“Ồ, trước hết phải cầm máu cái đã.”
Mất máu quá nhiều thì có ngày chết thật.
Tôi niệm chữa thương lên vết cắt ở cổ tay, và ngay lập tức, vết thương trên tay Talia cũng lành lại.
Ồ, liên kết đến mức đó luôn cơ à?
“Cái… gì!? Cậu hồi phục nhanh thế cơ à…!?”
Talia tròn mắt kinh ngạc trước ma thuật trị thương của tôi.
Chiêu của cô ta có vẻ hữu dụng với các mục tiêu ám sát, nhưng nếu đối phương là pháp sư thì lại chẳng ăn thua mấy.
“Khốn kiếp!”
Galilea lại bắn tơ về phía tôi, nhưng bị lớp ma lực kết giới chặn lại.
Mà kết giới này thì tự động kích hoạt, lại còn có thể tái tạo vô hạn, nên dù có xé rách bao nhiêu lần cũng vô ích thôi.
Tôi để ý tơ của hắn hình như cũng giảm dần.
Chắc lượng có hạn.
“Kuku…! Quá nhiều kết giới… Cảm giác tấn công mãi mà không trúng được tí nào vậy…!”
Babylon lách qua từng khe hở của kết giới, vặn người theo đủ tư thế kỳ quái để tung đòn.
Nhưng cơ bản thì hắn cũng chỉ là cầm dao lao lên chém, nên chỉ cần giữ khoảng cách hoặc dựng kết giới đẩy lùi là đủ đối phó rồi.
Nói thật thì, một khi mánh đã bị lộ, khả năng chiến đấu của hắn xem ra hơi khó phát huy.
“Bay biến đi!”
Lời nói của Crow vừa dứt, 1 cơn gió mạnh thổi tới.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ làm tóc tôi khẽ lay động.
Vì năng lực của cậu ta chỉ có hiệu lực trong không gian quanh tôi, nên tôi chỉ cần dùng phi tường cố định bản thân là hoàn toàn miễn nhiễm.
Chiêu này có thể hữu dụng để khống chế đối phương yếu hơn, chứ không hẳn là ma thuật để chiến đấu trực diện.
Nhưng nếu dùng vào nấu ăn thì sao nhỉ?
Ví dụ nói “Ngon lên đi!” với nguyên liệu, mà thôi, chắc là không được đâu.
Còn Ren thì do lo ngại sẽ làm liên lụy đồng đội nên không thể tấn công.
Năng lực phát tán độc từ cơ thể, nghe thì đáng sợ mà thực tế hơi khó dùng.
Thôi thì, sau khi được chiêm ngưỡng qua từng chiêu một, chắc đã đến lúc tôi phản công nhẹ nhàng.
Chứ cứ phòng thủ mãi thì cũng chẳng khám phá được hết năng lực của họ.
Phải ra tay… có chừng mực.
“Phong khí đạn!”
Tôi kết hợp phép Phong Cầu với "Khí", vận luồng khí qua cơn lốc để tạo thành một đòn đánh không gây sát thương chí mạng.
Do còn non tay trong việc sử dụng “Khí”, nên tôi vẫn chưa thể tự điều hướng nó nhưng thông qua gió thì hoàn toàn có thể.
Ưu điểm là có thể gây choáng hay hất văng đối phương mà không cần làm họ trọng thương.
Một kiểu tấn công “hòa bình”.
“Guwah!”
“Kyah!”
Quả nhiên, đòn phong khí đạn quất vào cả bọn Galilae, đẩy chúng bay thẳng vào tường.
Chứ dùng ma thuật thông thường thì phải căn lực rất chính xác để không giết người, căng lắm đấy.
Tôi chờ đợi xem khi nào bọn họ đứng dậy phản công… nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ai nhúc nhích.
“…Ơ? Sao lại nằm yên thế kia?”
“Họ ngất xỉu rồi, thưa ngài.”
Grimo thản nhiên buông lời, mặt đầy vẻ ngán ngẩm.
Không thể nào…
Tôi đã nương tay dữ lắm rồi mà.
Hay là do… họ là người thường không quen dùng ma thuật, nên chịu không nổi?
“Xem ra họ đã cạn sạch ma lực rồi. Những người như vậy khi hết sạch năng lượng sẽ bị kiệt sức nghiêm trọng và bất tỉnh.”
Grimo giải thích.
Khác với pháp sư chuyên nghiệp có thể tự điều tiết ma lực, nhóm này là dị nhân sở hữu năng lực thiên bẩm giống như xô nước bị đục đáy, năng lượng rò rỉ liên tục.
Trong chiến đấu, lượng ma lực tiêu hao quá lớn, nên không thể trụ được lâu.
“Vậy tức là… không thể đánh tiếp nữa?”
Bọn họ cùng gật đầu rối rít.
…Hừm, thú thật là tôi vẫn còn chưa thỏa mãn.
Nhưng ép quá cũng chẳng hay.
“Thôi được, nếu mọi người đã nói vậy…”
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt bọn họ như được cứu rỗi.
“Tôi sẽ dạy mọi người cách kiểm soát ma lực. Vậy thì yên tâm rồi nhé?”
Và thế là, hy vọng vừa nhen lên lập tức bị bóp nghẹt.
Gương mặt cả bọn chuyển sang tuyệt vọng không khác gì bị tuyên án tử.
“Khoan đã! Từ từ đã! Chúng tôi không muốn đánh nữa mà—!”
“Thôi nào, đừng ngại.”
Tôi đặt tay lên lưng Galilae, truyền thẳng một luồng ma lực vào người hắn.
“AH!!”
Cơ thể đồ sộ của hắn co giật dữ dội rồi gục xuống trong tiếng thét thảm thiết.
“Galilea—!!”
Những người còn lại hốt hoảng lao tới, đỡ lấy thân hình đồ sộ vừa đổ gục của hắn.
Galilea nhanh chóng mở mắt, lộ rõ vẻ bối rối khi nhìn xuống cơ thể mình.
“Cái… cái quái gì đây? Người mình không còn nhớp nháp nữa…”
“Thật đó… Chuyện này là sao vậy, Đệ thất hoàng tử?”
“Tôi đã khắc trực tiếp một pháp trận lên cơ thể hắn đấy.”
Nếu bản thân không kiểm soát nổi ma lực, thì chỉ cần áp đặt cơ chế từ bên ngoài là được.
Tôi đã khắc lên cơ thể hắn một pháp trận cho phép luân chuyển ma lực bên trong cơ thể, ngăn không cho nó bị rò rỉ vô tội vạ.
Dĩ nhiên, các năng lực đặc biệt vốn có vẫn hoàn toàn có thể sử dụng theo ý muốn.
Lần đầu tôi thử gắn pháp trận trực tiếp lên cơ thể con người, mà lại thành công ngay từ cú đầu tiên.
Chắc là nhờ luyện chế ma kiếm liên tục nên tay nghề cũng khá lên.
“Sao rồi? Cảm thấy có gì lạ không?”
“…Không… Cái này… đỉnh thật đấy. Không thể tin nổi…”
Tôi nheo mắt quan sát, ừm, pháp trận vận hành ổn định.
“Rồi, giờ tới lượt mấy người kia. Xếp hàng đi.”
Mấy người còn lại nhìn nhau, rồi gật đầu đồng loạt.
Ngoan thế chứ.
Mà cũng đúng thôi, từ chối cũng vô ích, tôi sẽ làm bằng được mà.