“Wa! Chào mừng cậu về, Lloyd!”
Ren giật mình khi tôi bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt.
Tôi đã dùng ma thuật dịch chuyển không gian, lần theo ma lực của Ren để quay lại đây.
Khi đã quen với ma lực của ai đó do cùng đồng hành thời gian dài, việc truy vết trở nên khá dễ dàng.
“Buổi hòa nhạc kết thúc rồi à?”
“Ừ, nên giờ tôi đợi một mình ở đây.”
Không thấy ai khác xung quanh, tôi liền hủy kết giới cản ma lực.
“Nhưng cậu biến mất đột ngột quá, làm tôi hoảng luôn đấy. Cậu đã đi đâu vậy?”
“À thì… chuyện dài lắm. Mà Saria đâu rồi?”
“Họ đang dọn dẹp. Chị ấy bảo lát sẽ quay lại—”
“Cái gì!? Được gặp Saria-tan á!?”
Jihriel định hét toáng lên vì phấn khích, tôi vội siết chặt nắm đấm để bịt mồm anh ta lại.
“Ủa? Tôu nghe thấy gì lạ lạ?”
“Gì đâu, có ai nói gì đâu.”
“…Lạ thật, chắc là ảo giác nhỉ…”
Hú hồn.
Vừa rồi tôi đã kịp thời dùng “Phong tỏa âm thanh” để bịt miệng Jihriel.
Không ngờ anh ta lại nói chuyện ngay lúc này.
Quên dặn không được bô bô cái miệng rồi.
“…Jihriel, giờ tôi chỉ là một cậu nhóc thích ma thuật bình thường thôi, hiểu chưa? Không ai được biết chuyện tôi có một thiên sứ làm sử ma. Cho nên tuyệt đối không được lỡ miệng.”
“……! ……!”
Do đang bị phong tỏa âm thanh nên tôi chẳng nghe được Jihriel nói gì, nhưng hy vọng là hiểu chuyện.
“Gihihi, Lloyd-sama, để tôi dạy dỗ tên mới này cho. Hồi còn ở Ma giới, tôi từng phụ trách huấn luyện tân binh đó. Tôi sẽ rèn nó thành một sử ma đúng chuẩn!”
“Vậy thì nhờ ngươi nhé.”
“……! ……! ……!”
Có vẻ Jihriel đang phản đối điều gì đó, nhưng thôi kệ.
Giao lại cho Grimo là xong.
“Xin lỗi vì để chờ lâu nhé. Lloyd, Ren, Shiro.”
“Về thôi nào.”
Và rồi, Escher cùng Saria đã quay lại sau khi thu dọn xong.
Ngay khoảnh khắc ấy, Jihriel bắt đầu nhấp nhổm như lên đồng.
Tôi mặc kệ.
“2 người vất vả rồi. Màn trình diễn tuyệt vời lắm.”
“Vậy à? Bình thường thôi mà.”
“Fufuh, Saria chẳng bao giờ chịu nói lời thật lòng. Những lúc như thế này, cứ ngoan ngoãn cảm ơn là được rồi. Cảm ơn Lloyd nhé, chị rất vui.”
“Rồi rồi… cảm ơn Lloyd.”
Escher mỉm cười rạng rỡ, còn Saria thì đỏ mặt ngượng ngùng.
Nhìn thấy cảnh đó, Jihriel rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ, bắt đầu co giật.
Trông kinh dị thật sự.
“? Có chuyện gì sao?”
“Không đâu, ahahaha…”
Trời cũng đã ngả chiều.
Tôi cùng Saria quay về lâu đài.
“Cảm ơn chị hôm nay, chị Saria.”
“Ừm, hẹn gặp lại.”
Tạm biệt Saria xong, tôi về phòng thì thấy Sylpha đang đón sẵn.
“Chào mừng người trở về, Lloyd-sama.”
“Ừ, tôi về rồi, Sylpha.”
“Ren, em cũng vất vả rồi. Lát nữa báo cáo lại cho chị nhé. Giờ thì, đi chuẩn bị bữa tối nào.”
“Vâng. Xin phép lui ra, thưa chủ nhân.”
Ren cúi đầu lễ phép rồi cùng Sylpha rời khỏi phòng.
Phù…
Hôm nay đúng là một ngày dài, nhưng kết quả thì rất đáng giá.
“Giờ thì đến lúc thử sức với Ma Thuật Thần Thánh rồi!”
Từ lúc trên đường về là tôi đã háo hức muốn thử lắm rồi.
Tôi giải trừ kết giới phong tỏa quanh Jihriel.
“Bình tĩnh lại chưa, Jihriel?”
“Vâng! Thật xin lỗi vì đã thất lễ, Lloyd-sama. Nếu có điều gì cần, xin cứ ra lệnh.”
Ơ… sao tự dưng ngoan ngoãn vậy?
Cảm giác hơi rợn người rồi đấy.
“Ghê thật đấy Grimo, ngươi làm tốt thật.”
“Hehe, được giao là tôi làm liền. …À không, thật ra là do thằng này nhìn thấy Lloyd-sama thân thiết với chị gái mình, thế là bỗng dưng ngoan hẳn ra luôn. Tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa.”
Grimo cũng chịu, vậy thì thôi.
“Muộn còn hơn không, cuối cùng tôi cũng nhận ra sự vĩ đại của ngài Lloyd. Ngài đích thực là chủ nhân xứng đáng để tôi trung thành tận tụy! Về Ma Thuật Thần Thánh, do đã ký khế ước với tôi nên ngài có thể sử dụng mà không gặp vấn đề gì. Xin hãy thử qua!”
“Ờ… vậy hả…”
Tự dưng ngoan quá cũng thấy kỳ.
Nhưng ngoan là tốt rồi, khỏi bận tâm.
“Fufufu… Không ngờ Lloyd lại quen biết cả Escher-tan lẫn Saria-tan. Đã thế, Ren-tan và Sylpha-tan làm hầu gái cũng đáng yêu không chịu nổi! Đúng chuẩn gu của ta! Ở trong cơ thể này, ta sẽ có cơ hội tiếp xúc gần gũi với vô số mỹ nữ! Không chỉ bắt tay, mà ôm ấp cũng không phải mơ đâu! Nufufufufu… thật tuyệt vời! Vì được gần gũi mỹ nữ, ta sẵn sàng trung thành đến cùng!”
Jihriel vừa cười khùng khục đầy khả nghi, tôi thì đã bắt đầu thử nghiệm Ma Thuật Thần Thánh.
Thông thường, để sử dụng một ma thuật thì cần đọc kỹ ma thư liên quan.
Khi đọc càng kỹ, hiểu càng sâu thì sẽ tiến đến cấp độ cao hơn.
Ví dụ như ma thuật “Hỏa Cầu” cơ bản.
Dù đơn giản nhưng cũng có tới hàng chục ma thư chia từ sơ cấp đến cao cấp.
Càng nắm vững kiến thức, thì “Hỏa Cầu” cũng mạnh lên theo.
Còn muốn học những ma thuật cao hơn nữa thì càng phải đọc thêm nhiều sách liên quan.
Vấn đề là… Ma Thuật Thần Thánh thì chẳng có lấy một quyển ma thư nào.
Dù được nói là có thể sử dụng, nhưng nếu không hiểu gì về cấu trúc hay cách niệm chú thì sao mà dùng nổi?
“Điều kiện sử dụng Ma Thuật Thần Thánh là để thiên sứ khắc pháp ấn lên linh hồn người đó, sau đó tạo ‘kết nối’ bằng bài hát hay nghi lễ đặc biệt. Ngài đã có pháp ấn, còn tôi thì luôn hiện diện ở đây tức là kết nối cũng được duy trì. Giờ chỉ cần ngài tập trung vào linh hồn mình và đặt câu hỏi. Khi đó, ngài sẽ thấy được cách sử dụng Ma Thuật Thần Thánh.”
“Đặt câu hỏi… hả?”
Tôi bán tín bán nghi, thử tập trung ý thức như lời Jihriel nói.
Và rồi—
Hàng loạt ký tự ma thuật tràn ngập trong đầu tôi.
Đây là… thuật thức của Ma Thuật Thần Thánh.
Cảm giác như cả cách dùng lẫn bản chất của Ma Thuật Thần Thánh đều tự động khắc sâu vào cơ thể.
Hừm… kiểu này thấy hơi thiệt.
Không đọc tí sách nào mà tự nhiên lại hiểu hết, kiểu gì cũng thấy giống kiểu “học vẹt thần thánh” ấy.
Dù sao thì, có vẻ tôi đã có thể sử dụng Ma Thuật Thần Thánh một cách hoàn chỉnh.
Vậy thì… bắt đầu thôi.
“Quang Vũ”.
Luồng ánh sáng rực rỡ hội tụ trong lòng bàn tay tôi, rồi dần định hình thành một thanh kiếm ánh sáng.
Tôi đã triệu hồi được nó, nhưng mà…
“Ơ… ơ này, cái kiếm này sao cứ dài mãi không dừng thế hả!?”
Thanh kiếm ánh sáng cứ lớn dần, dài ra mãi không thôi.
“‘Quang Vũ’ có đặc tính khuếch đại theo ma lực. Càng hấp thụ nhiều ma lực từ người sử dụng thì càng trở nên mạnh mẽ hơn. Với lượng ma lực phi thường của ngài Lloyd, kết quả như vậy là lẽ đương nhiên. Thật tuyệt vời.”
“Không phải lúc để khen đâu, Jihriel! Cứ thế này thì nó phá banh cái phòng mất đấy!”
Grimo nói đúng.
Tình hình này mà để tiếp tục thì toang thật.
Nhận thấy nguy hiểm, tôi lập tức bắt tay vào viết lại thuật thức, chèn vào đó một vòng khống chế để giới hạn kích thước thanh kiếm.
“...Ừm, dừng lại rồi thì phải?”
“Phù, suýt nữa thì bị Sylpha xử đẹp rồi.”
Ngay trước khi thanh kiếm đâm vào tường, quá trình phình to của nó cũng kịp dừng lại.
Thoát chết.
Mà nhìn kỹ thì… thanh kiếm này to thật.
Lưỡi kiếm khổng lồ, chuôi kiếm thì tua tủa gai góc.
Khác hẳn với phiên bản đơn giản mà Jihriel từng dùng lúc trước.
“Ôô… thật là thần thánh quá… Hệt như tám đôi cánh của Đại Thiên Sứ vậy… ‘Quang Vũ’ sẽ phản ánh hình dạng lý tưởng theo sức mạnh nội tại của người thi triển. Đây chính là thanh kiếm của ngài Lloyd sao… Tuyệt mỹ!”
“Nhìn kiểu gì mà ra tuyệt mỹ vậy… Trông chẳng khác gì hàm răng của một con hắc long! Cái ma lực trong thằng này đúng là sâu không thấy đáy mà…”
2 tên kia cứ lảm nhảm khen chê cái gì ấy, nhưng với tôi, miễn là phòng không bị phá là mừng rồi.