Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 2 - Chương 64: Trở về, và rồi...

Sau trận chiến, bọn tôi cùng nhau trở về thành bằng xe ngựa.

Tôi ngồi ở giữa, bên trái là Albert, bên phải là Dian, cạnh đó là Alieze.

Người cầm cương là Sylpha.

Trên đùi tôi là Shiro.

Phía ngoài, Tao và nhóm Galilea đi bộ hộ tống sát bên xe.

“Thật đấy, đừng khiến bọn anh lo lắng quá như vậy chứ.”

“Em xin lỗi, anh Albert...”

Tôi cúi đầu xin lỗi, Albert liền nở nụ cười hiền từ.

“Ừ thì, dù sao cũng nhờ vậy mà có cơ hội thử nghiệm đội quân Ma Kiếm luôn. Phải công nhận đấy, mấy thanh Ma Kiếm do em làm mạnh hơn anh tưởng. Sau này cũng nhờ em đấy.”

“Vâng ạ!”

“Ê ê, khoan đã ông anh! Người cầm Ma Kiếm lao vào chiến đấu là em với thằng nhóc này cơ mà? Quên em thì không được đâu nha?”

Dian chen ngang, Albert liền gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Dian, anh cũng rất tin tưởng em.”

“Cứ giao cho em! Mà này, nghe nói em hạ được cả ma nhân hả, ghê gớm thật đấy!”

Thật ra... không phải ma nhân đâu.

Tôi khẽ cười gượng, rồi giơ thanh Hấp Ma Kiếm ra.

“Phải nhờ vào thanh Ma Kiếm do anh Dian chế tạo, nếu không chắc em cũng không thắng nổi đâu.”

“Heh, em nói vậy làm anh khoái quá! Anh cứ nghĩ kiếm hút ma lực thì chẳng dùng làm gì được, nhưng hóa ra đánh ma nhân lại hiệu quả thật hả!”

Dian gãi mũi một cách ngượng ngùng, đúng lúc đó Alieze nghiêng người, ló đầu ra từ ghế bên.

“Này Lloyd, em có khen ngợi Shiro đàng hoàng chưa đấy? Nó phát hiện em gặp nguy từ rất xa, rồi còn dẫn bọn chị tới đây. Không phải chuyện ai cũng làm được đâu nhé?”

“Đương nhiên là có rồi ạ. Giỏi lắm, Shiro!”

“Gâu!”

Tôi xoa đầu Shiro đang ngồi trong lòng, nó liền kêu lên vui vẻ.

“Ôi trời, chị nói ra thì thừa rồi ha. Hai đứa đúng là gắn bó keo sơn. Dễ thương ghê đó~”

Alieze vừa nói vừa mỉm cười xoa đầu tôi và Shiro.

Cả không gian thoáng chốc trở nên dịu dàng và ấm áp lạ thường.

“…Nhưng mà, Lloyd-sama định xử lý họ thế nào đây?”

Chờ khi câu chuyện tạm lắng, Sylpha quay sang hỏi tôi.

“Họ đều là người của Hội Sát Thủ. Dù có lý do gì thì quá khứ vẫn từng gây tội ác, thậm chí đã giết người. Bản thân họ cũng chẳng còn là người bình thường. Dẫu họ có nguyện trung thành, nhưng thực tế có đáng tin hay không thì vẫn là dấu hỏi.”

Tôi đã kể cho mọi người nghe về nhóm Ren sau chuyện đó.

Rằng họ từng phục vụ cho Lãnh chúa Lordost, nhưng nay đã từ bỏ tất cả và nguyện đi theo tôi.

…Tôi không nói dối.

Nhưng cũng đúng là chẳng ai trong nhóm Albert thấy chuyện đó ổn cả.

“Những gì Sylpha nói rất có lý. Có thuộc hạ là chuyện bình thường, Lloyd cũng đến tuổi cần học cách lãnh đạo rồi. Nhưng nếu thuộc hạ phạm sai lầm, thì trách nhiệm là của người đứng đầu. Đặc biệt là em, một thành viên hoàng tộc. Sẽ có rất nhiều kẻ soi mói và phản đối. Đến khi chuyện đó xảy ra, em định xử lý sao đây, Lloyd?”

Hiếm thấy Albert nghiêm túc như vậy.

Tôi im lặng suy nghĩ rồi đáp:

“Lời anh nói hoàn toàn đúng. Em sẽ dặn dò họ thật kỹ, không để điều đó xảy ra. Nếu vẫn có ai mắc lỗi, em sẽ nghiêm trị, và sẵn sàng chịu trách nhiệm.”

“…Tốt. Nói rất hay. Và em chắc chắn không nói dối chứ?”

“Vâng.”

Albert lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.

“Ơ... anh Al…?”

“Im lặng.”

Giọng lạnh lùng khác hẳn thường ngày khiến cả xe rơi vào im lặng.

Ngón tay anh ấy vừa nhúc nhích, thì đúng lúc đó—

“Xin hãy khoan đã!”

Tiếng hô từ ngoài vang lên.

Ngựa hí lên rồi xe dừng lại.

Tôi vội mở cửa sổ nhìn ra thì thấy nhóm Ren đang quỳ gối dưới đất.

“…Chúng tôi đúng là từng gây tội ác, từng giết người. Thân xác này cũng chẳng còn lành lặn như người bình thường. Chúng tôi biết mình bị khinh miệt là chuyện hiển nhiên. Nhưng Lloyd không khinh thường chúng tôi. Cậu ấy cứu chúng tôi, trao cho chúng tôi cơ hội. Bọn tôi muốn đền đáp ân tình đó. Nếu phải trả giá, xin hãy lấy mạng tôi trước!”

Ren nhìn thẳng vào Albert và nói dõng dạc.

Những người khác cũng lần lượt lên tiếng.

“Trong mắt hoàng tộc như các ngài, bọn tôi chẳng khác gì rác rưởi. Nãy giờ mấy lời đó cũng đúng thôi. Nhưng chúng tôi nợ Lloyd 1 ân huệ quá lớn. Bọn tôi chỉ muốn sống để đền đáp. Chỉ vậy thôi.”

“Xin hãy để chúng tôi được làm việc, dù là chân sai vặt cũng được.”

“Kuku… tôi khá tự tin khoản nấu nướng đấy. Thật ra bọn tôi có ích hơn vẻ ngoài nhiều. Không để cậu thiệt đâu.”

“Tôi cũng giỏi dọn dẹp. Xin được phục vụ.”

Mọi người đồng loạt cúi đầu.

Albert thở ra 1 hơi, rồi buông chuôi kiếm, quay sang tôi đang sững người mà nở nụ cười rạng rỡ.

“Fuh, đừng làm cái mặt đó chứ. Chỉ là thử lòng em tí thôi. Anh trai nào lại nỡ rút kiếm thật với em trai bé bỏng được? …Dù vậy, anh cũng chẳng ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Albert liếc nhìn nhóm Ren đang quỳ gối, lắc đầu cười nhẹ.

“Quyết tâm của các người, tôi, Albert De Saloum, Đệ nhị hoàng tử, đã nghe rõ rồi. Kẻ nào dám bắt bẻ các người, tôi sẽ đứng ra bảo vệ. Hãy yên tâm mà cống hiến cho Lloyd.”

“V-vâng ạ!”

Cả nhóm đồng thanh đáp, Albert khẽ gật đầu hài lòng.

Nếu Albert ra mặt, chắc không ai dám khinh thường họ.

“Quyết định của Albert-sama đúng là sáng suốt, nhưng lời đáp của Lloyd cũng chẳng kém. 2 anh em thật là một cặp đôi tuyệt vời~ hừm hừm.”

“Ngay cả đám sát thủ từng khiến Hội Mạo Hiểm phải đau đầu cũng nghe lời ngài đến vậy… Lloyd-sama đúng là quá xuất sắc.”

“Ừm ừm, dám đối mặt với thử thách mà không chùn bước. Có được những thuộc hạ như vậy không dễ đâu. Giỏi lắm Lloyd! Hãy cứ tiếp tục vươn cao hơn nữa!”

“…Hừ, chủ và tớ, đều vì nhau mà sẵn sàng liều mạng. Thật là cảm động… chết tiệt, không mưa mà má mình vẫn ướt là sao trời… hức…”

“Đúng là tình yêu… là tình yêu thật rồi… gusuh…”

Mọi người bắt đầu thì thầm, người xúc động rớm nước mắt.

Thậm chí Dian và Alieze còn đang lau nước mắt bằng tay áo.

…Gì vậy trời?

Tôi bắt đầu thấy sợ.

■■■

Vài ngày sau…

Sau khi trở lại thành, tôi lập tức bị Charles triệu đến.

Khi được đưa vào đại điện, tôi quỳ xuống trước ngai vàng.

…Uh, ông ấy đang cau có dữ lắm.

Chết rồi, thế này thì kiểu gì cũng bị mắng.

Tôi không chỉ lẻn ra ngoài giữa đêm mà còn thu nhận sát thủ làm thuộc hạ, rồi khiến lãnh địa Lordost náo loạn một trận…

Tự tôi cũng thấy mình làm liều quá mức.

Vừa thấp thỏm vừa hối lỗi, tôi im lặng chờ Charles lên tiếng.

“…Lloyd, con đã gây ra chuyện kinh thiên động địa rồi đấy.”

“D-dạ…”

Tôi cúi gằm mặt theo phản xạ.

Charles tiếp tục.

“Ta vốn luôn dè chừng lãnh địa Lordost. Tên lãnh chúa nơi đó trước nay vốn ôm mộng binh biến, vì vậy ta đã âm thầm cho Albert chuẩn bị quân đội, phòng khi hắn bất ngờ nổi dậy. Việc có thể phản ứng nhanh lần này cũng nhờ vào sự chuẩn bị đó. Thế nhưng Lloyd, con còn hành động nhanh hơn. Khi lãnh chúa sắp khởi binh thì con đã tới tận nơi, rồi thẳng tay trừng phạt. Đúng là một chuyện phi thường.”

“…Hả?”

Tôi không kìm được mà ngẩng đầu lên.

“Hơn nữa, nghe Albert kể thì con còn chiêu mộ được một nhóm cao thủ trung thành, sẵn sàng hy sinh vì con. Ta vốn đã thấy con rất giỏi, nhưng không ngờ lại đến mức này.”

Charles vừa gật gù vừa cười tán thưởng.

…Ờm, tôi có nghe nhầm không?

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi dè dặt hỏi lại.

“Phụ vương… ý người là, người đang khen thần ạ?”

“Chứ còn sao nữa? Làm rất tốt, Lloyd. Quả không hổ danh là con trai của ta!”

Tách tách tách tách!

Các đại thần đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Tôi liếc sang Albert thì thấy anh vừa vỗ tay vừa kín đáo nháy mắt.

…Ra là thế.

Albert đã khéo léo “điều chỉnh” thông tin tôi gây ra để biến nó thành công trạng oanh liệt.

“Chuyện lần này, hẳn là phải ban thưởng rồi. Này Lloyd, nhân dịp lập công, con có hứng thú tiếp quản lãnh địa Lordost không?”

“Cái... gì cơ!? Ng-người nói… thần sẽ làm lãnh chúa ạ!?”

“Không, không cần làm lãnh chúa trực tiếp. Ta sẽ giao quyền cho người khác đứng tên, còn con sẽ là người chỉ đạo từ phía sau. Vì ta biết rõ con không phải kẻ chỉ thích ngồi yên một chỗ làm lãnh chúa. Nhưng dù gián tiếp, việc cai quản một vùng lãnh địa cũng sẽ là trải nghiệm quý báu cho tương lai con. Hơn nữa, giờ con cũng bắt đầu có thêm nhiều dự định rồi phải không? Có đất và có người là lợi thế rất lớn đấy.”

…Ừ thì đúng thật.

Nếu có một lãnh địa riêng, tôi có thể dễ dàng hơn trong việc thử nghiệm ma thuật.

Những ma thuật quy mô lớn hay tầm ảnh hưởng rộng đều cần không gian rộng để thi triển.

Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu có lãnh địa trong tay thì những nghiên cứu đó cũng sẽ trở thành hiện thực một ngày nào đó.

“…Vâng, thưa phụ vương. Con xin nhận trách nhiệm cai quản lãnh địa Lordost.”

“Ừm, ừm. Hãy nỗ lực nhé, Lloyd!”

Charles gật đầu hài lòng khi nghe câu trả lời của tôi.