“Thế thì bắt đầu thôi, Nhóc Rody! Giao cho em đấy, khảm thuật thức vào ma kiếm nào!”
Trước thỏi sắt đang rực đỏ trong lò, Dian lên tiếng đầy háo hức.
“Em nên dùng loại ma thuật nào?”
“Ừm... tất nhiên là lửa rồi! Nhắc đến ma thuật thì không thể thiếu lửa được. Với lại, dùng trong rèn kiếm cũng tiện.”
“Hiểu rồi.”
Nếu vậy thì dùng loại ma thuật hệ hỏa là hợp lý.
Với 1 thanh kiếm do Dian rèn ra thì không cần phải giới hạn ở loại sơ cấp như Hỏa Cầu, có thể thử với Viêm Liệt Hỏa Cầu, 1 ma thuật cao cấp hơn.
Thuật thức của Viêm Liệt Hỏa Cầu gồm 14 đoạn, nếu nén lại thì có thể gói gọn trong 2 đoạn.
Tuy nhiên, không chắc nó sẽ hòa hợp với phôi kiếm, điều này chỉ có thể xác định được khi thử nghiệm.
“Công đoạn gập thép là bao nhiêu lần?”
“5 lần. Nhiều hơn thì kiếm chịu không nổi.”
Không còn cách nào khác, cứ thử thôi.
Trước tiên, tôi nhỏ nửa đoạn thuật thức đã khắc sẵn vào Ma Tủy dịch rồi rưới lên thỏi sắt đỏ rực.
Ngay lập tức, kim loại phát sáng chói lòa, dấu hiệu thuật thức bắt đầu hòa nhập vào bên trong.
Ma Tủy có điểm sôi rất cao, nên không dễ gì bay hơi.
“—!? K-kiếm kìa!”
Một tiếng rắc vang lên khô khốc.
Nhìn lại thì thấy ở phần gốc của thỏi sắt đã xuất hiện một vết nứt sâu hoắm.
Hỏng rồi.
Dù chỉ nửa đoạn nhưng xem ra vẫn quá tải.
“Cái này không dùng được nữa rồi. Phải nấu lại từ đầu thôi.”
“...Xin lỗi.”
“Ôi dào, đừng bận tâm. Làm nghề rèn mà được việc ngay từ lần đầu thì chẳng ai thất nghiệp cả. Anh quen rồi, cứ làm lại tiếp thôi!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Tôi cùng Dian bắt tay làm lại từ đầu, nấu chảy thanh kiếm vỡ, đập, kéo dài, rồi lại khắc thuật thức.
Thế nhưng... không lần nào thành công.
Lúc khắc thuật thức vào là y như rằng kiếm lại nứt, gãy tan tành.
Tôi thử chia nhỏ thuật thức ra làm 3 phần, nghĩ rằng có thể do dung lượng quá lớn nhưng vẫn không được.
Thậm chí hạ cấp xuống loại Hỏa Cầu đơn giản hơn cũng vô dụng.
Chẳng khác gì đang bị bế tắc hoàn toàn.
Nhìn đống kiếm gãy la liệt, tôi chỉ biết thở dài.
“Khó thật đấy...”
“Chế tạo ma kiếm đâu phải trò đùa, đừng nản chí, nhóc Rody.”
Dian vỗ vai tôi, miệng cười hiền.
Nhìn vậy chứ anh ấy là người rất độ lượng.
“Thuật thức em khắc vào có hàm lượng thông tin khủng khiếp lắm đấy... Anh từng xem người ta chế ma kiếm, nhưng so ra em gấp 10 lần họ. Nếu hoàn thiện được thanh kiếm này, chắc anh sẽ sung sướng đến phát khóc mất!”
Rồi lại lẩm bẩm với gương mặt phấn khích như trẻ con.
Có phải đang tạo áp lực cho tôi không thế?
Không được rồi... tôi phải mau chóng hoàn thành cho xong.
“...Hmm?”
Tôi chợt nhìn kỹ lại lọ Ma Tủy và phát hiện có điều gì đó lạ.
So với loại tôi từng điều chế trước đây, màu sắc có hơi khác một chút.
Grimo cũng nhận ra:
“Thưa ngài Lloyd, dung dịch này không tinh khiết lắm đâu. Có vẻ như đã bị pha trộn để tăng thể tích.”
“Ra vậy... để ta thử phân giải xem sao.”
Tôi đổ Ma Tủy vào một bát nhỏ, rồi niệm chú để thi triển Thanh Lọc, 1 loại ma thuật có thể lọc bỏ tạp chất trong dung dịch, thậm chí phân rã thành từng thành phần ban đầu.
Chất lỏng phát sáng mờ nhạt rồi bắt đầu xoay tròn.
“Em đang làm gì vậy, nhóc Rody?”
“Cứ chờ xem đã.”
Một lúc sau, dung dịch chia thành nhiều tầng lớp khác nhau, đáy bát xuất hiện những hạt lắng màu đỏ, nâu và đen.
Quả nhiên là bị pha trộn rồi.
Thậm chí thành phần chính còn không phải là Bột Ma Đỏ.
“Bột Ma Đỏ được mài ra từ lõi của ma vật mạnh, nhưng cái này hình như không phải.”
“Lõi của ma vật mạnh thì đâu dễ kiếm. Tôi đoán họ dùng lõi của mấy con yếu để thay thế thôi. Với vũ khí bình thường thì không vấn đề gì, nhưng làm ma kiếm thì chắc chắn không đủ.”
“Ồ, biết rành ghê ta, Grimo.”
“Thì tôi từng là thợ rèn có tiếng bên Ma Giới mà, hehe.”
Grimo cười toe toét đầy tự hào, thật may có hắn giúp về khoản kỹ thuật.
Tuy nhiên, nếu tinh khiết không đủ, khi khảm thuật thức vào sẽ rất dễ loạn, dẫn tới sai lệch hoặc thậm chí là phát nổ.
Biết vậy tôi đã không dùng hết chỗ Ma Tủy tự điều chế từ trước...
“Sao vậy? Ma Tủy có vấn đề à?”
“Vâng. Dường như độ tinh khiết không đạt yêu cầu.”
“Hmm... Nhắc mới nhớ, hồi xưa anh từng thấy họ chế tạo ma kiếm bằng một loại Ma Tủy đặc biệt. Chắc phải dùng loại đó mới được. Biết thế này khỏi tốn công... Hahaha.”
Thì ra Dian đã đoán trước, vậy mà không nói sớm.
“Giờ chỉ còn cách cầu may thôi. Anh thử liên hệ với sư phụ bên Bartrem để xin một ít, hoặc dò hỏi kho hàng của Hội Mạo Hiểm. Cùng lắm thì đăng tin tuyển mua. Nhưng... cũng khó đấy. Tạm thời ngưng việc đã, khi nào có hàng rồi tính tiếp. Xin lỗi nhé, nhóc Rody.”
Dian nói xong liền thở dài tiếc nuối.
Mạo hiểm giả à...
Có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Được rồi, để tôi thử tự xoay sở xem sao.