"Này này này này, Lloyd, em làm thế nào mà kiếm được đống lõi ma vật khủng khiếp thế này hả!?"
Dian trợn tròn mắt khi nhìn thấy đống lõi ma vật chồng chất trước mặt.
"Là do tụi Shiro mang về đấy."
"Gâu!"
"Giỏi quá trời! Cảm ơn nhiều nha!"
Dian định đưa tay xoa đầu Shiro nhưng...
"Vvv...!"
Shiro gầm gừ cảnh cáo, rõ ràng là không muốn bị đụng vào.
Dian hơi giật mình nhưng rồi nhanh chóng liếc sang tôi và bật cười nhếch mép.
"Ra là kiểu chó cao ngạo chỉ trung thành với chủ thôi hả? Haiz, đúng là chó quý tộc có khác."
"Xin lỗi nha, anh Dian..."
"Không sao đâu. Mà dù sao, với từng này lõi ma vật, có vẻ tụi mình có thể bắt đầu chế tạo hàng loạt Ma Kiếm rồi nhỉ."
"Vâng, ‘Đội Ma Kiếm’ nghe thôi đã thấy oách rồi. Hãy bắt đầu thôi."
Nhờ đám Shiro mang về đống nguyên liệu, việc sản xuất hàng loạt Ma Kiếm đã trở nên khả thi.
Vật liệu không thiếu, chỉ còn chờ bắt tay vào làm.
Vậy là tôi tiếp tục phụ giúp Dian trong xưởng rèn, ngày qua ngày dốc toàn lực cho việc chế tạo Ma Kiếm.
Sau vài chục lần thất bại, tôi bắt đầu có một cái nhìn khác về việc khảm thuật thức.
Một khi đã được khảm thuật, thanh kiếm ấy sẽ trở thành vũ khí mạnh vượt trội so với đồ thông thường.
Nhưng vấn đề là, thuật khắc không bền.
Ngoài hao mòn do chiến đấu, việc tuốt ra tra vào vỏ kiếm cũng gây tổn hại lớn.
Có thanh chỉ cần hơn 1 tuần là thuật thức bong tróc hết.
Vì vậy, điều quan trọng nhất không phải là tăng sát thương hay độ bền của lưỡi kiếm, mà là duy trì được thuật thức càng lâu càng tốt.
Ma Kiếm đặc biệt nhạy cảm với điều này, chỉ cần một phần nhỏ thuật thức bị hỏng thì nó sẽ không còn kích hoạt được ma thuật nữa, biến thành 1 thanh kiếm bình thường.
"Phải thật chính xác, thật sâu, khắc thật chắc vào từng đường thuật thức…"
Tôi cẩn trọng khảm từng ký tự, không phải là ‘vẽ’ mà là ‘khảm’, từng nét đều dồn hết tâm trí.
Tôi còn khảm chồng thêm 1 lớp thuật thức duy trì, nếu may mắn thì có thể giữ được 1 năm.
Cầu trời là vậy.
Vì mỗi thanh tốn cả đống công sức và tiền bạc, làm đến hoa mắt luôn ấy chứ…
"Gâu!"
Lũ Shiro nhỏ lại mang lõi ma vật vào xưởng rèn.
"Ồ, tụi bây lại tới nữa hả. Cảm ơn nhiều nha!"
"Gâu gâu!"
"Được rồi, đến giờ ăn rồi nè!"
Chúng đặt lõi xuống rồi ùa vào mấy đĩa đồ ăn mà Dian mang ra.
Không biết chúng kiếm ở đâu ra nhỉ… chắc tự xử đám ma vật quanh đây thôi.
Nhờ tụi nhỏ, mỗi ngày tôi có thể làm ra 1 thanh Ma Kiếm, hoặc 2 thanh kiếm thường có khảm thuật.
Và rồi—
"Anh Al, tụi em làm được 30 thanh Ma Kiếm rồi đó!"
"Ooh! Nhiều thế cơ à!? Tuyệt vời!"
Albert mắt sáng rỡ khi nhìn hàng dài những thanh kiếm được xếp ngay ngắn.
"Với chừng này, đủ để triển khai thành đơn vị chiến đấu chuyên dụng. Dian, Lloyd, 2 em làm tốt lắm!"
"Heheh, em chỉ đang làm điều mình thích thôi mà."
"Vâng, với em thì đây cũng là cơ hội học hỏi rất lớn."
Nhờ vào đó, tôi hiểu rõ hơn về cách khắc cố định thuật thức, kỹ thuật gắn vào vật liệu…
1 ngày nào đó sẽ còn ứng dụng được ở nhiều chỗ khác nữa.
"Anh muốn tặng gì đó cho em để cảm ơn…"
"Phải rồi đó anh Al, tụi mình nên thưởng cho thằng nhóc chứ!"
"Vậy, em muốn gì? Nói đi, cứ nói thoải mái."
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp:
"Nếu được thì… em muốn nhờ anh Dian rèn cho em một thanh Ma Kiếm, dùng cho riêng em."
Nghe tôi nói xong, cả 2 người đều bật cười rồi nhìn nhau.
"Giờ mới để ý là Lloyd vẫn chưa có kiếm riêng của mình nhỉ."
"Ahaha, làm từng ấy Ma Kiếm mà không có cái nào là của mình, thế thì đúng là phải bù lại thôi! Không sao cả, để đó cho anh! Anh sẽ rèn cho em 1 thanh đỉnh nhất!"
"Và anh sẽ phụ trách kiếm nguyên liệu. Anh hứa sẽ tìm được vật liệu tốt nhất!"
"Ooh! Nếu vậy thì, anh Al! Dịp này phải làm ra 1 món bá đạo không quan tâm đến chi phí đi! Không biết có kiếm được Ngọc Cương không nhỉ!?"
"Hmm, em nói đến Thép Ma Lực, thứ tốt nhất để rèn Ma Kiếm đúng không? Được, anh sẽ huy động hết quan hệ để chuẩn bị nguyên liệu cao cấp nhất!"
"Heheh, nghe thôi là đã thấy sắp ra đời 1 Ma Kiếm cực phẩm rồi. Hồi hộp ghê!"
2 người kia bắt đầu phấn khích với dự án này, quên luôn tôi đứng kế bên.
Mà thôi, miễn là ra được món tốt thì tôi không chấp.
Sáng hôm sau, có tin báo rằng nguyên liệu đã được chuẩn bị xong. Tôi lập tức tới xưởng rèn.
"Ồ, Lloyd! Đến đúng lúc lắm!"
"Như đã hứa, nguyên liệu tốt nhất đều đã có ở đây."
"Cảm ơn 2 người. Vậy bắt tay vào làm thôi!"
Vậy là quá trình rèn Ma Kiếm riêng của tôi chính thức bắt đầu.
Dian lo phần rèn thô, còn tôi sẽ khảm thuật thức vào lưỡi kiếm, đồng thời sử dụng Ma Tủy dịch để truyền dẫn ma lực tốt hơn.
"Phải rồi, Lloyd. Em định khảm loại ma thuật nào vào vậy? Không lẽ là 1 trong mấy loại thượng cấp?"
"Cứ chờ mà xem."
Tôi mỉm cười lảng tránh câu hỏi của Grimo và tập trung vào công việc.
Một lúc sau, thanh Ma Kiếm của riêng tôi đã hoàn tất.
1 thanh kiếm hơi ngắn hơn tiêu chuẩn để hợp với vóc dáng tôi, trọng lượng vừa tay, cảm giác nắm lên cực kỳ vừa vặn.
Tôi nghiêng kiếm qua lại ngắm thử, ánh sáng phản chiếu lên lưỡi kiếm bạc trắng, sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
"Này Lloyd, tới lúc rồi đấy. Giờ thì cho bọn anh biết em khảm ma thuật gì vào thanh kiếm đó đi."
"Đúng rồi đó, đừng giữ bí mật nữa, nói đi!"
À phải, tôi vẫn chưa tiết lộ với họ.
Grimo cũng đang lắng nghe một cách chăm chú.
Nghĩ lại thì cũng chẳng có gì to tát để giấu giếm cả, giờ tôi mới thấy hơi ngại nữa là.
"Thật ra cũng chẳng phải gì ghê gớm đâu. Nhưng thôi, ra ngoài kiểm tra thử thì sẽ hiểu."
Tôi cầm kiếm đi ra bãi thử.
Khi nắm chặt chuôi kiếm, ánh sáng trắng dần hiện lên bao phủ lấy lưỡi gươm.
Tôi vẫy tay ra hiệu cho Albert đang đứng cách đó 1 đoạn.
"Anh Albert, phiền anh bắn một câu ma thuật về phía em được không?"
"Được thôi."
Nói rồi Albert tung ra một quả Hỏa Cầu, lao thẳng về phía tôi.
Tôi giơ kiếm lên đón đòn, ngay khi quả cầu lửa chạm kiếm, nó liền tan biến, còn lưỡi kiếm thì ánh lên sắc đỏ rực nhẹ nhàng.
"Được rồi, thành công!"
Tôi giơ tay làm dấu chiến thắng.
Dian đứng cạnh tròn mắt ngạc nhiên.
"Gì vậy!? Quả cầu lửa biến mất tiêu luôn rồi!? Em chơi ảo thuật gì vậy hả!?"
"…Ra vậy, là Hấp Ma sao?"
Tôi gật đầu đáp lại lời của Albert.
『Hấp Ma』là một loại ma thuật cho phép hấp thụ đòn ma thuật của đối phương và chuyển hóa thành ma lực của bản thân.
Nó vốn là một trong những ma thuật đối kháng chuyên dụng dùng để đấu với pháp sư.
Nghe thì có vẻ mạnh, nhưng thực chất lại không dễ dùng chút nào.
Muốn thi triển, phải chờ đối phương tung ra ma thuật rồi mới kích hoạt được, mà bản thân người dùng cũng phải luôn sẵn sàng giữ thuật thức ở trạng thái kích hoạt.
Điều đó có nghĩa là hoàn toàn bị động, không thể tấn công, chỉ có thể tập trung vào việc đỡ đòn, mà hễ làm vậy thì gần như không thể làm thêm gì khác.
Nhìn qua thì tiện lợi, nhưng thực tế thì là 1 loại ma thuật cực kỳ khó ứng dụng.
"Fuh… Lloyd, em suy nghĩ kỹ thật đấy."
Albert mỉm cười đầy tự hào.
"Đúng là 『Hấp Ma』 ở dạng ma thuật thì khó sử dụng. Nhưng nếu tích hợp nó vào Ma Kiếm thì sẽ loại bỏ hết những hạn chế đó. Chỉ cần vung kiếm là đã có thể vô hiệu hóa ma thuật đối phương, đồng thời hấp thụ ma lực. Trong các trận đấu pháp sư với pháp sư, đây sẽ là 1 lợi thế kinh khủng. Anh chắc rằng những trận chiến sắp tới sẽ xoay quanh các cuộc đối đầu giữa các pháp sư. Vậy mà em đã tính đến tận điều đó... đúng là tầm nhìn xa trông rộng, không hổ là em trai của anh… tuyệt lắm, Lloyd!"
"『Hấp Ma』 hả… kukuku, ghê đấy."
Dian cũng cười sảng khoái.
"Thứ này không chỉ dùng để phòng thủ đâu. Ít ai biết chứ, 『Hấp Ma』 còn có thể dùng để phản đòn. Sau khi hấp thụ ma thuật, nếu biết cách, có thể ngay lập tức bắn trả lại mà không cần niệm chú. Kết hợp với ma thuật của bản thân sẽ tạo ra đòn tấn công kép. Nếu giỏi nữa thì còn có thể chồng thêm lần 3, lần 4 nữa kia! Chậc chậc, chắc chắn em đã tính đến cả chuyện đó rồi đúng không? Thằng nhóc này, đúng là không phải dạng vừa đâu ha…!"
"Diard… hay Rodybert? Hay là Aldird…? Hmm, cái tên nào nghe cũng ngầu cả, khó chọn thật…"
Cả ba người bọn tôi lại bắt đầu lẩm bẩm với nhau gì đó nghe rất tấu hài.
Mà nói thật thì lý do tôi chọn 『Hấp Ma』 cũng không phải gì cao siêu cho lắm.
Chẳng qua là vì nếu bị tấn công bằng ma thuật lạ, tôi có thể bắt lấy bằng thanh kiếm này rồi tha hồ nghiên cứu kỹ càng sau đó.
Trên đời này còn rất nhiều loại ma thuật tôi chưa từng thấy qua.
Chính vì vậy tôi đã mở rộng phạm vi thuật thức trong thanh kiếm này, tăng sức chứa ma lực và ưu tiên hiệu suất duy trì ổn định.
Với cây kiếm này, dù là ma thuật gì cũng đều có thể bị bắt lại và giữ yên tại chỗ.
Tự mình nghĩ ra mà tôi thấy cũng khá thông minh đó chứ.
Đặt tên là… Hấp Ma Kiếm đi nhỉ?