhìn tôi bằng ánh mắt nửa ngán ngẩm, nửa bất lực.
Còn tôi thì quay đầu lại, nhìn thoáng qua cái xác cũ của mình một lần cuối.
“Thôi, tạm biệt nhé.”
Tôi buông một câu chào nhẹ nhàng, rồi cất cánh bay lên không.
Quả là một ngày tuyệt vời.
Không ngờ lại vớ được một bãi thử nghiệm quá ư là lý tưởng như thế.