“Haa… haa… M-mình bắt đầu đuối rồi đấy…”
Không biết tôi đã bắn bao nhiêu lần Khí Khổng Đạn rồi.
Nếu là ma thuật thì còn đỡ, nhưng đối với “Khí”, tôi vẫn chỉ là lính mới vào nghề.
Chỉ riêng chuyện điều hòa hơi thở đã phải tập trung rất nhiều, chưa kể đến việc tinh thần bị bào mòn liên tục.
“Nhưng… mình bắt đầu quen rồi!”
So với lúc mới bắt đầu, rõ ràng tốc độ tụ khí của mình đã nhanh hơn hẳn.
Không chỉ tốc độ, mà cả tầm bắn và uy lực cũng tăng lên đáng kể.
Càng luyện tập càng cảm nhận rõ sự tiến bộ, cảm giác cực kỳ thú vị!
Bọn ma thú cũng bị dồn ép đến mức gần như cân sức, nghĩ mà xem, nếu trận này kéo dài thêm chút nữa thì càng tốt quá!
…Đang nghĩ vậy thì mình nhận ra Albert bên cạnh đang thở hổn hển.
“Số lượng ma thú không hề giảm chút nào… Cận vệ và cả Sylpha cũng bắt đầu xuống sức dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Lloyd cũng thở nặng rồi… Cũng phải thôi, còn nhỏ tuổi vậy mà dùng được chừng ấy ma thuật. Nhưng mình cũng chẳng còn dư sức để lo cho người khác… Thật sự bắt đầu mệt rồi… Nhưng mà… là anh trai, mình không thể để lộ vẻ yếu đuối trước mặt em ấy… Phải cười lên, Albert! Những lúc thế này mới cần nụ cười thách thức số phận!”
Albert lẩm bẩm gì đó rồi gượng cười.
Ồ, không hổ là Albert.
Vẫn còn trụ được nhỉ.
“Lloyd, còn gắng được nữa không?”
“Vâng! Em vẫn còn sức chiến đấu!”
“Giỏi lắm. Giờ là lúc cần gồng mình lên đây!”
Albert vung ma kiếm, phóng ra Viêm Liệt Hỏa Cầu.
Lẽ ra với cường độ chiến đấu vừa rồi, anh ấy đã phải cạn sạch ma lực mới đúng.
Nhưng vẻ mặt ấy… chắc là do ma kiếm gia tăng sức mạnh khiến anh phấn khích.
Ma thuật tấn công vốn dễ thấy rõ hiệu quả, nên cũng dễ tạo động lực.
Đúng là vậy.
Không thể để mình bị bỏ lại được.
Trừ phi có yếu tố đặc biệt xuất hiện ví dụ như viện binh thì thế trận này vẫn sẽ giằng co như thế, còn mình thì cứ tiếp tục luyện “Khí” trong khi chiến đấu—
“HOAHTAH!!!”
Khi còn đang suy nghĩ, một tiếng thét vang lên cùng bóng người nhỏ nhắn lao đến là Tao!
Một cú đá bay thần tốc của Tao khiến con Bearwolf bị thổi văng ra tận hồ nước.
Tao xoay người giữa không trung rồi hạ cánh nhẹ nhàng, tạo dáng đầy khí thế.
“Đến tiếp viện rồi đây!”
“OOOOOO!!!”
Tiếng reo hò vang lên như sấm.
“Tao! Cô đến thật đúng lúc! Cảm ơn nhiều!”
“May mà tới kịp! Giờ thì dọn sạch lũ này nhé!”
Tao nháy mắt đáp lại lời của Albert rồi lao thẳng vào bầy ma thú.
Sự xuất hiện của cô nàng chẳng khác nào cơn bão.
Tao di chuyển linh hoạt, nhanh như chớp, liên tục hạ gục các Bearwolf khi chúng vừa để lộ sơ hở.
Vì trước đó bọn tôi chủ yếu phòng thủ, nên giờ với sự có mặt của Tao, thế trận vô tình thành gọng kìm, ép chặt lũ ma thú khiến chúng giảm nhanh chóng về số lượng.
…Không ngờ Tao lại thực sự đến tiếp viện.
Nếu tôi dùng “Khí” trước mặt Tao thì thể nào cô ấy cũng nhận ra thân phận thật của mình.
Và với tốc độ này, trận chiến chắc chắn sẽ không kéo dài.
Aiz… thế là hết vui.
Tôi thả lỏng, lười biếng phóng ra một quả Hỏa Cầu.
“Đòn kết liễu đâyーーー!!”
Tao phóng ra một Khí Khổng Đạn, đập văng con Bearwolf cuối cùng vào gốc đại thụ, khiến nó lịm đi.
Hơn chục con Bearwolf nằm la liệt xung quanh, không còn con nào có thể cử động.
“UOOOOO! Chiến thắng thuộc về chúng taaaa!!”
Đám cận vệ ôm nhau nhảy nhót vui sướng.
Thật đáng tiếc.
Tôi còn muốn chơi thêm tí nữa cơ mà…
“Phù… Cuối cùng cũng dọn sạch được bọn chúng…”
Tao lau mồ hôi trên trán, thở đều trở lại.
Albert lúc này đưa tay ra trước, muốn bắt tay cô.
“Cảm ơn cô, Tao. Bọn tôi thực sự được cứu nhờ cô đấy.”
“Không cần khách sáo đâu. May mà tới kịp. …Fuhihi.”
Tao tươi cười siết chặt tay Albert, mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Cô nàng cứ nắm lấy tay anh ấy không buông.
Albert có vẻ hơi bối rối.
“M-Mà Tao, sao cô biết bọn tôi bị ma thú tấn công?”
“À, vì cái đền nằm trên cao mà. Tôi đứng trên đó nhìn thấy Albert-sama đang bị bầy ma thú bao vây nên vội vàng lao đến.”
Tao vừa nói vừa chỉ tay lên vách đá dựng đứng, nơi có một đền thờ đá lộ ra.
Tuy nhiên, đền đã bị hư hại nghiêm trọng, gần như đổ nát hoàn toàn vì thời gian.
Chắc việc tu sửa sẽ rất vất vả.
“Đền gì mà sập gần hết rồi. À phải, cô đang định tu sửa nó đúng không? Xin lỗi vì đã làm gián đoạn. Để bọn tôi giúp một tay sau. Dù sao cô cũng vừa cứu mạng bọn tôi mà.”
“Vậy thì quý hóa quá! Tôi sẽ hậu tạ thật đàng hoàng! À, nếu được thì… hôm nào cùng nhau đi ăn nhé?”
Tao bất ngờ mời Albert đi ăn.
…Này này, đối phương là hoàng tử đó nha?
Cô nàng mạnh dạn thật luôn…
“――Lloyd-sama, có chuyện này tôi muốn báo.”
Grimo bất ngờ lên tiếng, giọng có vẻ nghiêm trọng.
“Chuyện gì vậy?”
“Cái đền lúc nãy… tôi vừa nhớ ra. Đó là nơi từng phong ấn một tên Ma Nhân giống như tôi.”
“Cái gì…? Nhưng miếu đó trông như đã bị phá hủy…”
“Phải, rất có thể Ma Nhân bên trong đã thoát ra ngoài rồi. Và hiện tại… hắn đang ở rất gần…!”
Vừa dứt lời, đúng lúc đó, bụp!
Một con Bearwolf dưới đất bỗng giật mạnh rồi bật dậy.
Con quái vật đó đứng thẳng 2 chân, 2 tay buông thõng một cách lạ lùng.
“Nó… nó sống lại sao!? Tất cả, cầm vũ khí lên!”
Albert hét lớn ra lệnh.
Cận vệ lập tức bao vây con Bearwolf kia.
Nhưng không chỉ có 1.
Tất cả những con Bearwolf tưởng như đã bất tỉnh đều lần lượt đứng dậy.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một lớp khói mờ đen nhạt đang bao phủ cơ thể chúng.
“Kufufufufu… Đám nhân loại cũng làm được vài trò ra phết đấy…”
Từ trong miệng một con Bearwolf phát ra tiếng nói khàn đặc của một ông già.
Ẩn sau hàm răng nhọn hoắt là gương mặt xanh xao kỳ dị như của một lão khỉ già.
Đôi mắt to quá khổ, trán mọc ra sừng dài và nhọn, rõ ràng không phải con người.
Cận vệ ai nấy đều kinh hãi lùi lại vì vẻ ngoài dị hợm đó.
“M-Mày là thứ gì!?”
Albert cố gắng giữ bình tĩnh quát hỏi.
Lão quái vật nở nụ cười ghê rợn, nhếch mép trả lời:
“Ta là Pazuzu. Ma Nhân Pazuzu. Những kẻ ngu ngốc kia, các ngươi dám làm tổn thương bầy tôi của ta… Đừng mơ rời khỏi đây sống sót. Cái giá các ngươi phải trả… chính là mạng sống!”
Lão Pazuzu điều khiển con Bearwolf im lặng, bắt nó đứng thẳng.
Thân hình đồ sộ của nó lúc này càng thêm khổng lồ nhờ vào ma lực của Pazuzu.
Trong đôi mắt đỏ như máu của Bearwolf, ánh lên cái nhìn tà ác của lão quái vật kia.