Ugugu…
Tôi đau ê ẩm cả người, chẳng nhúc nhích được như ý…
Có lẽ do tôi đã sao chép hoàn toàn sức mạnh của Sylpha.
Với lại, vì còn trẻ nên mới bị đau cơ sớm thế này.
Dù gì cũng chỉ mới 10 tuổi thôi mà.
“Đ-Đau cơ… sao ạ…?”
“Ừ. Có lẽ tốt nhất là nên nghỉ ngơi, không vận động thêm nữa.”
Vừa nói, tôi vừa tự xoa bóp cánh tay.
Cố quá chỉ tổ lâu khỏi hơn thôi.
Grimo nhìn tôi mà trông có vẻ như cạn lời.
“Gugugu… T-Thằng khốn khiếp——!”
Pazuzu gào lên giận dữ rồi vung nắm đấm liên tục về phía tôi.
Lớp khiên ma lực vang lên những tiếng rạn nứt đầy đáng ngại.
Quả thật là sức mạnh của hắn không thể xem thường.
“Này, ta hỏi thật nhé. Với sức mạnh thế kia, sao ngươi còn đi thu gom ma thú làm gì?”
“Chuyện đó là đương nhiên! Thay vì chỉ bản thân mạnh lên, thì việc tập hợp thuộc hạ sẽ giúp tăng cường sức mạnh hiệu quả hơn nhiều!”
“Ý ngươi là muốn mạnh hơn nên mới tìm đồng đội sao?”
“Chính xác! Những ngày tháng ta phải nhẫn nhịn, rèn luyện, gian nan biết bao! Ta đã cất công tạo ra môi trường lý tưởng cho ma thú sinh sống, còn phải huấn luyện chúng để dễ kiểm soát! Mệt mỏi khôn tả, vậy mà rốt cuộc… VẬY MÀ CHỈ VÌ NGƯƠI——!!”
Bốp!
Một cú đấm giận dữ khiến tôi bị hất tung lên không.
Khiên ma lực bị phá vỡ tan tành bởi đòn đánh dữ dội đó.
“CHẾT ĐI——!!”
Tuy nhiên, ngay khi làn sóng ma lực lao đến trước mặt tôi… nó đã biến mất không một dấu vết.
1 lớp tường vô hình hiện lên trước mắt khiến Pazuzu bật tiếng chửi thề.
“Tch… Lại là khiên ma lực sao? Nhưng dù bao nhiêu lần đi nữa, ta cũng sẽ phá huỷ——hử!?”
Pazuzu ngó quanh rồi nghẹn lời.
Thứ vừa được dựng lên không phải khiên ma lực, mà là kết giới.
Đó là ma thuật hệ không gian: “Thứ Nguyên Thiên Cái”, 1 loại kết giới cực tốn ma lực, duy trì không được lâu, nhưng lại có thể ngăn chặn mọi đòn tấn công, như một bức tường thuộc về chiều không gian khác.
Tôi đã dùng nó để bao trùm toàn bộ khu vực quanh Pazuzu.
“À mà này…”
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Grimo từng nói ma thuật không có tác dụng với Ma Nhân.
Vậy rốt cuộc là hiệu quả hay không?
Cơ hội gặp Ma Nhân đâu phải lúc nào cũng có.
Phải thử xem sao.
“Nhị trọng niệm chú—”
Tôi mở miệng bên tay phải, bắt đầu niệm chú.
‘Thổ hệ: Chấn Kích Nham Nha’
‘Thủy hệ: Đại Triều Hải Nha’
‘Hỏa hệ: Tiêu Nhiệt Viêm Nha’
‘Phong hệ: Liệt Không Lam Nha’
Tôi lặp lại tuần hoàn tứ đại nguyên tố:
Thổ, Thủy, Hỏa, Phong.
Mỗi loại đều là ma thuật cao cấp bậc nhất.
Từng vòng chú ngữ được đan xen với tốc độ gấp 3 lần bình thường, đồng thời từ 2 miệng song hành niệm chú.
"“■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■”"
7 chú ngữ được dệt ra trong mỗi nhịp thở, đồng loạt từ cả 2 miệng vang lên.
Các pháp trận dày đặc hiện ra, kết giới bên trong bắt đầu phát sáng rực rỡ.
“C-Cái gì thế kia!? Tốc độ niệm chú đó…! Một mật độ ma thuật dày đặc đến vậy mà còn không ngừng đan xen được sao…!? Guuh… Đầu ta… đau như muốn nổ tung…!”
“Đi nhé—”
Tôi giải phóng toàn bộ thuật thức.
Pháp trận mở ra, từ đó phóng thích vô số ma thuật vào không gian khép kín bên trong.
“Buh——!?”
Tôi nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi của Pazuzu, nhưng ngay lập tức bị cuốn phăng bởi cơn lốc hủy diệt xoáy tròn trong kết giới.
Mỗi giây 1 chu kỳ, trong 1 phút là 240 lần thi triển ma thuật tối thượng liên tiếp.
Giống hệt đòn mà tôi từng dùng với Grimo.
“…Hmm?”
Vài giây sau, tôi nhận ra có điều gì đó khác lạ.
Không còn cảm nhận được sự phản kháng trong kết giới nữa.
Tôi liền hủy thuật và giải kết giới.
Từ trong làn khói dày đặc, Pazuzu giờ đã khô đét như xác ướp rơi tõm xuống hồ.
Cái xác đó nổi lập lờ trên mặt nước, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
“Ư…ư…”
Grimo nhìn xuống rồi bật cười.
“Hề, huênh hoang thế mà lại kết thúc dễ ẹc ghê nhỉ?”
“Này này, đừng chọc quê người ta như thế, Grimo.”
Mà nghĩ lại thì bản thân ngươi cũng huênh hoang không kém gì.
Dù vậy, Grimo cũng trụ được khoảng… 30 phút?
Xét ra cũng chẳng kém là bao.
“Nhưng mà, rốt cuộc thì hắn vẫn dính đòn. Thế ma thuật có thật là không hiệu quả với Ma Nhân không?”
“Thông thường là không. Nhưng Ma Nhân vốn là bán tinh thần thể, nên sẽ cảm nhận âm thanh hay ánh sáng như một dạng khó chịu. Cảm giác đó, dù nhỏ, vẫn được tính là sát thương. Nếu liên tục hứng chịu…”
“Thì sẽ thành ra như vậy à?”
Không ngờ Ma Nhân lại nhạy cảm đến vậy với âm thanh và ánh sáng.
Té ra không hùng mạnh như tưởng tượng.
…Ơ?
Pazuzu đang nói gì đó thì phải?
Tôi nhấc xác ướp của Pazuzu lên bằng 2 ngón tay.
“T-Tại sao… Những nỗ lực của ta… lại bị nghiền nát dễ dàng thế này… Tại sao ta lại không thể thắng…”
“Pazuzu, ngươi cứ lặp đi lặp lại nào là ‘cực khổ’, nào là ‘gian truân’… Nhưng tại sao không thử tận hưởng việc đó một chút xem?”
“Tận… hưởng…?”
“Ừ. Nếu đã không vui mà còn cố ép bản thân làm, thì có học cũng chẳng vào đầu. Cảm xúc đó cũng sẽ truyền sang ma thú dưới quyền ngươi. Mà nếu bị truyền cảm xúc tiêu cực, ai còn muốn nghe lệnh nữa chứ?
Giá như ngươi thật lòng vui vẻ khi tiếp xúc với bọn chúng, thì dù ta có truyền ma lực đi nữa, chúng cũng chưa chắc đã phản bội.”
Dù chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng tôi cũng đủ nhận ra thái độ của Pazuzu với ma thú thuộc hạ của mình không hề tốt đẹp.
Ma lực của tôi chỉ là cái cớ.
Việc phản bội chỉ là chuyện sớm muộn.
“Nếu ngươi thật sự muốn mạnh lên, thì sao không chọn cách rèn luyện cơ thể? So với việc gom quân cực nhọc thế kia, chẳng phải hiệu quả hơn sao?”
Chính vì thấy vui nên người ta mới có thể kiên trì theo đuổi không thấy mệt.
Xét về phong cách chiến đấu, Pazuzu rõ ràng thiên về cận chiến.
Việc đào tạo thuộc hạ rồi điều khiển họ có vẻ chẳng hợp với tính cách hắn chút nào.
Còn tôi thì có thể luyện ma thuật cả ngày không chán, vì đơn giản là tôi thích nó.
“Việc luyện ma thuật, ta đây cũng từng làm… Nhưng nó không hề dễ chút nào. Phải nhổ máu, phải lặp đi lặp lại những thứ nhàm chán, phải khổ luyện từng chút một… Ấy vậy mà Lloyd lại làm việc đó như thể chơi đùa. Mỗi ngày, suốt cả quãng đời… từ trước giờ lẫn sau này nữa… Hắn ta thực sự tận hưởng từng phút một. Một kẻ như vậy… kẻ thực sự tận hưởng nỗ lực của mình… Thì làm sao những kẻ chỉ biết than vãn lại có thể thắng nổi chứ…”
Grimo lẩm bẩm gì đó, nhưng gió thổi quá mạnh khiến tôi chẳng nghe rõ.
Còn Pazuzu thì… chỉ biết gượng cười cay đắng.
"Ku… fufu… Ta thua là vì… không thể tận hưởng nó sao… Đúng là lời nói vô lý đến mức ngớ ngẩn…"
Nói xong câu đó, thân thể của Pazuzu dần tan ra như cát, tản mát vào hư không.
"Úi chà."
Grimo lập tức há to miệng, bắt đầu hút lấy những hạt bụi đang tiêu tán ấy.
Trông như thể hắn đang hấp thu nguồn ma lực của Pazuzu vậy.
“Hehehe… Ma lực của Ma Nhân đúng là cực phẩm… Sức mạnh của ta đang dần trở lại rồi đây…! Ở cạnh thằng này đúng là không thiếu nguồn ma lực thượng hạng để nạp lại. Cứ theo đà này mà bồi dưỡng thêm nữa, đến lúc đó ta sẽ cướp luôn thân xác của nó…!”
Grimo vừa lầm bầm vừa cười khoái trá.
Nhìn qua cũng thấy ma lực của hắn có vẻ đã mạnh lên chút đỉnh.
Có vẻ đúng là nó tăng sức mạnh bằng cách nuốt ma lực thật.
“Ờ… mà đừng có ăn đến nỗi đau bụng đấy.”
“D-dĩ nhiên rồi! H-hehehe…”
Tôi buông lời trêu nhẹ, còn Grimo thì vội vàng đáp lại với vẻ mặt lấp liếm thấy rõ.