Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 1 - Chương 35: Sau khi mọi chuyện kết thúc

“Vậy thì, tạm biệt nhé, Tao! Hẹn gặp lại!”

Chúng tôi trở lại thành phố và chia tay với Tao.

Nhân tiện nói thêm, những con Bearwolf khác ngoài Shiro không đi theo tôi, mà quay trở lại khu rừng.

Grimo bảo có lẽ trong đàn còn những con non chưa trưởng thành, nên chúng ở lại để bảo vệ.

Tôi đã dặn Shiro là không được tấn công con người, nhưng nó hiểu được tới đâu thì vẫn chưa rõ.

Dù vậy, trông nó có vẻ hiểu lời tôi nói nên chắc cũng ổn thôi. Có lẽ vậy.

“Gâu!”

Shiro tự tin sủa lên như thể muốn nói "Yên tâm đi!"

Ừ thì... nhìn bề ngoài đúng là chỉ như một con chó bình thường.

Dân làng chắc cũng không đến mức hoảng loạn đâu.

Chỉ có điều… tôi cảm thấy lượng ma lực trong người nó tăng lên rất nhiều so với lúc đầu.

…Thôi kệ, đừng suy nghĩ sâu làm gì cho mệt đầu.

■■■

Vài ngày sau, tôi được gọi vào điện Ngai Vàng.

Albert cũng đi cùng.

Bình thường gặp tôi là anh ấy sẽ nháy mắt trêu chọc 1 cái, nhưng hôm nay lại trông cực kỳ nghiêm túc.

Không biết có chuyện gì nữa đây…

“Ồ, Albert, Lloyd, các con đến rồi à.”

Bỏ mặc những lo lắng của tôi, Quốc vương Charles đón tiếp chúng tôi với giọng nói hiền hòa.

“Trước hết, Albert, nhiệm vụ tiêu diệt ma thú lần này… con đã hoàn thành xuất sắc. …Tuy vậy, nghe nói đã xảy ra không ít rắc rối. Các con bị tấn công bởi nhiều ma thú, thậm chí còn có cả ma nhân, thế mà không ai bị thương tích gì, phải nói là vô cùng may mắn. Dù con là đệ nhị hoàng tử và là 1 pháp sư xuất sắc, nhưng việc chỉ đưa theo cận vệ mà dấn thân vào 1 nơi nguy hiểm như vậy vẫn là quá liều lĩnh.”

“Vâng… thần không có gì để biện minh cả.”

Albert cúi đầu thật sâu trước lời trách mắng của Charles.

Giờ nghĩ lại thì đúng là hơi ẩu thật…

Dù không ai ngờ sẽ gặp ma nhân, nhưng nhiệm vụ tiêu diệt ma thú vốn dĩ đã rất nguy hiểm.

Albert có vẻ đang rất hối lỗi.

“Ừm, vậy lần sau hãy cẩn trọng hơn. …Còn Lloyd.”

“Dạ, vâng ạ!”

Chết, tới lượt tôi rồi. 

Thế nào cũng bị mắng.

Tôi nuốt nước bọt, chờ đợi trong lo lắng.

“—Con làm rất tốt.”

“Ể…?”

Trái với dự đoán, lời ông ấy nói ra lại là lời khen.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Charles mỉm cười hiền hậu bên dưới chòm râu rậm và gật đầu.

“Ta nghe Albert kể rồi. Con đã tiếp thêm sức mạnh cho cận vệ, dũng cảm đối mặt với lũ ma thú dù còn nhỏ tuổi. Thật đáng khen.”

“À… dạ…”

Tôi cứ tưởng sẽ bị mắng, ai ngờ được khen nên hơi ngơ người ra.

Charles hơi nghiêng người về phía trước, tiếp tục nói:

“Ta cũng nghe Sylpha kể rất nhiều về tài năng của con. Kiếm thuật cũng tiến bộ nhanh chóng nữa. Hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao là một trong những phẩm chất quan trọng nhất của người làm vua. …Vì vậy, dù hơi đặc cách, nhưng ta định ban cho con quyền kế vị ngai vàng.”

“Cái—!?”

Tôi sững người, không giấu được tiếng kêu ngạc nhiên.

Nếu chuyện đó thành sự thật, tôi sẽ phải học hành như Albert, còn phải cạnh tranh với các hoàng tử khác để giành ngai vàng.

Nhưng tôi chỉ muốn sống yên ổn nghiên cứu ma thuật thôi mà!

Làm vua á? 

Xin miễn cho!

“Thưa Phụ vương!”

Albert đứng bật dậy.

Tôi thầm thở phào, tưởng anh ấy sẽ phản đối.

Đúng thế chứ! 

Một thằng nhóc 10 tuổi mà được truyền quyền kế vị thì đúng là trò đùa.

…Ít nhất, tôi tưởng là như vậy.

“Đó là một ý tưởng rất tuyệt vời. Lloyd chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của đất nước này trong tương lai. Học hỏi về vai trò làm vua chắc chắn sẽ giúp ích cho em ấy sau này. Tuy việc cạnh tranh ngai vàng với Lloyd là một điều đáng lo, nhưng nếu đối thủ là em ấy, thần sẵn sàng nhận thua. Thậm chí thần còn lấy làm vinh dự nếu được cùng em ấy rèn luyện và phấn đấu.”

Khoan, cái gì cơ!?

Tôi luống cuống bật dậy.

“X-Xin hãy khoan!… Thần xin vô cùng cảm tạ trước lòng tin và vinh dự mà bệ hạ dành cho. Nhưng… thần tự thấy bản thân không đủ tư cách để trở thành vua của một quốc gia. Xin được phép từ chối vinh dự quá lớn lao này.”

“Hừm…”

Charles im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.

“…Vậy à. Thật đáng tiếc.”

Phù… may quá. 

Có vẻ tôi đã từ chối được rồi.

Tự dưng bị nhét cho quyền kế vị thì quá sức tưởng tượng luôn.

Dù sao, ông ấy cũng rút lại lời đề nghị một cách khá dễ dàng.

Ừ thì, vậy là ổn rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“…Ra vậy, tức ý con là khả năng của mình vượt ngoài giới hạn của một vương quốc này, phải không? Với tầm vóc ấy, con muốn trở thành kẻ thống nhất cả lục địa, bá chủ thế giới này chăng? Fufu! Quả không hổ là con trai ta! Nếu là vậy, ta càng phải ủng hộ suy nghĩ đó!”

“Khả năng vượt ngoài biên giới 1 quốc gia… đúng thật, có khi Lloyd sẽ trở thành 1 đại pháp sư vĩ đại như William Bordeaux đã đi khắp thế giới. Nếu như vậy, việc học cách làm vua không quan trọng bằng việc tìm con đường phù hợp để phát triển tiềm năng ấy.”

Charles và Albert bắt đầu thì thầm cái gì đó với vẻ mặt rạng rỡ.

Hai người này… cười kiểu gì mà đáng sợ thế?

“Lloyd! Con phải tiếp tục cố gắng thật nhiều đó!”

“Anh trông đợi vào em, Lloyd.”

“D-Đã rõ ạ!”

Không biết vì lý do gì mà 2 người họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ vọng sáng rực…

Dù sao đi nữa, ít nhất tôi đã thoát được vụ kế vị ngai vàng.

Thật nhẹ cả người.

■■■

1 tuần trôi qua kể từ đó.

Về cơ bản thì cuộc sống của tôi không thay đổi gì mấy. 

Tôi vẫn làm những điều mình thích.

Có khác chăng là Albert bắt đầu rủ tôi đi luyện tập ma thuật thường xuyên hơn, còn Sylpha thì tăng cường độ và tần suất những buổi “đấu kiếm cho vui”.

“Thưa ngài Albert, hiện tại ngài Lloyd đang chuẩn bị tập kiếm.”

“Cô đã làm vậy hôm trước rồi. Hôm nay em ấy phải luyện ma thuật!”

“Ngài nói gì cơ? Dĩ nhiên là luyện kiếm!”

“Không, phải là ma thuật!”

Cả 2 nhìn nhau như sắp tóe lửa, không ai chịu nhường ai.

…Nhìn 2 người giành nhau tôi kiểu này khiến tôi thấy hơi mệt.

Mà dạo gần đây, Quốc vương Charles cũng hay gọi tôi lên hỏi han tình hình nữa chứ.

Nghe nói đâu đó, Tao cũng đang lân la tìm hiểu tin tức về “Robert” gì đó nữa thì phải…

Ôi trời, phiền phức quá đi mất…

"Được gái theo đuổi tứ phía luôn ha, ngài Lloyd... Guhehe, nếu cứ giữ đà này thì khi tôi chiếm được thân xác ngài, kiểu gì cũng được hưởng ké những thứ ngon nghẻ lắm đây…!"

"Gâu!"

Grimo cười nham hiểm, còn Shiro thì sủa vang đầy khí thế.

Đúng là ồn ào không chịu được.

Tôi chỉ muốn chuyên tâm vào ma thuật thôi mà.

—Trên thế giới này vẫn còn những loại ma thuật mà tôi chưa từng thấy qua.

Tôi muốn tận mắt chứng kiến chúng. 

Muốn ghi nhớ, muốn nghiên cứu, muốn nghịch thử.

Tôi khao khát được chạm tay vào vực sâu của ma thuật chưa ai khám phá, và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

—Với 1 pháp sư, điều quan trọng nhất đầu tiên là xuất thân, sau đó là tài năng. 

Cuối cùng mới đến nỗ lực.

Tuy nhiên, "cuối cùng" chỉ đúng với những người xem nỗ lực là gánh nặng. 

Còn với những ai tận hưởng được việc đó, thì nó không phải là yếu tố cuối cùng mà là sức mạnh lớn nhất.

…Hử? 

Nếu có người sở hữu cả 3 yếu tố thì sao à?

Ahaha, nghe mà rợn người nhỉ.

Ít nhất thì tôi chẳng bao giờ muốn chạm trán với kẻ đó đâu.

"…Hình như cái gã đó từng nói mấy lời kiểu vậy thì phải."

Grimo lẩm bẩm.

"Có chuyện gì à, Grimo?"

"À không có gì đâu. Mà, trò oẳn tù tì thì có vẻ Sylpha thắng rồi đấy."

Nhìn lại thì thấy 2 người họ đã oẳn tù tì từ lúc nào không hay. 

Sylpha thắng, tay cầm kiếm gỗ, đang vui vẻ chạy về phía tôi.

"Lloyd-samaaa~!"

Cô nàng vừa cười toe toét vừa vẫy tay, trông hào hứng hết biết.

Tôi thở dài, rồi bước thẳng về phía sân trong.