“Hả? Chị Tao không tới sao?”
Ren nhìn quanh một lượt, nhưng quả nhiên chẳng thấy bóng dáng Tao đâu.
Sylpha hơi lắc đầu, trông có vẻ tiếc nuối.
“Dù tìm khắp nơi vẫn không thấy. Bình thường đâu có ai gọi mà cũng tự lết đến kia mà…”
Chắc cô ấy đi đâu đó rồi.
Tôi thử khuếch tán ma lực để dò xét toàn thành, nhưng vẫn không cảm nhận được chút khí tức nào.
“Tôi đã tới cả nhà riêng lẫn những chỗ cô ấy hay lui tới rồi.”
“Không tìm được à?”
Sylpha gật đầu.
Tôi cứ nghĩ 2 người không ưa nhau lắm, vậy mà lại nắm rõ nơi ở lẫn mấy địa điểm quen thuộc của Tao…
Ngạc nhiên thật.
“Còn cô tiếp tân, có biết gì không?”
“Ừm, giờ ngài nhắc mới nhớ… Hình như đã hơn 1 tháng rồi không thấy cô ấy.”
Katarina đưa tay lên môi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
1 tháng trước…
Chắc là khoảng thời gian diễn ra giải đấu Golem.
Phải rồi, lúc đó Tao thua trận và hiếm hoi lắm mới thấy cô nàng rầu rĩ đến vậy.
“Không lẽ sốc quá nên đã quay về nước rồi?”
“Cô ấy không phải dạng người biết điều như thế đâu. Nhưng cũng chẳng yếu đuối đến mức thua rồi lủi luôn. Tôi nghĩ chắc đang ở đâu đó khổ luyện để phục thù. Cái kiểu không cam chịu ấy đúng là đặc sản của cô ta mà.”
Sylpha gật đầu quả quyết, đầy tự tin.
Cảm giác như 2 người họ có một kiểu “thấu hiểu lặng thầm” gì đó.
Có khi lại là bạn thân giấu mặt cũng nên.
“Nhưng mà, đã không có mặt thì đành chịu thôi. Quan trọng hơn là, với quy mô đội quân thế này thì ngài Lloyd không thể tự mình chỉ huy tất cả được. Hay là… ngài thử chiêu mộ một vị quân sư thì sao ạ?”
“Quân sư hả…”
Cũng đúng, thực tế mà nói thì tôi chẳng thể quản xuể từng người một trong đội hình lớn thế này.
“Chứ chẳng phải Lloyd-sama mà thấy cái gì hay hay là sẽ bỏ bê cả chỉ huy mà chạy theo ngay à?”
“Phải đấy. Cần một người phụ tá để vá mấy cái lỗ hổng đó thôi.”
Grimo và Jihriel gật gù như thể đã tính trước từ lâu.
Này này, tôi đâu đến mức vô trách nhiệm thế…
À không, chắc cũng không dám chắc nữa…
“Ừ thì… nhưng kiếm quân sư dễ vậy sao? Ngày kia là đám quái vật khổng lồ sẽ đánh vào Cổng Đại Lục rồi đấy.”
Theo lời Albert, hạn chót là ngày kia.
Trước đó, chúng tôi phải đến Cổng Đại Lục để tập kết.
Chậm trễ là mất suất tham gia đại chiến, điều tôi tuyệt đối không muốn.
Đúng lúc tôi vừa nói xong, Sylpha liền đỏ mặt, khẽ ho 1 tiếng rồi lên tiếng:
“Nếu… nếu người cho phép, tôi xin được đảm nhận vai trò ấy. Dù trông không giống, nhưng tôi từng được ngài Kruse đích thân truyền dạy binh pháp…”
“Về chuyện đó thì…”
Chưa kịp để Sylpha nói xong, Galilea chen ngang.
“Tôi nghe nói, dọc đường tới Cổng Đại Lục có một băng sơn tặc cực kỳ hung tợn. Nghe đâu hơn 3.000 tên lận. Mấy năm trước, có một gã tự xưng là ‘Dạ Vương’ đã gom đám sơn tặc rải rác lại thành một thế lực thống nhất. Tên này đầu óc cực kỳ lanh lẹ, quân đội từng vài lần xuất quân mà vẫn không triệt hạ nổi, cuối cùng đành bỏ cuộc. Dù đóng đô trên núi, bọn họ không cướp bóc dân lành nên triều đình cũng không động tới nữa. Sao không thử mời hắn làm quân sư đi, ngài Lloyd?”
“C-cái gì!? Dùng sơn tặc làm quân sư á!? Không được đâu, thưa ngài Lloyd! Dù thế nào đi nữa thì cũng quá liều lĩnh rồi—”
“Cũng được đấy.”
Tôi gật đầu, cắt ngang lời Sylpha.
Tôi không đặc biệt hứng thú với bọn sơn tặc, nhưng nếu hắn ta có thể khiến quân đội phải chùn bước, thì chắc chắn đầu óc không tầm thường.
Duy trì hơn 3.000 quân mà không cần cướp bóc, rõ ràng tự cung tự cấp được, còn giữ được kỷ luật.
Nếu có thể chỉ huy một tập thể như thế, hắn hẳn là một người cực kỳ xuất sắc.
Biết đâu tôi lại học được vài chiến thuật hay, thậm chí cách ứng dụng ma thuật thú vị.
Đáng để thử chứ.
“Hơn nữa, nếu đánh nhau trên đường đi thì cũng là dịp cho mọi người luyện dùng Binh lính ma lực luôn.”
Chẳng gì tốt hơn việc vừa đi vừa huấn luyện thực chiến.
Kể cả không thu phục được Dạ Vương, thì dọn băng sơn tặc cũng là chuyện đáng làm.
“Nhưng Lloyd-sama, ngài có chắc sẽ giao vai trò quan trọng như quân sư cho một kẻ chưa từng gặp sao?”
“Nếu dám phản kháng, thì cứ dùng Ma Thuật Thần Thánh hệ Tịnh Hoá để tẩy não là xong. Dù có bao nhiêu tà niệm, chỉ cần ma thuật đó là sẽ nghe lời ngay.”
Đúng như lời Sylpha nói, “Tịnh Hoá” có thể xóa sạch tâm tà ác, biến ác nhân thành… một người tốt.
…Ừm, nói thế chứ thật ra hơi giống “cải tạo nhân cách” chứ không phải cứu rỗi.
Về mặt đạo đức thì hơi… khét đấy.
“Aaa, cái loại ma thuật tà đạo đó à… đúng là thứ thiên thần hay dùng.”
“Gọi là tà đạo cái gì! Đó là ma thuật thần thánh chính thống dành cho người phụng sự Thần! Nói lại ngay đi, tên ma nhân kia!”
Jihriel tức đỏ mặt cãi lại, nhưng Grimo cũng đâu phải không có lý.
Dù sao thì, tôi cũng sẽ cân nhắc đối tượng khi dùng.
Nếu kẻ đó chịu hợp tác thì chẳng cần phải dùng đến.
“Nếu ngài Lloyd đã quyết vậy thì, tôi cũng không còn gì để nói. Vậy ta cứ dọn sạch sào huyệt sơn tặc, nếu gặp được người dùng được thì mời làm quân sư.”
“Hahah, với Lloyd-sama thì đám đó chẳng đáng là gì đâu.”
“Thực ra… liệu có ai đánh được với Lloyd không nữa…”
“Thậm chí không biết chúng ta có còn việc gì để làm không… À không, giờ là lúc ghi điểm để nâng Lloyd-kun lên hạng S! Cố gắng lên mọi người!”
“Ừm… tụi mình cũng nên cố chút đỉnh nhỉ.”
“Mà nè… bọn tôi được theo cùng, đúng không?”
“Ngu à, không theo thì sẽ bị ngài Sylpha giết đấy.”
“Hih, thôi thôi, cho xin đi mà…”
Mọi người cứ lẩm bẩm gì đó, nhưng tiếng ai cũng nhỏ, lẫn vào nhau nên tôi nghe chẳng rõ.
Thôi, kệ vậy.
“Vậy thì, ngài Lloyd, xin hãy đến báo với ngài Albert là việc tổ chức quân đội đã hoàn tất. Tôi sẽ huấn luyện mọi người về kỹ năng chiến đấu.”
“Vậy tôi sẽ hướng dẫn cách sử dụng Binh lính ma lực..”
“Cảm ơn Sylpha, Ydd. Trông cậy vào 2 người.”
Nói rồi, tôi rảo bước tới phòng của Albert.