“Anh Albert, cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em từng ấy vũ khí!”
Hôm sau, tôi đến gặp Albert để nói lời cảm ơn.
Chỗ vũ khí ấy được Sylpha chất lên xe kéo và chở đến giúp.
Dù tôi có nói là mình tự mang được, nhưng lại bị ngăn lại ngay với lý do:
“Một hoàng tử mà lại làm việc như thế thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Em đến nhanh hơn anh tưởng đấy, Lloyd. Đã làm xong cả rồi sao?” “Vâng ạ, vui quá nên em làm một mạch luôn.”
Tôi còn quên cả ăn, quên cả ngủ để hoàn thành cho xong.
Tiện thể cũng trốn luôn buổi tập kiếm thuật với Sylpha.
Lúc nghe tôi bảo đó là yêu cầu của anh Albert, Sylpha miễn cưỡng mới chịu bỏ qua.
Tôi liếc nhìn cô ấy thì thấy gương mặt vẫn còn hơi bực bội.
“Nhưng… xin lỗi anh, em cũng làm hỏng kha khá vũ khí rồi ạ.”
Trong số 120 thanh, chỉ có 50 thanh là được khắc thành công.
Thực ra thì ban đầu vẫn còn khoảng 80 thanh cơ.
Nhưng tôi lại thấy chưa đã tay, nên cứ gỡ lớp ma tủy dịch rồi thử khắc lại nhiều lần, đẩy đến giới hạn cuối cùng.
Kết quả là tôi làm gãy thêm 30 thanh nữa… xin lỗi nhé.
Mà dù vậy, tôi cũng không dám đụng đến cây ma kiếm.
Nó vốn đã gần như quá sức chịu đựng rồi.
Tôi thấp thỏm, sợ bị mắng vì làm hỏng quá nhiều vũ khí, thì Albert lại đang chăm chú nhìn vào thanh kiếm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Trong 120 thanh mà thành công đến 50…!? Một pháp sư khảm ma thuật hàng đầu cũng chỉ có tỷ lệ thành công tầm 10% thôi đấy. Vì vậy anh mới phải dặn các cận vệ thu gom thật nhiều vũ khí dự phòng… Vậy mà ngay cả ma kiếm cần kiến thức và kỹ năng hoàn toàn khác biệt cũng đã được khắc ấn thành công? Làm được việc đó, dù chỉ một người, vốn đã rất hiếm rồi. Vậy mà Lloyd, em đã làm được ở cái tuổi này sao...? Thật không thể tin nổi. Đúng là em trai của anh, một thiên tài không hơn không kém. Dù từ trước anh đã nghĩ em rất có năng khiếu, nhưng e rằng... còn hơn cả những gì anh tưởng.”
Anh ấy quay lưng lại, lẩm bẩm một mình.
…Chết rồi, chắc là giận thật rồi.
“Lloyd.”
“Dạ dạ dạ!”
Tôi bật dậy, lưng thẳng tắp, chuẩn bị tinh thần bị mắng te tua.
Nhưng ngược với tưởng tượng của tôi, Albert quay lại với nụ cười dịu dàng.
“Cảm ơn em. Với từng ấy vũ khí, chắc chắn cận vệ hoàng gia sẽ rất vui. À mà tiện đây, thật ra phụ vương vừa giao cho anh nhiệm vụ tiêu diệt một con ma thú. Nếu được, Lloyd cũng đi cùng nhé?”
“! Săn ma thú ạ?”
Ma thú là những sinh vật to lớn mang trong mình ma lực.
Chúng rất thông minh, đến mức đôi khi có thể hiểu cả tiếng người.
Thông thường, chúng không thân thiện với con người, sống đơn độc, không kết bầy.
Chúng thường phá hoại kênh mương, ruộng đồng, thậm chí có lúc còn hủy diệt cả một ngôi làng nhỏ.
Kiếp trước tôi từng nhìn thấy một con.
Là một con lợn rừng khổng lồ cao đến 5m, nó phá vỡ tường thành rồi húc đổ cả dãy nhà.
Khi đó phải nhờ đến 10 lính canh mới đẩy lùi được.
Từ sau khi trở thành hoàng tử, tôi mới biết rằng với dân thường, ma thú là hiểm họa, nhưng với một số quý tộc, chúng lại là mục tiêu săn bắn đầy hấp dẫn.
Tôi cũng từng nghe các anh hoàng tử như Albert kể vài lần về chuyện đi săn ma thú.
Thú thật, tôi đã rất muốn thử một lần cho biết.
“Phụ vương giao nhiệm vụ này cho anh. Ngày kia, anh sẽ dẫn cận vệ đi tiêu diệt nó. Em thấy sao?”
“Đi ạ! Em đi!”
Tôi đáp ngay không do dự.
Ra ngoài cung một cách đàng hoàng, lại còn được tận mắt chứng kiến hiệu quả của khảm ma thuật mình khắc lên vũ khí, đúng là cơ hội hiếm có.
Chưa kể, nếu đối thủ là ma thú, tôi cũng muốn thử một vài loại ma thuật mới.
Nói tóm lại, không có lý do gì để từ chối cả.
“Xin thất lễ khi đang trò chuyện. Albert-sama, tôi cũng xin phép được đi cùng.”
Sylpha bước lên nửa bước, cúi đầu lễ phép.
“Ừ, cô là người bảo hộ và chăm sóc cho Lloyd mà. Tất nhiên là đi cùng rồi.”
“Cảm ơn ngài.”
Cô ấy lại cúi đầu một lần nữa rồi lùi về sau.
“Vậy thì quyết định vậy nhé. Sáng ngày kia, hai người hãy đến phòng anh. Nhớ đấy.”
“Vâng!”
Tôi hăng hái trả lời rồi rời khỏi phòng Albert.
Trên hành lang, tôi bước đi với tâm trạng phơi phới, phía sau là Sylpha lặng lẽ đi theo không một tiếng động.
“Này Sylpha, cô từng thấy ma thú bao giờ chưa?”
“Vâng, tôi từng vài lần theo cha đi săn ma thú. Mấy người của kỵ sĩ đoàn sẽ dồn ép con thú từ nhiều hướng, rất hấp dẫn đấy. Chắc chắn Lloyd-sama cũng sẽ thích.”
“Nghe là thấy háo hức rồi!”
Tôi cười tươi rói, còn Sylpha thì hơi quay mặt đi.
“Lần đầu săn ma thú… Gần đây, nhờ luyện kiếm hằng ngày mà kỹ năng của Lloyd-sama đã khá hơn rất nhiều. Nếu nhân dịp này mà ngài ấy có thể trải nghiệm chiến đấu thực tế thì cũng không tệ chút nào. Dù sao thì, nếu không thực sự cầm kiếm giao đấu, thì chẳng thể hiểu được ý nghĩa thật sự của kiếm thuật… Có lẽ lần này Lloyd-sama sẽ bắt đầu ý thức hơn về việc mình là một kiếm sĩ. Biết đâu còn được thấy ngài ấy chiến đấu bằng toàn bộ sức mạnh cũng nên… fufuh, nghĩ đến là thấy thú vị rồi…”
Cô ấy đang lầm bầm gì thế nhỉ?
“Heheh, mọi người đều rất quan tâm đến Lloyd-sama đấy ạ.”
“Thật á?”
Tôi vẫn thấy khó tin.
Một đệ thất hoàng tử mờ nhạt như tôi, ai mà quan tâm cho lắm.
Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đi, tôi chỉ biết rằng, mình đang rất mong chờ ngày kia đến.