Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 2 - Chương 60: Giao chiến với Ma Tộc (1)

――Ma Tộc.

Đó là chủng loài sống ở nơi gọi là “Ma Giới”, nằm tận bên kia đại dương, phía ngoài rìa lục địa mà chúng tôi sinh sống.

Tựa như tai họa giáng xuống trần gian, chúng đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất một cách tùy hứng, để lại những vết sẹo khổng lồ trong lịch sử loài người.

Lần gần đây nhất chúng xuất hiện là hơn 30 năm trước.

Một Đại Pháp Sư vĩ đại đã dẫn đầu đại quân nghênh chiến.

Trận chiến dữ dội đến mức vị pháp sư đó bỏ mạng, quân đội thì tổn thất nặng nề, còn nhiều quốc gia cũng bị xóa sổ.

Tôi nhớ trong sách cổ từng ghi rằng:

“Kẻ thống lĩnh các Ma Nhân, sở hữu ma lực vượt bậc cùng thể xác cường hãn, vung vẩy sức mạnh kinh hoàng… Vậy tức là, Ma Nhân vốn chỉ là tay chân của Ma Tộc?"

“Hah, đừng nói mấy câu dại dột như thế, thưa ngài.”

Grimo gằn giọng, như muốn phun ra sự khinh miệt.

“Đối với chúng ta, Ma Tộc coi tụi tôi chẳng khác gì lũ nô lệ, không, súc vật thì đúng hơn. Đám Ma Nhân tụi tôi sống ở đại lục này, gần như đều là những kẻ trốn chạy khỏi Ma Giới đấy. Tôi cũng vậy thôi.”

Grimo nói như nhổ toẹt ra những ký ức u uất.

“Ma Nhân thì có 10 cấp, từ 1 đến 10. Tôi là cấp 3, còn thằng ngố như Pazuzu chỉ cỡ cấp 8. Chênh lệch cấp bậc chính là khoảng cách về sức mạnh. Nhưng Ma Tộc thì lại là ngoại lệ. Dù có gom đủ một trăm Ma Nhân cấp 1 lại cũng chẳng làm được gì trước 1 Ma Tộc. Nếu ví von, Ma Nhân là dân đen thì Ma Tộc là vương công quý tộc, ít mà tinh, bá đạo tuyệt đối. Dù là ngài Lloyd cũng không phải đối thủ đâu…”

Vậy mà đến Grimo cũng nói như vậy sao.

Xem ra đối thủ lần này thật sự “đáng gờm” đấy nhỉ.

Hẳn là loại sinh vật như Ma Tộc phải có vài ba độc chiêu gì đó chứ.

Đối đầu với thứ như vậy, tôi lại cảm thấy… khá là thú vị.

“Chẳng phải cảm giác hưng phấn đến lạ à?”

“…Gì cơ?”

Grimo ngơ ngác hỏi lại, có lẽ vì mặt tôi đang hiện rõ nét phấn khích.

“Dù sao thì, tên đó đúng là điên thật đấy! Mau rút lui thì hơn!”

Lúc ấy, hắn, kẻ đã chiếm lấy thân thể Jade bước từng bước từ cầu thang xuống, ánh mắt lạnh lùng.

“Ồ, thì ra ta cảm nhận được khí tức kỳ lạ là do… ngươi đang ký kết với một Ma Nhân sao? Mà hình như không phải bị thao túng, ngược lại còn điều khiển được cơ à? Thật là nỗi nhục cho đồng loại của ta. Đáng hổ thẹn đến không ngẩng đầu lên nổi…”

“Ngươi tên gì?”

“…Hừm, được thôi. Trông ngươi cũng không đến nỗi vô dụng. Ta ban cho ngươi vinh hạnh được biết tên ta, Guisarme Rael Valhenvach, một Ma Tộc cao quý đúng như tên kia đã nói.”

“‘Cao quý’ cơ à? Kẻ suốt ngày khinh thường kẻ khác là vì trong lòng không đủ tự tin. Đó chỉ là mấy cái bình rỗng tự tô vẽ cho bản thân cao sang, nhưng ruột thì rỗng tuếch. Một người thực sự cao quý sẽ chẳng bao giờ coi thường những ai kém địa vị hơn mình cả. …À mà quên nói, đó là nguyên tắc giáo dục của nhà ta đấy.”

Câu đó, tôi từng nghe Sylpha nhắc đi nhắc lại suốt.

Mà dù sao thì ở kiếp trước tôi cũng chỉ là dân thường, đâu quen chuyện khinh rẻ người khác.

Nghe vậy, khóe miệng của Guisarme khẽ nhếch lên một cách vặn vẹo.

“…Ngươi khá đấy. Tốt lắm, giờ thì ngươi đã có nghĩa vụ phải khiến ta vui vẻ rồi. Ta sẽ toàn lực ra tay, nhưng đừng có chết dễ quá đấy nhé.”

Nói rồi, Guisarme nhẹ nhàng giơ ngón tay lên.

Cảm giác… rất lạ.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ thì thấy ngón tay hắn phát ra ánh đen nhè nhẹ.

Ngay lập tức, luồng sáng đen đó bay vút đến ngực tôi.

Một đòn tấn công sao?

Thế nhưng, lá chắn ma lực lại không tự động kích hoạt!?

Bình thường, bất kỳ đòn nào cũng sẽ lập tức bị lá chắn phát hiện và triển khai phòng ngự.

Vậy mà lần này lại không hề phản ứng.

Vậy cơ chế của đòn này là gì?

Lúc tôi còn đang lưỡng lự, thì bất chợt phát hiện có một gã lính bị Ma Nhân chiếm xác đang đứng sau mình.

Tốt rồi, để hắn lãnh thay vậy.

Hớt qua một cái.

“Gugyaa!?”

Luồng sáng đen xuyên thủng lồng ngực tên lính.

Cơ thể hắn co giật dữ dội rồi đổ rạp xuống đất, bất động.

“…Chết thật rồi sao?”

Tôi khẽ đá nhẹ vào xác hắn vài cái, nhưng đúng là không có động tĩnh.

Thử dùng Giám Định, tôi nhận thấy không có vết thương nào bên ngoài, chỉ có trái tim là đã ngừng đập hoàn toàn.

“Dù có là Ma Nhân điều khiển thì cơ thể gốc vẫn là con người. Cơ thể chết rồi thì Ma Nhân cũng tiêu luôn.”

Grimo lẩm bẩm.

Chậc, tên này dám giết cả thuộc hạ.

Mà cũng có phần do tôi né được, nên…

“Khoan đã… Đòn tấn công lúc nãy chỉ là ma lực phóng ra thôi đúng không?”

“Chuẩn luôn. Ma Tộc bọn chúng có thể điều khiển ma lực trong không khí bằng… suy nghĩ. Chắc lúc nãy nó chỉ cần niệm một từ kiểu như ‘Chết đi’ là xong rồi đó.”

Tức là không cần trận pháp gì cả, chỉ cần ý niệm là hiện thực hóa tác động.

Giống như chiêu “bách thương” của Talia, chú ngôn của Crow hay độc vụ của Ren vốn không thể chặn bằng lá chắn ma lực.

Bởi vì chúng không được tạo ra bằng ma thuật hiện thực hóa, mà là những hiện tượng tự nhiên hóa từ bản thân.

Nếu ví ma lực như nước, thì lá chắn ma lực là cái rổ.

Chặn được đá, gậy, kiếm… nhưng nước thì cứ chảy tuồn qua.

“Ra là vậy… Ma lực của Guisarme chẳng khác nào bản nâng cấp của năng lực bọn Ren.”

“Cái… gì?”

Guisarme gắt lên, ánh mắt co rút.

“Ngươi vừa nói gì đó không thể bỏ qua… Dám đem năng lực của ta, một Ma Tộc cao quý so với lũ lợn đó sao!?”

“Ủa, không phải vậy à?”

“TUYỆT ĐỐI KHÔNG GIỐNG!!”

Vẻ bình thản ban nãy biến mất, Guisarme bùng nổ giận dữ.

“Đây là kỹ nghệ của một Ma Tộc cao quý! So sánh với năng lực của lũ súc sinh đó là một sự sỉ nhục không thể tha thứ! Thứ mà các ngươi gọi là ‘ma thuật’ cũng chỉ là phiên bản lỗi thời và tầm thường của năng lực chúng ta mà thôi!”

“Gì mà xem thường dữ vậy? Thế giới này đã phát triển rất nhiều rồi đấy. Đừng có khinh ma thuật bọn này quá…”

“Hừm… Điều khiển ma lực bằng trận pháp à? Toàn mấy trò bắt chước trẻ con cả! Nếu ngươi đã nói vậy, thì hãy dùng ‘ma thuật’ đó để chống lại sức mạnh thực sự của ta đi!”

Guisarme cong môi cười nhạt, gom ma lực quanh người.

Rồi phóng ra!

Luồng ma lực bắn vào chân tôi, rồi hóa thành những lưỡi dao bén ngót lao tới.

“Ô hô—”

Những đòn tấn công đã hiện hình vật chất thì có thể bị lá chắn ma lực cản lại.

Tôi nhẹ nhàng gạt hết chúng ra, nhưng rồi phát hiện dưới chân đang tụ ma lực về một điểm.

Nó xoáy lại thành hình cây giáo lớn, phóng thẳng lên.

Khá mạnh đấy.

Lá chắn không đỡ nổi rồi.

Vậy thì phải phản công thôi.

“Chấn Kích Nham Nha!”

Tôi niệm lệnh.

Ngay lập tức, một chiếc răng khổng lồ bằng đá trồi lên từ mặt đất, đâm thẳng vào cây giáo ma lực.

Hai bên va chạm rồi triệt tiêu lẫn nhau.

“Hừ, ngươi nghĩ ta chỉ có vậy thôi sao?”

Guisarme khẽ ngoắc ngón tay, đám vụn của cây giáo vỡ lại tụ lại lần nữa.

Nhanh đấy.

Có vẻ tôi không kịp phản kích bằng ma thuật rồi.

Ngọn giáo ma lực mới tái tạo đâm xuyên qua lá chắn tự động của tôi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Năm lớp lá chắn ma lực liên tiếp bị xuyên thủng.

Ngay sau đó, rầm!, một đòn đánh thẳng vào ngực tôi.

“Lloyd!?”

Ren hét lên đầy hoảng hốt.

Nhưng mà… tôi chẳng hề hấn gì cả.

Ngọn giáo ma lực vừa rồi tuy xuyên qua lớp lá chắn tự động, nhưng tôi đã dựng sẵn một lá chắn khác riêng để đỡ cú ấy rồi.

Đây là loại lá chắn được triển khai chỉ cách da vài milimet, và vì nó chịu điều kiện “chỉ kích hoạt khi gần trúng đòn”, nên cứng hơn lá chắn thông thường cả vài chục lần.

Cứ gọi là lá chắn ma lực cường hóa đi.

Cú va chạm hơi ê một chút thôi, không vấn đề gì.

“Ồ… Ngươi đỡ được ngọn giáo ma lực của ta à… Nhưng giáo thì đâu chỉ có 1.”

“Gì cơ…?”

Ngay lúc định nói, tim tôi bỗng đập mạnh một nhịp, thình thịch.

Cảm giác lạ lắm.

Tôi đưa tay lên ngực, thì thấy Guisarme cười nhếch mép.

“Giáo của ta là loại 2 tầng. 1 ngọn là để xuyên xác, còn ngọn kia là để đâm thẳng vào tim.”

Hóa ra hắn vừa ghép đòn:

1 là ngọn giáo vật lý, 2 là một đòn mang theo mệnh lệnh “chết đi”.

Tôi cảm nhận rõ ràng tim mình đang yếu dần… rồi ngừng đập.

“Lloyd-sama!? Không… không thể nào… Chết… chết thật rồi sao!? LLOYD-SAMAAA!”

“Ahahahaha! Nói thì oai phong lắm mà rốt cuộc cũng chẳng ra gì! Cơ mà cũng giải trí được đôi chút đấy. Chút xíu thôi nhá! Ahahahaha! Hahahahahahahaha!”

Guisarme cười như điên, tiếng cười vang vọng khắp không gian.

Hắn cười một lúc lâu, rồi quay lại nhìn tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.

“…Tại sao ngươi không gục xuống?”

“Vì chẳng có lý do gì phải làm vậy cả.”

“Cái… gì!?”

Tôi vừa dứt lời, Guisarme giật bắn người, cả vai cũng run lên.

Hắn vội vàng lùi xa, kéo giãn khoảng cách.

Ren vội chạy lại.

“Lloyd-sama! Ngài không sao thật chứ!? Nhưng bằng cách nào…?”

“Tôi đã tự gài sẵn phép Hồi Sinh rồi.”

――Ma Thuật Trị Liệu:

Hồi Sinh

Trên đời này cũng có những loại ma thuật mang hiệu ứng tức thời gây tử vong.

Để đối phó với loại đó, người ta phát triển ra Hồi Sinh.

Nó không thể làm người chết sống lại như trong truyện cổ tích.

Nhưng nếu sử dụng ngay khi tim vừa ngừng đập, thì khả năng cứu sống cực kỳ cao.

Tôi đoán được đòn đánh của hắn chỉ dừng ở mức làm tim ngừng đập, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Giờ thì tôi vừa giải kết giới xong, tim đập lại bình thường rồi.

“Không thể nào…! Ngươi làm tim đang ngừng đập… đập lại sao…!?”

Guisarme chết đứng, gương mặt tràn đầy khiếp hãi.

Hóa ra năng lực Ma Tộc mà hắn vẫn vỗ ngực tự hào, bản chất cũng chỉ là một hình thức khác của ma thuật, chẳng hơn gì mấy.

Vậy thì chẳng có gì đáng sợ cả.

Với ma thuật hiện đại đã phát triển vượt bậc, chúng tôi có vô vàn cách đối phó.

“…Sức mạnh của ngươi… đơn giản hơn ta tưởng đấy.”

“……!”

Tôi vừa buông lời, đôi mắt Guisarme trợn trừng.

Trán hắn nổi gân xanh, sắp phát điên đến nơi.