Muốn học được Ma Thuật Thần Thánh, mục tiêu tiếp theo của tôi, thì trước hết phải tới nhà thờ.
Nhưng mà, dù là chuyện xảy ra cách đây 2 năm, tôi vẫn từng bị cấm cửa ở đó.
Nếu cứ thế một mình mò tới, khả năng bị đuổi thẳng ra ngoài là rất cao.
Trong trường hợp này, cách khôn ngoan nhất là đi cùng ai đó có mối quan hệ tốt với nhà thờ.
May thay, tôi lại biết một người như vậy.
――Đệ tứ công chúa, Saria De Saloum.
Trong hoàng tộc, không ai thân thiết với nhà thờ hơn chị ấy.
Tuy không phải kiểu người mộ đạo cuồng tín, nhưng Saria lại có tài năng thiên phú với âm nhạc.
Flute, harp, trombone, violin, castanet… gần như không có nhạc cụ nào mà chị ấy không thành thạo.
Đặc biệt là piano thì thuộc dạng thiên tài, từ nhỏ đã thường xuyên đến nhà thờ biểu diễn.
Thành ra nhà thờ rất quý trọng Saria, và mỗi khi có Thánh Xan Thức, họ lại mời chị ấy tới biểu diễn.
Mà hay một cái là, đúng ngày mai là Thánh Xan Thức.
Nếu tôi đi theo chị ấy thì mấy người ở nhà thờ cũng không thể tiện tay đuổi tôi đi được.
Ừm, tính ra thì kế hoạch này đúng là hoàn hảo.
“...Chỉ có điều, chị Saria hơi khó chiều một tí thôi.”
“Ồ? Ngài Lloyd mà cũng để tâm đến tính cách người khác sao? Vậy vị công chúa ấy là người thế nào?”
“Nói ngắn gọn thì là kiểu người một khi tập trung thì chẳng còn để ý đến xung quanh nữa. Rảnh lúc nào là chơi nhạc lúc đó, dù ai phàn nàn ồn ào chị ấy cũng kệ. Kêu đi ăn cũng chẳng thèm ra. Việc nào không thích là nhất định không làm. Tóm lại, sống rất theo ý mình.”
“...Ngài Lloyd, có phải đang miêu tả bản thân không vậy?”
Grimo thở dài hỏi, giọng đầy bất lực.
Không hiểu sao hắn lại nói vậy.
Tôi mà là người sống tùy tiện như thế sao?
Quá xúc phạm rồi đấy.
Dù sao thì, muốn học Ma Thuật Thần Thánh thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Thế là tôi quyết định đi gặp Saria.
Giống như đã nói, vì chị ấy suốt ngày chơi nhạc nên hiếm khi gặp được, nhưng tôi biết chỗ chị ấy ở đâu.
Chỉ cần đi theo tiếng nhạc là sẽ tìm thấy chị ấy ngay.
“Nhưng mà cung điện rộng thế cơ mà. Bao nhiêu âm thanh hỗn tạp, chưa kể nếu chơi nhạc trong phòng kín thì làm sao nghe được?”
“Không sao. Chỉ cần tập trung là ta sẽ nghe ra được.”
Tôi dùng kỹ thuật tập trung ma lực phong tỏa toàn bộ huyệt ma lực trên cơ thể, chỉ giải phóng ở 1 bộ phận duy nhất.
Khi đó, phần cơ thể đó sẽ tỏa ra lượng ma lực mạnh hơn bình thường, và năng lực liên quan cũng được khuếch đại.
Nếu tập trung ma lực vào tay thì sẽ tăng sức mạnh tay.
Vào chân thì tốc độ tăng vọt.
Vào tai như hiện giờ thì thính lực sẽ nhạy đến bất ngờ.
Tôi dồn ma lực vào tai, tập trung cao độ.
Tiếng gió lướt qua.
Tiếng chim hót rì rào.
Cả tiếng các cô hầu trò chuyện và tiếng chổi quét sàn từ xa cũng nghe thấy rõ.
A, Ren đang bị Sylpha mắng kìa...
Giữa muôn vàn âm thanh ấy, một giai điệu ngân lên như đang nhảy múa.
“...Nghe thấy rồi. Hướng kia.”
“Ê? Nghe thấy gì cơ?”
Grimo không nghe ra, nhưng tôi chắc chắn âm thanh phát ra từ khu nhà phía Bắc của cung điện.
Càng tiến lại gần tòa nhà trắng ấy, âm thanh càng rõ ràng.
“Ồ, giờ thì tôi cũng nghe được rồi. Phải nói là, giai điệu này đúng là tuyệt phẩm.”
“Ồ, Grimo cũng biết thưởng thức âm nhạc sao?”
“Dạo còn ở Ma Giới, tôi cũng có chơi nhạc đôi chút đó chứ. Người biết chơi nhạc thì thường dễ được chú ý mà, gehihi~”
“...Không ngờ ngươi cũng đa tài thật.”
Toàn làm mấy chuyện chẳng giống Ma Nhân chút nào.
Càng ngày tôi càng thấy hắn mang tính người hơn là ác ma...
Dù sao, tôi cũng bước chân vào tòa nhà ấy.
Bên trong có vẻ đã được xử lý cách âm, nên tiếng nhạc dội lại khá lớn.
“Âm thanh phát ra từ dưới tầng hầm.”
“Ừ, chắc là cánh cửa kia rồi.”
Tôi nhìn xuống dưới thì thấy một cầu thang xoắn dẫn đến một cánh cửa sắt lớn.
Bước xuống và đẩy cửa ra, kétttt, một tiếng kẽo kẹt rền rĩ vang lên.
Trong căn phòng lộn xộn đầy nhạc cụ, một cô gái đang ngồi trước cây đàn piano.
Tóc ngắn, đen, không biểu cảm.
Kính gọng đen, thân hình mảnh khảnh.
Váy ngắn dễ cử động, áo khoác rộng có mũ trùm che được cả mặt nếu cần.
Thoạt nhìn, trông chẳng khác gì một người bình thường nhưng đây chính là đệ tứ công chúa Saria De Saloum.
Saria vẫn không liếc tôi lấy một cái, cứ thế đắm chìm trong bản nhạc đang chơi.
“Ơ kìa, ngài không gọi một tiếng à?”
Grimo hỏi khi thấy tôi chỉ đứng đó im lặng nhìn.
“Không, gọi giờ thì chẳng khác gì phá ngang lúc người ta đang tập trung.”
Tôi cũng thế thôi.
Đang nghiên cứu ma thuật mà bị chen ngang thì khó chịu lắm.
Dù ngoài mặt vẫn tỉnh bơ.
Huống hồ lần này tôi là người nhờ vả.
Cứ yên lặng chờ chị ấy chơi xong đã.
“Vả lại, ta còn chuyện phải làm.”
Luyện tập tập trung ma lực, tôi vẫn chưa đủ thuần thục đâu.
Tôi nhắm mắt, phong tỏa toàn bộ huyệt ma lực.
Rồi chỉ mở một vùng thật nhỏ như đầu ngón tay chẳng hạn thì chắc chắn sẽ tạo ra công suất cực lớn.
Tôi thử tập trung ma lực vào duy nhất đầu ngón trỏ… Khó chịu thật.
Nhưng phải tập trung.
Cứ tiếp tục.
Sau ngón trỏ là ngón giữa, ngón áp út, làm sao chuyển qua càng nhanh càng mượt càng tốt…
Càng chìm sâu vào trạng thái tập trung, mọi âm thanh dần biến mất.
Một vùng tĩnh lặng bao trùm, và tôi cứ thế tiếp tục luyện tập.
“...Ngài Lloyd! Ngài Lloyd!!”
Có tiếng gọi.
Tôi từ từ mở mắt trước cảm giác bàn tay như có gì đang động đậy, là Grimo đang la lên.
“Ngài Lloyd! Cuối cùng cũng mở mắt rồi! Tôi gọi bao nhiêu lần mà ngài vẫn không phản ứng gì cả!”
“...Có chuyện gì, Grimo? Đang lúc ta tập trung mà.”
“Chị gái của ngài đang nhìn chằm chằm về phía này từ nãy đến giờ kia kìa!”
Tôi ngẩng lên theo lời nó nói, thì thấy Saria đang ngồi trước piano, nhìn tôi chăm chú.
À… phải rồi.
Tôi đến đây là để đợi chị ấy chơi xong.
Quên béng mất.
“À, chào chị Saria, lâu rồi không gặp ha.”
Tôi cất tiếng, và chị ấy như nghĩ ngợi đôi chút rồi mới lên tiếng đáp lại:
“...Nhớ ra rồi. Em là… Lodeo gì đó, em trai của chị, đúng không?”
“Là Lloyd ạ.”
“Phải thế không nhỉ?”
Chị ấy hoàn toàn không để tâm đến việc gọi nhầm tên tôi.
Chả trách Grimo lầm bầm:
“Bà chị này còn không nhớ nổi tên em ruột luôn đấy…”
“Cũng phải thôi, mấy lần gặp mặt còn đếm được trên đầu ngón tay.”
Mà tôi cũng đâu giỏi vụ nhớ tên cho lắm. Nên chẳng trách được ai.
“Thế, em đến tìm chị có việc gì?”
Saria nhìn thẳng vào tôi, không chớp mắt.
Như đã nói, chị là kiểu người khó tính và chẳng hứng thú với ai cả.
Với dạng người như thế này, càng vòng vo giải thích nhiều lời thì lại càng phản tác dụng…
Cứ như thế, tôi quyết tâm dứt khoát mở lời.
“Chị Saria, ngày mai chị sẽ đến nhà thờ biểu diễn đúng không? Thật ra… em muốn đi cùng chị lần này.”
“Được thôi.”
“...Ừ, đúng là hơi đường đột nhỉ. Nhưng trước hết, chị có thể nghe em nói lý do…hể?”
“Em cứ đi theo là được rồi.”
Saria đáp lại thản nhiên, mặt không biểu cảm.
“Cảm ơn chị nhiều lắm, chị Saria!”
“Không cần khách sáo.”
Chị ấy quay mặt đi, như thể chẳng mấy bận tâm.
Có vẻ kiểu “kệ em, muốn theo thì cứ theo”, đúng chất người không mấy hứng thú với thế sự.
Tuy có hơi bị hụt hẫng nhưng mà… đối với tôi, kết quả vậy là quá tốt rồi.
“Lloyd, đúng không. Chị bắt đầu nhớ ra chút chút rồi. Hình như mấy năm trước, có lần chị đến thư viện tìm bản nhạc, thấy em đang ngồi đọc ma thư một mình. Lúc chị ngồi ngay bên cạnh mà em chẳng hề nhận ra, tập trung đến mức đáng nể. Lúc đó chị đã nghĩ, dù nhỏ hơn chị nhưng đúng là không phải dạng vừa. Và có vẻ điều đó đến giờ vẫn chưa thay đổi. Không, thậm chí còn hơn trước… Hừm, có lẽ đây là cơ hội tốt. Lloyd dường như bắt đầu có hứng thú với âm nhạc. Vậy thì, tương lai có thể trở thành một nhạc công. Cậu bé này có tố chất. Ánh sáng nhỏ vừa lóe ra ở đầu ngón tay nãy giờ, đó chính là ‘Bàn tay ánh sáng’, dấu hiệu chỉ xuất hiện ở những nhạc sĩ bậc thầy. Tuy bắt đầu hơi trễ, nhưng chị tin Lloyd có thể vượt qua chút bất lợi đó. Trong giới âm nhạc quanh đây, gần như chẳng ai có thể sánh vai với chị, thật là chán muốn chết. Nhưng nếu Lloyd rèn luyện tốt rồi cùng chị song tấu… biết đâu sẽ sinh ra được những bản nhạc chưa ai từng nghe thấy trên đời…”
Saria vừa lầm bầm, vừa nhếch môi cười đầy bí ẩn.
…Không rõ chị ấy đang tưởng tượng cái gì, nhưng ít nhất thì, coi như tôi đã vượt qua được chướng ngại đầu tiên.