Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 5 - Chương 147: Xem ra bên mình đang bị đẩy lùi rồi

Tôi để lại mọi chuyện cho Birus xử lý rồi kích hoạt phép “Phi Tường” bay thẳng đến chỗ anh trai Schneizel.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy các trận giao tranh đang nổ ra khắp nơi, khốc liệt vô cùng.

“Cố gắng cỡ nào thì cũng vẫn bị ép đấy. Dù bọn tôi có chiến đấu hết sức, số lượng kẻ địch đông quá mức rồi.”

“Phải. Tuy giờ vẫn còn giữ được tuyến phòng thủ, nhưng với đà này thì sớm muộn cũng bị xuyên thủng thôi.”

Cả 2 đều nói đúng.

Lũ ma vật vẫn liên tục tràn tới, cho dù hiện tại còn cầm cự được, nhưng giới hạn sẽ sớm tới mà thôi.

Tuy nhiên, tôi chắc chắn Schneizel đã lường trước điều đó rồi.

Kiểu gì anh ấy cũng đã có sẵn đối sách.

Biết đâu lại được chứng kiến một ma thuật quân sự thú vị nào đấy, nghĩ thôi mà thấy phấn khích.

“Chuyện này là sao vậy, thưa ngài Schneizel!?”

Vừa bước vào lều chỉ huy, tôi đã nghe thấy tiếng quát.

Thì ra là Garfiel, đội trưởng Đội 4, đang tiến sát lại phía Schneizel với vẻ mặt đầy tức giận.

“Đội 4 bọn tôi đang liều chết cố thủ tuyến phòng ngự! Nhưng số lượng ma vật quá áp đảo! Nếu chỉ biết cầm cự thế này thì sớm muộn gì cũng tan vỡ! Làm ơn hãy điều thêm quân tiếp viện, hoặc chí ít cũng cho chúng tôi một kế sách cụ thể!”

Dù nghe như van nài, nhưng Schneizel vẫn đáp lại với giọng điềm tĩnh.

“Cứ chịu đựng đi.”

“…!”

Garfiel đứng sững lại, rồi đấm mạnh xuống bàn, nghiến răng quay đầu bỏ ra ngoài lều.

Trông thế kia thì đúng là đang giận sôi máu.

Không trách được.

Không có viện binh, cũng chẳng có kế hoạch rõ ràng, phản ứng như vậy cũng dễ hiểu thôi.

Tôi lén bước lại gần Schneizel và thì thầm.

“Ờm… anh Schneizel? Không lẽ anh thực sự không có kế hoạch gì sao?”

“Dĩ nhiên là có. Kế sách là thứ phải được giăng ra từng tầng từng lớp. Vì vậy, anh không thể tùy tiện điều động binh lực khác. Đúng là việc quá sức, nên hắn nổi giận cũng dễ hiểu. Nhưng Đội 4 bắt buộc phải tiếp tục cầm cự như hiện tại.”

“…Nếu anh nói rõ điều đó từ đầu thì chắc Garfiel cũng hiểu thôi mà.”

“Anh không thể buông lời hời hợt về những điều mình chưa thể chắc chắn.”

Schneizel đáp một cách cứng rắn, rất đúng chất con người anh ấy, nghiêm khắc với chính mình và cả người khác.

Mấy chuyện đọc tâm lý người khác thế này thì Albert giỏi hơn nhiều.

Còn Schneizel đúng là hơi kém khoảng đó.

…Mà thật ra tôi cũng chẳng giỏi hơn là bao.

Dù sao thì, biết đâu Garfiel đang hiểu nhầm thật.

Tôi nên ra ngoài đính chính giúp anh ấy một chút.

Vừa bước khỏi lều, tôi thấy Garfiel đang nhả khói xì gà, vẻ mặt vẫn đầy bực dọc.

“Garfiel, may quá. Về chuyện lúc nãy, thật ra anh Schneizel không phải là không có kế hoạch gì đâu—”

“Biết rồi, Lloyd-sama.”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì Garfiel đã cắt ngang.

“Ngài Schneizel là người sáng suốt. Nếu không thể cử viện binh thì ắt hẳn có lý do xác đáng. Tôi đã theo ngài ấy lâu rồi, nên thừa biết ngài ấy chẳng bao giờ ra trận tay trắng cả. Chỉ là… vì quá nóng ruột nên tôi mới mất bình tĩnh. Tính tôi vậy đấy, nhiều lúc cũng tự thấy phiền với bản thân mình nữa. Haha…”

Garfiel cười gượng rồi dập tắt điếu xì gà, ánh mắt lúc quay lại đã không còn chút do dự nào.

“Giờ thì nghe theo lệnh Tổng chỉ huy thôi. Phải giữ vững tuyến cho bằng được.”

Anh vừa dứt lời, thì một người lính cưỡi ngựa lao tới, cuống cuồng ngã lăn khỏi yên và hét lên:

“Kh…không hay rồi, ngài Garfiel! Cánh cổng… cánh cổng sắp bị phá mất rồi!”

Chúng tôi vội chạy theo lính đến đài cao có thể nhìn rõ bên trong cổng thành.

Tại đó, lính tráng đang thi nhau bắn tên xuống dưới, nơi ma vật đang xáp lá cà dữ dội với binh lính canh cổng.

“Kia là… Onizaru, lũ Khỉ Quỷ. Tụi nó vừa nhanh nhẹn, lại còn cực kỳ khéo tay, đến vách đá dựng đứng cũng leo như không.”

“Sức mạnh đơn lẻ thì chẳng đáng kể, nhưng bọn này rất thông minh, biết tổ chức, phối hợp. Nếu là một pháo đài nhỏ thì dễ dàng bị chúng xâm chiếm chỉ trong chớp mắt. Có lẽ bọn chúng đã leo từ vách đá lên… Nhưng mà lạ thật. Dù khôn ngoan, chúng thường không chịu mạo hiểm. Không lý nào lại nhận nhiệm vụ nguy hiểm như mở cổng từ bên trong…”

Không thể nào bọn chúng lại dám hy sinh vì những ma vật khác.

Càng thông minh thì càng nhát chết.

Đó là lẽ thường.

Và tình huống hiện tại cũng khá rắc rối.

Do hai bên đang quần chiến hỗn loạn nên tôi không thể dùng ma thuật tấn công được, sợ sẽ làm lính bên mình bị thương.

“Dù sao cũng cứ bắn tên đi! Cổng mà mở là chết cả lũ đấy!”

“Nhưng… bọn chúng đang lấy mũ giáp từ lính ngã xuống để đội lên, nên tên bắn vào không còn tác dụng mấy rồi!”

“Kh… khốn kiếp…!”

Nguy to rồi đây.

Thôi thì phải xử lý theo kiểu “chặt đầu rắn” thôi.

Mấy con ma vật thông minh thường tụ tập quanh thủ lĩnh.

Nếu giết được tên cầm đầu, cả bầy sẽ rối loạn rồi tháo chạy.

Tôi nhìn kỹ… ờ, thằng có lông chim cắm đầy đầu kia trông đúng kiểu thủ lĩnh rồi.

“Hỏa Cầu.”

Tôi phóng một quả Hỏa Cầu nhắm thẳng đầu con Onizaru đeo lông vũ.

Quả cầu lửa xuyên thẳng qua sọ nó, kết liễu gọn gàng.

Cả đám Khỉ Quỷ la hét tán loạn… nhưng chỉ trong chốc lát.

Một con khác nhanh chóng nhặt lấy lông vũ rơi trên đất, đội lên đầu.

“Ugi ugi! Gigii—!!”

Rồi nó hú vang như thể tuyên bố “ta là thủ lĩnh mới” vậy.

“Bọn này sống theo bầy đàn phân cấp nghiêm ngặt. Thủ lĩnh ngã xuống thì kẻ kế tiếp sẽ lập tức thế chỗ.”

“Vậy thì giết sạch lũ có khả năng lên làm thủ lĩnh là được chứ gì?”

Tôi liền phóng Hỏa Cầu nhắm vào con thủ lĩnh mới.

Nhưng nó nhanh như chớp trốn ngay vào đám đồng bọn, mất hút.

Khỉ thật.

Trốn nhanh thế thì biết đâu mà bắn.

“Không còn cách nào khác. Diệt sạch luôn một lượt vậy. Grimo, Jihriel, dựng kết giới ma lực bảo vệ lính!”

“Không… không được đâu! Giữa trận loạn thế này thì sao phân biệt được ai mà che chắn chứ!”

“Chính xác. Hơn nữa ma thuật của Lloyd-sama mạnh quá, dễ thành ra… chết cả đám luôn ấy chứ.”

Chuyện diễn ra đến mức này thì đúng là ngoài dự tính thật.

Tôi cũng có thể hạ xuống đánh cận chiến, nhưng làm thế thì lại quá nổi bật.

Đang loay hoay suy nghĩ không biết nên xử lý thế nào, thì từ phía sau, tôi thấy có thứ gì đó đang áp sát.

“Tiến lên! Bảo vệ cổng thành bằng mọi giá!”

Người dẫn đầu đội hình chính là Albert.

Cạnh anh ấy còn có cả Mars và Sylpha.

Lúc nãy từ trên cao quan sát xuống, tôi thấy chiến sự ở đâu cũng rối như canh hẹ, đến cả anh Schneizel cũng không thể điều quân linh hoạt được.

Nghĩa là Mars đã tiên liệu được tình huống này từ trước và sắp xếp quân đội từ sớm rồi.

Ngoài khả năng đó ra thì không còn lời giải thích nào hợp lý cả.

Quả nhiên… Mars đúng là đáng gờm.

Khi đội quân của Albert đánh tới từ phía sau, bọn Onizaru lập tức rơi vào hỗn loạn.

Ngay lập tức, lính canh cổng phối hợp phản công, hình thành thế gọng kìm kẹp chặt bầy khỉ quỷ.

Bị đánh từ hai đầu, bọn chúng nhanh chóng gục ngã từng tên một.

“Xem ra lần này Lloyd-sama chẳng cần ra tay rồi.”

“Tên Mars kia đang nhìn về phía bên này đấy. Hình như đang ra hiệu gì đó…”

Đến khi tôi để ý thì thấy bọn Onizaru đã bị dồn tụ lại một chỗ.

Chắc hẳn đó là chủ ý của Mars, và giờ cậu ta đang nháy mắt với tôi như thể:

“Giờ đến lượt ngài đấy.”

Chà, tôi cũng đâu cần cậu ta phải nhường công trạng cho mình làm gì cơ chứ…

“Lloyd-sama, nếu bọn chúng bị dồn vào khu vực tách biệt như vậy, chúng tôi có thể dựng kết giới ma lực để ngăn chặn toàn bộ dư chấn!”

“Ngài cứ việc tấn công hết sức đi!”

Đã chu đáo chuẩn bị đến vậy thì… được rồi, ra tay thôi.

Tuy nói là hết sức, nhưng thật ra tôi cũng phải cố kìm lại một chút.

Tôi vận sức phóng một đòn Hỏa Cầu vừa đủ mạnh để quét sạch bầy Onizaru.

Quả cầu lửa lao vút đi, phát nổ giữa đám khỉ quỷ, bùng cháy dữ dội, lửa bốc cao như muốn thiêu rụi cả bầu trời.

Sức công phá của nó đã vượt xa phạm vi thông thường của một đòn Hỏa Cầu, khiến toàn bộ những người có mặt chỉ biết ngước nhìn trong sững sờ.

…Tệ rồi.

Lại lỡ tay mạnh quá.

Xem ra mấy thuật thức tôi khắc lên máu trước đó vẫn đang tác động quá mạnh.

Từ giờ mình phải cẩn thận hơn nữa, giảm lực xuống một bậc mới được.