Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 3 - Chương 69: Hướng tới Nhà Thờ

Sau khi đã thỏa thuận xong xuôi, sáng hôm sau tôi liền đến chỗ Saria.

Đi cùng tôi còn có Ren và Shiro.

“Tôi rất háo hức được gặp chị gái của Lloyd đó!”

“Gâu!”

Shiro thì vẫn y như mọi khi, còn Ren là do Sylpha nhờ cậy thay.

Dù sao thì Sylpha cũng khá bận rộn.

Mà với tôi, Ren đã từng thể hiện năng lực đi theo lại càng yên tâm.

“Cơ mà cô không cần háo hức quá đâu. Trước giờ cũng gặp vài người trong số anh chị tôi rồi mà, như anh Albert chẳng hạn.”

“Vâng, anh ấy đẹp trai cực kỳ luôn ấy!”

Đệ nhị hoàng tử, Albert De Saloum.

Vẻ ngoài lẫn tính cách đều toát lên vẻ điềm đạm, chính là người luôn quan tâm chăm sóc tôi từ nhỏ.

Đang nghĩ “hình như phòng của anh ấy cũng ở gần đây thì phải…” thì—

“Ồ? Có phải đang nhắc đến anh không?”

“Wah—!”

Một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến tôi giật bắn.

Quay lại thì đúng thật, Albert đang đứng đó, mỉm cười tinh nghịch.

“Chào Lloyd. Cả Ren nữa.”

“...Đừng làm em giật mình như thế, anh Albert.”

“Ch-chào anh ạ!”

Ren vội cúi đầu chào, còn Albert thì đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.

“Hahaha, không cần phải nghiêm trọng vậy đâu. Thấy 2 đứa đi ngang qua nên anh gọi thử thôi.”

Nhưng cũng đừng bất ngờ vậy chứ, ít ra cũng nên để ý thân phận người thừa kế ngai vàng chứ nhỉ.

Mặc dù ảnh khá thoải mái, nhưng tôi vẫn mong ảnh có chút tự giác hơn.

“Thế 2 đứa đi đâu vậy?”

“Bọn em đến chỗ chị Saria. Chị ấy sắp đi nhà thờ, nên em đi cùng luôn.”

“...Nhà thờ á!?”

Albert bất ngờ hét to.

Nè nè, làm người ta giật mình đấy.

“Hmm… anh hiểu rồi, Lloyd. Em đến nhà thờ là để xây dựng quan hệ đúng không? Dù là hình thức nào đi nữa, thì để trở thành vua, việc có được sự ủng hộ từ nhiều người là rất quan trọng. Nhà thờ tập hợp nhiều tín đồ, việc tạo liên kết cá nhân từ bây giờ là bước đi không tồi chút nào… Hừm, miệng thì bảo không hứng thú gì với ngai vàng, vậy mà cũng biết suy tính ghê nhỉ. Quả đúng là cánh tay phải đắc lực của anh... Không chừng anh mới là người bị đẩy sang làm cánh tay phải mất thôi.”

Rồi tự nhiên ảnh bắt đầu lầm bầm gì đó một mình.

Chắc là đi được rồi nhỉ?

Ừ, được rồi.

“À, bọn em đang vội nên...”

“Ừ, đi cẩn thận nhé. Cố gắng lên đấy!”

Ảnh tiễn chúng tôi bằng nụ cười rạng rỡ.

Cố gắng cái gì mới được chứ?

Albert nhìn chung là người tốt, nhưng đôi lúc cũng khó hiểu thật.

Khi đến chỗ hẹn, chị Saria đã chuẩn bị xong từ trước và đang đợi sẵn.

“Cuối cùng cũng đến rồi à.”

“Xin lỗi để chị phải đợi. Chị Saria.”

“Gâu!”

“Ôi, cún con đáng yêu quá.”

Saria nhẹ nhàng bế Shiro lên.

Có vẻ chị ấy thích chó, trông hơi vui ra mặt.

“E-em... rất vui được gặp chị! Em là Ren, mới trở thành người hầu của ngài Lloyd cách đây không lâu. Rất mong được chị chiếu cố…”

Ren cúi gập người chào.

Saria liếc nhìn em ấy rồi buông một câu:

“...Cô, giỏi nhạc cụ gì?”

“Dạ? E-em… em không biết chơi nhạc cụ nào cả…”

“Vậy à.”

Ngay lập tức, Saria mất luôn hứng thú với Ren.

Sự chênh lệch thái độ với Shiro đúng là rõ mười mươi, khiến Ren chỉ biết đứng hình.

Ơ nhưng… sao tự nhiên hỏi nhạc cụ?

Tôi cũng có biết chơi cái gì đâu mà.

“Lloyd thì không sao. Em thuộc nhóm khác. Thôi, đi thôi.”

Saria nói rồi quay người đi, mặt vẫn lạnh tanh.

…Nhóm khác là nhóm nào mới được chứ.

Tôi và Ren nhìn nhau, rồi cùng bước theo chị ấy đến nhà thờ.

Nhà thờ nằm ở trung tâm thành phố, cách hoàng cung khoảng 1 tiếng đi bộ.

Trên đường, khi đang thong thả bước thì chúng tôi đi ngang qua Hiệp hội Mạo hiểm giả.

“Chết rồi.”

Giờ mới nhớ, đáng lẽ nên đi đường khác.

Vì tôi đang đi cùng Ren trước đây từng bị truy nã.

Tuy chuyện đã được giải quyết với hội bằng cách tôi đứng ra bảo lãnh, nhưng các mạo hiểm giả khác thì chưa chắc hiểu rõ.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn có cách ứng phó, nhưng tốt nhất là không rắc rối thì hơn.

Vừa nghĩ đến đó thì cánh cửa hội mở ra.

2 tên đàn ông mặt mũi bặm trợn bước ra, ánh mắt chạm ngay vào nhóm chúng tôi.

…Linh cảm chẳng lành.

“Này mấy cô em, đợi chút đã.”

Ren khẽ rùng mình.

Haizz…

Biết ngay mà.

Giải thích thì lại dài dòng nữa rồi đây.

Tôi bước lên, chắn trước mặt 2 tên đó.

“Này, xin lỗi nhé nhưng Ren là—”

“Ê ê, con hầu gái này trông đáng yêu phết đấy chứ.”

“…Hả?”

Tôi buột miệng thốt lên một câu ngớ người.

Tên này nói cái quái gì vậy?

Chưa kịp định thần thì 2 tên kia tiếp tục buông lời trêu chọc.

“Cả chị kia mặt lạnh nhưng nhìn kỹ cũng ngon phết.”

“Hay tụi em đi chơi với tụi anh một chút nhỉ? Bỏ thằng nhóc này ra một bên đi.”

…Thì ra chỉ là mấy tên du côn đến gây chuyện.

Một tên bật cười nham nhở, tay đặt lên vai tôi, định đẩy tôi sang một bên.

Ngay lập tức tôi cảm nhận được sát khí từ phía sau lưng.

“Ren, thôi đi.”

Tôi quay lại, thấy Ren đang định rút dao ra, liền nhẹ giọng ngăn.

“Nhưng nếu có ai định gây hại cho ngài Lloyd thì Sylpha đã nói tôi có thể giết không cần báo trước…”

“Không, giết người là không được.”

Thật là… ghê gớm vừa thôi.

Mà đánh nhau giữa đường thế này thì lại rắc rối to.

“Chỉ cần làm kín đáo là được. Dù sao thì gây chú ý là điều không nên.”

“Dạ dạ—”

“Ê này, mày lảm nhảm cái gì mà—”

Không để gã nói hết câu, tôi liền thi triển Phong Thiết.

Lưỡi gió sắc bén sượt ngang qua hông 2 tên kia.

Soạt, ngay sau đó, quần tụi nó tụt xuống cái “rụp”, lộ nguyên phần dưới ra ngoài.

“Cái, cái gì cơ!?”

Chúng cuống cuồng kéo quần lên, nhưng dây lưng đã bị cắt đứt nên vô ích.

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười.

“Này các anh, mặc thế này mà đòi tán gái à?”

“Kh… khốn kiếp! Nhớ mặt tao đấy!”

2 tên vừa la vừa dùng 2 tay giữ quần, lủi mất dạng theo cách nhục nhã nhất có thể.

…Tạm thời cũng đuổi được rồi ha.

“Ahaha, đỉnh thật đó!”

Khi tôi thở phào nhẹ nhõm, một tràng vỗ tay vang lên.

Chủ nhân của tiếng vỗ tay là một cô gái trong bộ đồ Trung Hoa:

Tao.

“Hao! Lâu rồi mới gặp, Lloyd. Cả Ren với Shiro nữa.”

Tao tươi cười bước tới, tôi thì vẫy tay chào lại, Ren khẽ cúi đầu còn Shiro sủa “gâu” 1 tiếng đáp lại.

Tao là một mạo hiểm giả mà tôi quen trước đây.

Cô ấy là võ sư sử dụng võ thuật ngoại quốc, chiến đấu bằng cách điều khiển “khí” trong cơ thể.

Dù đánh tay không nhưng sức mạnh không kém gì Sylpha.

“Cơ mà này, thấy từ nãy mà không định giúp luôn à?”

“Ồ? Cậu cần giúp sao?”

Tôi bật cười, lắc đầu.

Tao nhún vai “đúng thế nhỉ” rồi mỉm cười tinh nghịch.

“À mà này Lloyd, chị gái cậu đó hả?”

“Ừ. Đây là Saria, chị gái tôi.”

“Hừm, nhìn kỹ thì đúng là giống Lloyd thật. Chào nhé, Saria! Tôi là Tao, mạo hiểm giả!”

“...”

Tao không đợi phản ứng mà nắm tay Saria lắc lấy lắc để.

Khoảng cách quá gần khiến Saria có vẻ hơi bối rối.

Mà cũng phải, hiệp hội mạo hiểm giả là tổ chức độc lập, không thuộc quyền quản lý của quốc gia, nên thành viên ở đó cũng chẳng khách sáo với hoàng tộc.

Dù vậy, cả tôi và Saria đều chẳng phải kiểu người câu nệ mấy chuyện đó, nên cũng chẳng vấn đề gì.

“Dù sao thì, nhóm này cũng lạ thật đó. Mấy người đang đi đâu vậy?”

“Đến nhà thờ. Chị Saria có buổi biểu diễn ở đó.”

“Ô, nghe vui nha! Muốn đi cùng ghê… nhưng tiếc quá, tôi cũng đang có việc. Mới nhận nhiệm vụ diệt Ghoul xong. Cậu có hứng không Lloyd?”

“Uh… cũng muốn lắm… nhưng hôm nay lỡ có hẹn rồi. Đành hẹn lần sau vậy.”

“Không sao. Nhiệm vụ này vẫn còn thời hạn dài mà, nếu có dịp mình đi chung nhé! Với lại chắc sau này tôi cũng sẽ thử ghé nhà thờ xem sao. Vậy thì, tái kiến nha~”

Tao nháy mắt 1 cái rồi vẫy tay chào, chạy đi với dáng vẻ đầy năng lượng.

Tiễn cô ấy bằng ánh mắt, Saria bất chợt thì thầm:

“Lloyd, cảm ơn lúc nãy nhé. Nhờ em mà tụi chị không bị làm phiền.”

“Ừ? À, không có gì to tát đâu.”

“Không, chị thấy vậy là khá ấn tượng đấy. Nếu lỡ có chuyện gì, chị cũng định ra tay với tư cách một người chị rồi...”

Vừa nói, chị ấy vừa nâng chiếc túi xách của mình lên.

Chiếc túi với... mấy cái góc nhọn hoắt như vũ khí.

Ơ, cái này mà phang trúng chỗ hiểm là đi thật luôn chứ chẳng đùa...

Nhìn thôi cũng thấy đáng sợ rồi đấy.

“Mà lúc nãy là gió… chắc là Phong ma thuật nhỉ. Khác hoàn toàn với Ma Thuật Thần Thánh.”

“! Chị Saria, chị từng thấy Ma Thuật Thần Thánh rồi à? Thế nó như nào!?”

Tôi háo hức hỏi ngay.

“Chị chỉ từng thấy mấy người dùng nó để trị thương thôi. Nhưng nghe nói còn nhiều ứng dụng khác nữa. Trong nhà thờ có vài người dùng được mà. Em đến đó rồi thì kiểu gì cũng sẽ thấy thôi.”

Saria nói như thể chẳng mấy quan tâm.

…Chắc chị ấy không có hứng thú với ma thuật rồi.

Tiếc là không moi thêm thông tin được nữa.

Nhưng thôi, thế cũng đủ xác nhận là trong nhà thờ thật sự có người sử dụng Ma Thuật Thần Thánh.

Kiểu gì cũng có cơ hội quan sát tận mắt.

Nghĩ tới đó thôi đã thấy hứng thú rồi.

Tôi bắt đầu bước nhanh hơn về phía nhà thờ, lòng tràn đầy mong chờ.