Sau khi hạ được con Hobgoblin, cánh cửa dẫn đến căn phòng bên trong liền mở ra.
Bước chân vào trong, 1 chiếc rương báu hiện ra, như đang yên giấc chờ người khám phá.
“Kho báu đây rồi. Nhưng mà hầm ngục này nhỏ quá, chắc cũng chẳng có gì giá trị đâu.”
“Vâng, nhưng mục đích của ngài Lloyd là lấy được lõi ma vật chất lượng cao. Và thứ đó nằm trong đây.”
Vừa nói, Sylpha vừa liếc xéo chiếc rương bằng ánh mắt sắc như dao.
Ngay lập tức, chiếc rương bắt đầu có động tĩnh.
Cứ như nó có ý chí vậy, rõ ràng là đang toan tính tẩu thoát.
“Chết này!”
Sylpha khẽ thở ra 1 hơi, váy tung nhẹ lên khi cô rút nhanh con dao găm giấu bên trong và phóng đi như chớp.
Chiếc rương... né được!?
Rồi tiếp tục nhảy tránh, tránh, và tránh từng nhát dao găm lao đến như mưa.
“Cái...!? Cái rương đó đang nhảy lung tung kìa!?”
“Giúp tôi hạ nó đi.”
“Ơ, ừm—ra tay thôi!”
Tao liền tung cú đá xoay tròn vào chiếc rương đang bay lượn.
Dính đòn.
Nó văng vào tường, tưởng chừng sẽ nằm im.
Nhưng không.
Nó bật dậy ngay lập tức và tiếp tục nhảy nhót không chút hấn gì.
“Cái quái gì thế này!?”
“Thực ra, rương kho báu nằm ở cuối hầm ngục thường chính là lõi ma vật đấy. Chất lượng cực kỳ cao, nhưng cũng rất cứng và nhanh nhẹn. Không dễ gì hạ được đâu.”
Phải rồi, người có kinh nghiệm thì sẽ biết rằng hầm ngục cấp thấp là nơi dễ săn lõi tốt.
Nhìn Sylpha và Tao, 2 người đạt hạng A còn chật vật đến thế, xem ra chiếc rương này thật sự không đơn giản.
Mà tôi cũng cần lõi.
Để nó chạy thoát thì hỏng chuyện.
Tôi nhanh chóng dựng tường ma lực chắn ngay lối ra sau lưng mình.
Rầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên khi chiếc rương đâm sầm vào tường.
Nó rơi bịch xuống đất.
Ngay lập tức, một mũi dao găm bay tới ghim thẳng vào thân nó, khiến nó bất động hẳn.
“Ngài Lloyd, vừa rồi ngài đã làm gì vậy?”
“Không có gì. Nó tự đâm vào tường đấy chứ.”
“...Ra là vậy. Thứ đó có sức kháng ma thuật cực kỳ cao. Dù là ngài Lloyd, việc gây sát thương trực tiếp e rằng cũng không đơn giản.”
Vậy à.
Trước đây tôi từng dùng gió hạ gục chỉ với 1 chiêu mà…
Dù sao thì, không ra tay trực tiếp là lựa chọn đúng đắn.
Suýt nữa bị nghi ngờ rồi.
“Ồ, nó nằm im rồi kìa.”
“Vậy thì, tôi mang đi được chứ?”
“Cứ tự nhiên. Nhưng này Sylpha, đừng quên chuyện kia nhé. Fuhihi~”
“Rồi rồi.”
Tao thì cười nham nhở, còn Sylpha đáp lại bằng giọng lạnh tanh.
Rời khỏi hầm ngục, tôi lập tức cảm nhận được có người đang nấp sau gốc cây to trước mặt.
Tao cũng cảm thấy và lên tiếng.
“Người nào đấy đang ở đó phải không!?”
1 người đàn ông bước ra với vẻ mặt khó chịu.
Hửm?
Trông quen quen...
“Chẳng phải là... Galapagos sao? Sao ngươi lại ở nơi thế này?”
“Là Galahađ! …Tao đến để xem thằng nhóc kia có ăn gian không thôi!”
Ăn gian?
Tôi nghiêng đầu khó hiểu thì Tao ghé tai giải thích:
“À nhớ rồi. Hắn là Galahad, cái gã chuyên chơi xấu tân binh đấy. Cứ thấy ai có tiềm năng là bám lấy, bịa chuyện phá cho bằng được. Đúng là 1 tên khốn đáng ghét.”
“Thật vô ích. Thay vì làm những chuyện vặt vãnh đó, sao không chuyên tâm rèn luyện bản thân?”
“Nếu làm được thì hắn đâu đến mức này. Gã đó bỏ cuộc từ lâu rồi, chỉ còn biết kéo người khác xuống theo mình thôi.”
“Thật là... 1 con người đáng thương.”
Sylpha và Tao nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Im đi! Câm hết đi!”
Hắn đỏ mặt gào lên trong cơn tức giận.
“Thằng nhóc yếu đuối như mày mà lại để mấy chị gái mạnh mẽ kia lo hết, còn bản thân thì ngồi không hưởng công. Cứ thế mà leo hạng thì còn ra thể thống gì nữa! Tao đến đây để xem mày có làm trò gì mờ ám không đấy! …Nhưng nhìn mày sạch sẽ nguyên vẹn thế kia sau khi ra khỏi hầm ngục, thì đúng là mày chẳng đánh đấm gì rồi! Tao sẽ báo với Hội—”
“Gâu!”
Chưa kịp nói hết câu, Shiro đã lao đến cắn vào chân hắn.
“Ugyaaaaah!? Đau! Đau quááááá!?”
A, tôi quên chưa hủy lệnh tấn công khi gặp địch à?
Cứ thế này thì nguy hiểm thật.
Phải sửa lại sau mới được.
Dù hắn giãy dụa ra sao, Shiro vẫn ngoạm chặt không buông.
“Này Shiro, thả ra đi.”
“Grrrr…”
Shiro rít lên 1 tiếng rồi mới chịu nhả.
Tao và Sylpha bước đến bên hắn, giờ đang co ro dưới đất.
“Nói trước nha, bọn tôi gần như không ra tay gì đâu. Tất cả đám địch là do Lloyd và Shiro xử lý hết đấy.”
“Và Shiro đây là sử ma của ngài Lloyd. Anh hiểu điều đó có nghĩa gì chứ? Năng lực của sử ma chắc chắn thấp hơn chủ nhân rất nhiều. Nếu hiểu rồi thì khôn hồn rút lui trước khi bôi tro trát trấu thêm vào mặt mình.”
“Hi-hiih!?”
Gã đàn ông câm nín, cuống quýt bỏ chạy không dám ngoái đầu lại.
“À mà Tao, có thể nhờ cô báo cáo hoàn thành nhiệm vụ được không? Tôi cần quay về gấp.”
Tôi đến đây là để lấy lõi thôi.
Báo cáo với nhận thưởng thì chẳng quan tâm lắm.
Mau mau quay lại lâu đài để tiếp tục rèn ma kiếm mới được.
“Không vấn đề gì. Nhưng còn tiền thưởng thì sao?”
“Cho cô hết đó. Dù sao cũng là cô giúp đỡ tôi.”
“Hmm... cũng phải, Lloyd là hoàng tử mà. Tiền đâu thành vấn đề. Được rồi, cứ giao cho tôi. Tôi sẽ báo cáo với Hội toàn bộ công lao của Lloyd, không thiếu 1 chữ.”
Tao giơ ngón cái lên, ra dáng đầy tự tin.
“...Nhớ báo cáo cho chính xác đấy.”
“Tất nhiên! Cứ yên tâm giao cho tôi nha!”
...Không hiểu sao lại thấy hơi lo lo.
Kiểu gì cô ấy cũng thêm mắm dặm muối cho sôi nổi lên chứ chẳng đùa.
Nhưng mà, cũng đâu định làm mạo hiểm giả lâu dài đâu, chắc cũng không thành vấn đề gì.
Thôi kệ đi.
Tôi chia tay Tao và trở lại lâu đài.