Sau khi chính thức được cho phép ra vào, tôi liền theo chân Escher tiến sâu vào bên trong nhà thờ.
Hành lang trải thảm đỏ dưới chân, những tia sáng nhiều màu xuyên qua khung kính thủy tinh lấp lánh tạo nên một không gian huyền ảo.
“Cảm ơn chị đã nói đỡ cho em, Escher.”
“Không có gì đâu. Lloyd-kun, em với chị như em trai với chị gái vậy mà. Mà nếu muốn cảm ơn, em nên nói với 2 người kia nữa mới phải.”
“Ừm, cảm ơn nha, Ren, cả Shiro nữa.”
“B-bọn tôi đâu có làm gì lớn lao…”
“Gâu!”
Shiro bất ngờ nhảy bổ vào người tôi, khiến tôi phải xoa đầu nó thật lực.
Tốt lắm, ngoan lắm, cậu làm tốt lắm.
Ren nhìn cảnh đó với vẻ hơi… ganh tị.
“Fufufu, 2 người thân nhau quá nhỉ. Thật là dễ thương.”
Escher mỉm cười dịu dàng khiến tôi chợt cảm thấy hơi ngượng, bèn tìm cách đổi chủ đề.
“Mà chị Escher, tụi mình đang đi đâu thế?”
“Tất nhiên là chuẩn bị cho Thánh Xan Hội rồi. Em sẽ giúp một tay chứ?”
“Đ-đương nhiên rồi ạ!”
Chết thật, tôi hoàn toàn quên khuấy mất chuyện đó.
Dù có giả vờ làm tín đồ đi nữa thì đã nhận lời rồi thì cũng phải làm cho tròn vai.
“Trả lời rất tốt. Vậy thì cùng chị dọn dẹp đại sảnh lễ đường nhé.”
“Vâng… hiểu rồi…”
Và thế là tôi cùng mọi người bắt tay vào lau dọn lễ đường.
Trong lúc đó, liên tục có người ra vào cầu nguyện, đủ mọi độ tuổi, cả già lẫn trẻ, nam lẫn nữ.
Chắc cũng mấy chục người rồi chứ chẳng ít.
Quả là ấn tượng.
Có từng ấy người vẫn tin vào thánh thần sao?
Nghe qua thì đúng là khó tin thật.
“Lloyd, cậu có tin vào Thánh thần gì không?”
“Không. Hoàn toàn không tin.”
“Tôi cũng nghĩ thế! Thánh thần chỉ là chuyện bịa thôi! Cầu nguyện với Thần thì cũng có được giúp gì đâu! Thế mà mọi người cứ chen chúc đến đây khấn vái… Tôi không hiểu nổi!”
Ren giận dữ đáp lại.
Chắc vì thuở nhỏ cô ấy từng chịu thiệt thòi do năng lực đặc biệt của mình nên có phần bất mãn với khái niệm “Thần”.
“Bình tĩnh nào Ren. Đừng to tiếng ở nơi thế này. Với lại, cũng không phải ai ở đây cũng thực sự tin vào Thánh thần đâu.”
“Ý cậu là sao?”
“Con người ấy mà, khi sống luôn cần một chỗ để dựa về mặt tinh thần. Nhưng người tìm được điểm tựa ấy lại hiếm lắm. Với nhiều người, ‘Thần’ đơn giản là một biểu tượng tiện lợi để họ có thể cầu nguyện bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu.”
Tức là, họ chỉ muốn bám víu vào một thứ gì đó.
Chỉ thế thôi, nhưng nhờ vậy mà lòng họ yên ổn hơn, tiếp tục sống tiếp được.
“……Ừm?”
Nhưng có vẻ Ren không thật sự hiểu điều tôi vừa nói, chỉ nghiêng đầu thắc mắc.
“Ô kìa, Lloyd-kun. Những lời như thế là báng bổ đấy nhé.”
“Ể, chị Escher!?”
Chết, bị nghe thấy rồi.
Tôi vội im bặt, còn Escher thì nhẹ nhàng nói tiếp.
“Đúng là Thần không dễ gì hiển hiện trước mặt chúng ta. Nhưng Ngài thật sự tồn tại. Cách đây một năm, Thần đã xuất hiện trước mặt chị và ban cho chị Ma Thuật Thần Thánh. Dáng hình thiêng liêng của Ngài hôm đó… đến giờ chị vẫn còn nhớ như in trong đầu.”
“Thật ạ!? Chị Escher có thể dùng Ma Thuật Thần Thánh sao!? Còn được gặp cả Thần nữa!? Em cũng muốn gặp Thần lắm!”
“Fufu, Lloyd-kun mà ngoan thì biết đâu đấy, một ngày nào đó sẽ được gặp.”
Chà… bị né câu trả lời rồi.
Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng bằng lời chị ấy vừa nói.
Theo như tôi biết thì muốn học Ma Thuật Thần Thánh, cần phải trở thành tín đồ, phục vụ Thần và được Thiên sứ gì đó chứng nhận mới được.
Mà nghe Escher nói, cái “thiên sứ” ấy hình như không phải nói bóng gió.
Hay là chị ấy chỉ nói đùa cho trẻ con nghe?
“…Ừm, dù sao thì cũng phải tận mắt thấy Ma Thuật Thần Thánh thì mới hiểu được. Hay là thử thả Grimo ra cho hắn phá tí, biết đâu mấy cha trong đây sẽ dùng Ma Thuật Thần Thánh đuổi hắn?”
“Khoan! Xin làm ơn đừng chơi kiểu đó nữa, Lloyd-sama!”
“Đùa thôi mà, đùa thôi.”
Mà thực ra tôi từng thử cách đó rồi.
Hồi trước, tôi đã dùng một ma thuật dạng tự động trông hơi… tà đạo để phá rối nhẹ trong nhà thờ.
Kết quả là ai nấy đều hoảng loạn bỏ chạy, chẳng ai đứng ra phản kháng.
Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu.
Những người thực sự có đức tin thường sống rất tốt về mặt tinh thần, nên khi gặp nguy hiểm, họ sẽ không chọn ngay cách đáp trả bằng bạo lực.
Đúng là uổng phí sức mạnh của Ma Thuật Thần Thánh ghê.
“…Lloyd-sama, thế thì bị cấm cửa cũng không oan.”
“Hể? Tôi vừa nói gì à?”
“Cậu vừa lẩm bẩm toàn chuyện nguy hiểm đấy.”
Ấy chết, chắc tôi nghĩ to thành nói ra tiếng rồi.
Lâu lâu vẫn hay vậy… phải tự nhắc mình cẩn thận hơn.
“Escher.”
Bất chợt, giọng nói trong trẻo và đầy khí chất vang lên trong lễ đường.
Tôi quay lại thì thấy Saria đang đứng ở phía xa.
“Đến giờ luyện tập rồi đó.”
“Ồ, đã đến giờ rồi sao? Thôi, chị đi đây nhé, Lloyd-kun, Ren-chan. À mà Lloyd-kun, hôm nay có thể em sẽ được thấy Ma Thuật Thần Thánh đấy.”
Escher nháy mắt 1 cái rồi bước nhanh về phía Saria.
Tới chiều muộn, sau khi dọn dẹp xong xuôi, chúng tôi ngồi vào hàng ghế trong lễ đường để đợi.
Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, và xung quanh đã dần đông người đến chờ xem.
“Nhưng mà… câu nói lúc nãy của Escher là sao nhỉ? ‘Hôm nay có thể sẽ thấy Ma Thuật Thần Thánh’… Này Grimo, ngươi đã từng thấy Ma Thuật Thần Thánh chưa?”
“Chỉ vài lần thôi. Nhớ lại thì, Ma Thuật Thần Thánh thường được kích hoạt thông qua… hát.”
“Ồ, kiểu ma thuật dùng nghi lễ à?”
Về cơ bản thì cách khởi động ma thuật chia làm 2 loại:
Thuật thức và nghi lễ.
Thuật thức là kiểu ghi các công thức vào dòng ma lực để tạo ra hiệu ứng cụ thể.
Còn nghi lễ thì thường dựa vào việc hát hoặc múa của người có ma lực cao.
Được cho là có từ rất lâu, bắt nguồn từ các điệu múa cầu mưa thời xưa chẳng hạn.
Ngày nay thì 2 loại này thường được kết hợp, nhiều loại ma thuật cũng tích hợp yếu tố nghi lễ.
“Vậy có khi buổi hòa nhạc sắp tới sẽ có Ma Thuật Thần Thánh thật cũng nên. Grimo, ngươi ổn chứ?”
“Cô Escher đó tuy có thể dùng Ma Thuật Thần Thánh, nhưng ma lực cũng không mạnh đến mức đe dọa tôi. Cũng không nghĩ cô ấy sẽ dùng loại Ma Thuật Thần Thánh có tính sát thương đâu. …Mà cho dù có dùng đi nữa thì Lloyd-sama là vật chủ của tôi nên tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng.”
Nghe nói Ma Thuật Thần Thánh khá hiệu quả với Ma nhân, tôi cũng hơi lo bị thanh tẩy.
Nhưng mà nếu Grimo đã nói vậy thì chắc không sao đâu.
“Thôi thì cứ ngồi chờ xem thế nào đã vậy… ừm?”
Tôi chợt nghe thấy tiếng ồn ở lối vào.
Nhìn ra thì thấy mấy gã mạo hiểm giả từng gây sự với tôi lúc trước đang đứng đó.
“Đúng thật, thằng nhóc đó có mặt ở đây!”
“Nhìn nó cứ cười cười là thấy bực rồi. Thánh Xan Thức hay gì kệ mẹ, tao sẽ phá cho tanh bành luôn!”
…Khoan đã, tụi nó tính phá hoại buổi Thánh Xan Thức thật à?
Tôi đang hóng được xem Ma Thuật Thần Thánh cơ mà, định làm loạn cái gì không biết.
…Không còn cách nào khác, phải cho bọn này ra ngoài “hít gió” một chút thôi.
Tôi dồn nén toàn bộ ma lực trong người xuống mức bằng không rồi từ tốn đứng dậy.
Khi đã triệt tiêu khí tức hoàn toàn, tôi bắt đầu bước về phía bọn chúng.
Không một ai xung quanh nhận ra tôi đang di chuyển.
“Lloyd…?”
Tôi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho Ren im lặng.
Cả bọn kia cũng chẳng hề để ý tới tôi.
Giống như chẳng ai để tâm tới một hòn sỏi bên đường, trừ khi cố tình để ý thì sẽ không phát hiện được.
Tôi lướt qua sát bên chúng, rồi đứng chắn sau lưng.
Ngay lập tức, tôi giải phóng ma lực từ 2 lòng bàn tay.
Trong khoảnh khắc, 2 tên đàn ông biến mất không dấu vết.
Vẫn giữ khí tức ở mức thấp nhất, tôi quay trở lại ghế ngồi.
Ren thì thầm hỏi bằng giọng nhỏ như gió thoảng.
“…Vừa nãy là dịch chuyển không gian à?”
“Ừ. Tôi được Jade cho xem tận mắt cả ma trận thuật thức nên đã phân tích lại được.”
Jade, thủ lĩnh của Hội Sát Thủ sở hữu khả năng dịch chuyển không gian, và kiểm soát nó bằng ma trận.
Nhờ thanh Hấp Ma Kiếm có thể hấp thụ, lưu trữ và phân tích mọi loại ma lực, tôi đã hấp thu luôn cả khả năng đó và giờ có thể dùng dịch chuyển không gian.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa kiểm soát được hoàn toàn.
Nói thật thì giờ tôi cũng không biết tụi kia bị dịch chuyển đi đâu.
Cảm giác cho thấy chắc là… bên ngoài thành, hoặc gần như vậy.
“Lloyd giỏi quá đi! …Haiz, mình cũng muốn sớm biến năng lực của bản thân thành ma thuật ghê…”
Ren thở dài.
Khả năng của Ren là tạo độc.
Nếu kiểm soát tốt thì thậm chí có thể dùng như thuốc.
Tôi đã nói vậy để khích lệ cô ấy học tập, nhưng có vẻ vẫn còn gặp khó khăn.
Vì Ren không được học hành tử tế nên tôi đang cho cô ấy nghe đọc mấy quyển ma thư cơ bản, nhưng hiểu tới đâu thì cũng khó mà biết được.
Có khi tôi nên dựng hẳn một thuật thức sao chép tri thức rồi trực tiếp truyền vào não cũng nên.
Dù vẫn chưa rõ cách làm đó sẽ gây ảnh hưởng gì lên nạn nhân…
Thôi, để đó tính sau, dùng làm phương án cuối.
“…Lloyd, hồi nãy cậu đang nghĩ gì đó… kinh khủng lắm phải không?”
Ren nhìn tôi bằng ánh mắt rụt rè.
Thật là… tôi có làm gì lạ đâu, vẫn bình thường như mọi khi mà.